Tại cửa sân bay quốc tế thành phố Tân Hải, nước Trung Hoa, một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng. Hắn mặc một chiếc áo jacket màu đen kiểu dáng cũ, bên dưới mặc một chiếc quần bò xanh đã bạc gần như chuyển thành màu trắng. Chân đi một đôi giày cỡ lớn phủ đầy bụi. Trong tay kéo một túi hành lý bằng vải đen! Miệng hắn ngậm một điếu thuốc lá đã tắt ngấm từ bao giờ!
Hắn tên là Lăng Phong, hai mươi mốt tuổi. Sáu năm trước, hắn im hơi lặng tiếng rời khỏi thành phố này. Hôm nay, sau sáu năm, hắn lại im hơi lặng tiếng trở về nơi mình đã sinh ra!
Rốt cuộc, trong sáu năm qua, hắn đã đi đâu? Hắn đã làm gì? Không người nào biết!
Hắn dừng lại ở một góc, hai tay đột nhiên nắm chặt, ngẩng đầu, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Trên khuôn mặt điển trai chợt hiện lên một sự cay nghiệt. Ngực không ngừng phập phồng... hắn tự nhủ.
“Ta đã trở về!”
Sáu năm trước, bởi vì một tai nạn giao thông, cha mẹ hắn đã qua đời cùng một lúc. Hắn trở thành cô nhi!
Hắn không muốn trở lại nhà chú mình. Ở nơi đó, hắn không có chút cảm giác hơi ấm của một gia đình. Nếu có, sáu năm trước hắn đã không thể không chút lưu luyến rời khỏi nơi này như vậy!
- Mẹ nó, mình đi có một mình, mà cái vé máy bay cũng đắt như vậy chứ!
Lăng Phong nhìn vé máy bay trong tay, mặt cũng nhăn hết cả lại.
Lấy cái bật lửa ra, hắn cúi đầu, một tay che gió, một tay châm điếu thuốc lá đang ngậm trong miệng. Sau khi hút một hơi thật sâu, hít khói cay độc tràn vào trong phổi, hắn thả lỏng người tận hưởng hương vị của điếu thuốc lá!
Đột nhiên, một chiếc Chevrolet màu đỏ mất phương hướng, lao về phía hắn!
Ánh mắt Lăng Phong căng thẳng, con ngươi co lại. Hắn đã từng nhiều lần gặp phải những trường hợp tương tự như vậy. Nhớ ngày đó, khi còn chấp hành nhiệm vụ, tình hình hắn gặp phải còn nguy hiểm gấp trăm lần so với bây giờ. Không phải cảnh tượng vui vẻ đó đã trở lại chứ?
Chân phải của Lăng Phong thoáng lùi lại phía sau, mũi chân cắm xuống đất, đầu gối hơi khom xuống. Trong nháy mắt, khi thanh chắn bảo vệ phía trước của chiếc Chevrolet màu đỏ sắp đụng vào, Lăng Phong dùng lực ở đùi phải giẫm mạnh một cái, mượn phản lực của mặt đất, toàn thân bắn ra ngoài. Hắn cân nhắc thời gian rất chuẩn! Không phải cao thủ trong nghề, khẳng định sẽ cho rằng hắn bị xe húc bay ra ngoài!
Trong lúc bắn ra, trí óc Lăng Phong vẫn suy nghĩ rất nhanh.
"Củ chuối nhà mày chứ. Ông đây còn đang lo tiền vé máy bay không ai trả hộ! Không phải ông đây muốn lừa mày, mà là ông đây bị đụng vào!"
Lăng Phong cố ý để thân thể nghiêng về phía sau một chút, nhìn giống như toàn thân mất đi sự cân bằng, tư thế song song với mặt đất, sau đó rơi một cái thật mạnh trên mặt đất! Sau đó hắn hét lên.
- Ôi mẹ ơi!
Thật ra, chỉ cần người nào cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, trước khi Lăng Phong rơi xuống đất, chân trái đã hạ xuống. Trong khoảnh khắc sắp rơi xuống đất, mũi chân hắn đã chạm đất, toàn thân đều căng ra đến mức thẳng tắp. Sức nặng của toàn bộ thân thể đều dồn xuống mũi chân trái đang cắm xuống đất. Khi thân thể hắn rơi xuống mặt đất, gần như đã không phải chịu chút lực va đập nào!
Nhưng Lăng Phong nằm trên mặt đất cũng ra sức diễn xuất. Hai mắt nhắm chặt. Vẻ mặt có vẻ vô cùng đau đớn. Thân thể vặn vẹo trên mặt đất.
- Ôi mẹ ơi. Đau chết tôi rồi! Ai lái xe không có mắt như vậy chứ? Anh dùng hai chân lái xe, lấy mông nhìn đường à?
Lúc này, chiếc Chevrolet màu đỏ cũng vội vàng phanh lại. Một cô gái với mái tóc dài ngang vai, được buộc gọn gàng, vội vàng mở cửa xe đi tới. Vẻ mặt cô vô cùng lo láng. Thấy Lăