[Dịch]Chuyên Sủng

Chương 30 : Vắng vẻ




Sáng sớm, mùi hương của thức ăn không thể bỏ qua. Nữ tử thích thú chui trong chăn lăn lộn, điều duy nhất không hài lòng là bên người đã trống không. Giấc ngủ của nam nhân rất ít, mỗi lần thức dậy làm cơm nàng vẫn còn đang ngủ say, nhưng sau khi làm tốt mọi việc phần lớn thời gian sẽ quay trở lại nằm cùng với nàng, đương nhiên, đó chỉ là chuyện trước khi hắn được đọc sách. Hiện nay, thời gian sáng sớm của hắn đương nhiên sẽ không lãng phí dùng để nằm cùng với nàng, hắn còn có sách chưa đọc xong. Lê Thư là người cực thông minh, trí nhớ của hắn đã đạt đến trình độ nhìn qua là không quên được, chẳng qua chỉ mới một tuần mà đã có thể nhận biết hết và viết được toàn bộ các chữ, vừa luyện chữ đồng thời đã bắt đầu xem sách, thiên phú cực cao hơn nữa vô cùng chịu khó thắp đèn suốt đêm, nội dung sách đọc trong vòng chưa đến một tháng từ sách vỡ lòng cho hài tử như "Tam tự kinh" lên đến "Sử ký" các loại sách, chỉ là Lê Phong không mua cho hắn "Nam giới" mà thôi. Hắn tiến bộ nhanh như vậy, cũng bởi vì đọc sách học lễ nghi mà dần dần có tự tin, trong lòng Lê Phong cực kỳ vui vẻ, cho nên lúc này nhìn hắn ngồi chăm chú luyện chữ trước bàn, lẽ ra nàng cũng nên phải vô cùng vui sướng. Lê Phong nhếch nhếch khóe miệng, ở trong chăn lăn lộn.

.... Chắc là vô cùng vui sướng, thế nhưng, vì sao, nàng vẫn cảm thấy ngực trống vắng đến khó chịu?

Ngày hôm nay gần như nói rách miệng mới xin được lão bản nương có ngày "Chủ nhật", cho nên có thể dậy muộn, vậy mà nàng ngay cả đãi ngộ được hắn ôn nhu gọi rời giường cũng không có được hưởng thụ. Hắn đang chăm chú luyện chữ, chốc lát lại đi đọc sách.

Là chỉ có nàng không biết làm việc đàng hoàng thôi.

Hơn một tháng, có lẽ là do hắn không có chuyện gì quan trọng để làm, nguyên nhân là nàng lúc nào cũng có thể làm phiền hắn, hiện tại hắn có nhiệm vụ đọc sách, nàng vô cùng không quen. Mỗi lần nàng muốn thân thiết cùng với hắn, thì liền có thể nhìn thấy hăn đang đọc sách, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, khiến cho nàng cho dù thế nào cũng không hạ quyết tâm làm phiền hắn được. Hắn ngoại trừ cố gắng nhanh chóng làm việc nhà đi ăn cơm vệ sinh, hầu như mỗi một giờ một phút đều ngồi ở trước bàn, nàng ngủ thì hắn không ngủ, hắn thức dậy thì nàng đã thức dậy từ sớm, chuyện thức đêm sau khi bị nàng dạy bảo đã không còn xảy ra nữa, thế nhưng cho dù bọn họ đều tỉnh táo nằm trên cùng một chiếc giường, hắn cũng sẽ bởi vì ban ngày dùng não quá độ tinh thần tập trung quá lâu mà mệt mỏi rất nhanh ngủ thiếp đi. Bọn họ thậm chí còn chưa kịp làm gì.

Hắn có việc cảm thấy hứng thú, như vậy nàng cũng sao cả...

Lê Phong đang nằm ở giữa đột nhiên co người một cái, bỗng nhiên cảm giác được rất lạnh.

Nhẹ nhàng rụt một cái, nàng suy nghĩ một chút, leo ra ngoài ổ chăn, dọn dẹp một chút rồi mặc quần áo vào. Nam nhân ngồi trước bàn đọc sách nhe thấy tiếng động xoay đầu nhìn nàng mỉm cười, "Phong Nhi." Thấy nàng gật đầu hắn lại nói: "Cơm ở trong bếp, ta đi bưng đến nhé?" "Không cần." nữ tử nhếch miệng, lắc đầu, nam nhân nhíu mi, "Làm sao vậy? Không vui sao?" Nữ tử xoa xoa mũi, cúi đầu xỏ giày, phát huy kỹ xảo biểu diễn của mình, giọng nói tựa ánh mắt trời, "Ngươi chăm chú đọc sách ta sao có thể không vui?" Tiếp tục cúi đầu chỉnh sửa lại ống quần, "Ta tự đi nhà bếp ăn là được rồi, ngày hôm nay ta muốn đi hiệu thuốc bắc." Không có cùng người ở nhà nghỉ ngơi có sao không? "Ừ." Không nhìn thấy ánh mắt của nữ tử mất mác khổ sở, bị giọng nói bên ngoài giống như vui vẻ lừa gạt, nam nhân gật đầu, tiếp tục nhìn sách.

Khi hắn mới bắt đầu học tập thì còn tưởng rằng Phong Nhi nhất định cho rằng "Nam nhân không tài mới là đức", sau khi dạy hắn học viết chữ, sau đó sẽ lại để hắn đọc thuộc "Nam giới" cũng không sao, ai biết rằng, hắn lại phát hiện thì ra nàng vô cùng thích khi hắn chăm chú học bài, mua sách về cũng toàn là sách nữ tử muốn đọc, trong lòng hắn cũng cảm thấy vi mừng, lại nghe nàng trêu đùa chỉ đầu hắn nói tướng công của nàng nhất định phải tài hoa hơn người mới được, cho nên hắn phải học thật giỏi. Hắn nghe được lời này liền lập tức quyết định cần cố gắng, trên thực tế, hắn cũng làm như vậy, hắn nhất định phải làm tướng công tài hoa hơn người mà nàng mong muốn.

Thấy nữ tử đã ăn xong cơm, cõng hòm thuốc trên lưng đi ra khỏi cửa, nam nhân cong khóe môi, hắn chịu khó như vậy, nàng nhất định là rất vui mừng đúng không! Giống như là mỗi lần hắn báo cáo thành tựu, nàng đều rất vui vẻ, khen hắn tiến bộ nhanh như vậy. Nếu như hắn chăm chỉ đọc sách, trở thành người tài hoa hơn người như nàng thích, hơn nữa khuôn mặt xấu xí này trong mắt nàng cũng không khó nhìn, như vậy, hắn có phải hay không có thể có một chú xứng đôi với nàng?

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

"Có muốn ta nhắc nhở ngươi một chút hay không, ngươi làm đại phu, mà còn không tập trung như vậy nữa sẽ hại chết người đó!" Lão bản nương rốt cuộc không thể nhịn nữa, nói với cái người nào từ đó đến giờ vẫn luôn không tập trung, áy náy yêu cầu bệnh nhân đi tìm đại phu ngồi khám khác, thuận tiện kéo cái người mặt dày mày dạn tranh thủ với nàng được đến một ngày nghỉ lại không hiểu sao lại quay lại làm việc đến bên trong.

"Nói đi! Có chuyện gì?" Lão bản nương hung thần ác sát (hung dữ), cũng không che dấu được lo lắng hỏi, "Sẽ không phải cuối cùng cũng phiền chán với khuôn mặt xấu xí kia rồi! Hay là vừa ý công tử nhà nào?"

"Ngài nói linh tinh gì vậy chứ!" Nữ tử mệt mỏi thở dài, hơi có chút bất đắc dĩ, "Trong lúc ta còn sống ngài cũng đừng nghĩ đến việc khuyên ta hưu hắn, cảm ơn."

"Thật sự là không rõ người thích nam nhân xấu xí đó chỗ nào, ngay cả tóc cũng dám cắt bỏ! Hắn sợ mình không khiến cho người người trong thiên hạ oán giận thì hắn không sống được sung sướng hay sao? Tính tình của ngươi thật quá tốt! Nếu là ta, ta đã treo ngược cái tên đại nghịch bất đạo này lên nghiêm khác đánh một trận, ngươi nhìn đi, hắn cũng không biết thân biết phận! Hắn..."

"Được rồi! Đừng nói nữa..." Lê Phong một chút cúng không muốn nghe những lời như vậy, đánh hắn, muốn cho nàng đau lòng đến chết sao.

"... Ta biết rồi... Vậy ngươi nói nghe một chút rốt cuộc là chuyện gì?" Tống Nhân Anh đối với đứa nhỏ mình coi như con cái có chút bất đắc dĩ, "Chẳng lẽ hắn dựa vào sức lực lớn hơn bắt nạt ngươi hả! Hắn dám!"

"Trời ơi ngài lại đoán mò cái gì vậy..." Lời vừa ra khỏi miệng, lại nhẹ nhàng hỏi, "Ngài nói xem, có phải mỗi người đàn ông khi tìm được việc mình thích làm rồi sẽ không quan tâm đến nữ nhân nữa...."

"Cái gì?" Tống Anh Nhân đứng mạnh dậy, khuôn mặt tràn đầy sự căm phẫn, một bộ dáng muốn đi đánh người nào vì dân trừ hại, "Ngươi nói là, hắn mặc kệ ngươi?"

"... Đừng giận dữ như vậy.... Chẳng qua do gần đây hắn đang bận đọc sách..." Lê Phong buồn bực nằm úp sấp trên bàn.

"Hắn! Nam nhân này!" Trông Tống Anh Nhân thật sự là bị chọc tức giận, "Hắn, hắn sao có thể như vậy! Ngươi đối xử quá tốt với hắn! Hắn còn dám không để ý đến ngươi! Lại còn lí do là bởi vì đọc sách? Nam nhân không tài đó mới là đức, ngươi để hắn đọc sách gì? Ngươi nha ngươi, chính là do tính tình quá tốt rồi! Tốt nhất là ngươi dạy cho hắn một trận, dạy thật tốt đạo lí làm phu cho hắn, để xem hắn còn dám không?" Lời nói liên tiếp không ngừng nghỉ.

"Được rồi!" Lê Phong khó chịu, ở một bên khó khăn chen vào nói, "Hắn thích đọc sách ta rất vui vẻ, tiến bộ cũng rất nhanh, trời ơi! Hắn chính là một thiên tài!" Ánh mắt của cô gái trong nháy mắt bỗng sáng lên, sau đó liền tối lại, "Thế nhưng bề ngoài của ta hình như xa xa không bằng với sức hút của sách aizz...."

"Cho nên mới nói, hắn chính là thiếu..." Lão bản nương theo chủ nghĩa đại nữ tử nghiêm trọng càng thêm tức giận, lại một bộ dáng chỉ rèn sắt không thành thép nhìn Lê Phong.

"Trời ơi được rồi đừng nói nữa!" Nữ tử không kiên nhẫn, hoặc chính là không muốn nghe người khác nói xấu về tướng công nhà mình, "Đã nói là hắn thích đọc sách ta rất vui vẻ mà!" Cúi đầu nhìn móng tay, "Chẳng qua là hắn say mê quá... Có chút... Buồn mà thôi..." Nàng so ra không bằng sách của hắn, nàng thậm chí còn cảm thấy hối hận vì đã đặt cho hắn cái tên như vậy.

Lão bản nương vẫn tức giận đùng đùng như trước, nữ tử lại không có hứng thú nói chuyện tiếp.

--- ------ ------ ------ ------ -------

"Vì sao, ngài làm gì vậy chứ! Lừa gạt để ta chạy đến đây, còn nói cái gì mà tới mua thuốc giúp ngài? Nơi này rõ ràng chính là..." Nữ tử tuấn tú nhỏ nhắn xinh xắn tức giận, vài lần muốn vung tay tránh thoát khỏi sự kiềm chế của nữ nhân trung niên, nhưng do sức lực chênh lệch không tác dụng chút nào nên đành chịu.

"Là cái gì? Không phải chỉ là Hoa phố thôi sao? Là nữ nhân nha! Đến uống một chút rượu chơi một chút nam sắc có gì không đúng?" Điều quan trọng hơn là để ngươi thấy nhiều mỹ nam thực sự thì sẽ biết cái kia trong nhà xấu xí bao nhiêu, ít ra còn để hắn nghe lời cố gắng sinh con, không dám lạnh nhạt với thê chủ, dù thể nào cũng phải cố gắng thúc đẩy cho nha đầu kia hưu hắn mới được!

Tính toán vô cùng tốt, nhưng vấn đề là....

"Ngươi làm gì vậy!" Nữ tử ôm cây cột của Nghi Xuân viện, nhất định không chịu đi vào bên trong. Sau khi bị tất cả mọi người cho rằng cảnh này trở thành một nữ nhân trung niên ép buộc một nam tử hiền lành giả trang nữ tử trở thành nam kỹ, mặt mũi Tống Nhân Anh cuối cùng không chịu được "Ta biết rồi... Vậy đi tửu lâu uống rượu thì được đúng không!"

Cho nên, sự việc phát triển vượt ngoài dự định từ việc để các mỹ nam vây quanh lại trở thành hai nữ nhân ngồi đối diện với nhau không nói gì uống rượu, Tống Nhân Anh cũng không biết làm sao. Chẳng qua, khiến cho nàng không nghĩ tới chính là, đừng nhìn nha đầu kia còn nhỏ, tửu lượng cũng không nhỏ mà! Nàng tự thấy bản thân tửu lượng không tồi, lại không ngờ ngồi uống từng chén một với nàng, ý thức dần dần không rõ ràng rồi.

--- ------ ------ ------ ------ --------

Hôm nay Lưu Mặc Khanh chưa có về nhà, trong lòng Lưu Yên Nhiên cảm thấy có chút thả lỏng. Hắn chán ghét nữ nhâ kia, ở bên cạnh nàng lòng hắn liền cảm thấy khó chịu, có lẽ là do lo lắng bị đánh? Nói chung, luôn luôn chỉ muốn chạy trốn thật nhanh. Nghĩ như vậy, hắn chợt nhớ đến nụ cười ôn nhu của nữ tử kia, tướng công phạm tội danh đại nghịch bất đạo cũng chỉ dùng tay đánh vài cái, tuyệt không nỡ lòng đánh thật sự. Hắn sinh ra ý nghĩ dù không từ thủ đoạn cũng muốn để cho nàng phải cưới hắn, cho dù Lưu Mặc Khanh muốn đánh thế nào cũng không sao!

Hắn là người đã có thể chủ, đi tìm nàng là không nên, nhưng hắn thực sự rất muốn nhìn thấy nàng....

Thở dài một hơi, hắn đi ra ngoài dự định đóng cổng, lại phát hiện có một bóng đen nằm trên mặt đất, cách nhà hắn cũng không xa lắm, nhưng trời đã tối, nhìn không rõ lắm, lờ mờ hình như là một người. Lưu Yên Nhiên lấy lại bình tĩnh, vốn định thê chủ không có nhà, mọi việc không liên quan đến mình nên tránh xa mới đúng, thế nhưng để một người nằm trên mặt đất như vậy, để mặc kệ nằm như thế một đêm... Chần chờ một lúc, hắn ít ra cũng nên đi xem người nọ có bị thương chút gì hay không.

..... Là ảo giác của hắn sao? Dĩ nhiên, lại là nàng? Nhìn Lê Phong một thân đầy mùi rượu nằm trên mặt đất, Lưu Yên Nhiên lần đầu tiên cảm ơn sự lựa chọn của bản thân, vội vàng kéo nữ tử lên, lo lắng nàng cảm lạnh, tựa nửa người lên người mình. Trái tim bỗng nhiên rung động, thân thể của nàng, thật là mềm, ừm, thật ấm áp....

Bây giờ hắn biết mình nên đi tìm nữ nhân đem nàng đưa về nhà, thế nhưng, dù thế nào hắn cũng không muốn là như vậy.

Cắn cắn môi, dường như đã quyết định, hắn đỡ nàng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, hơi thở của nàng, đỡ nàng trờ về nhà của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.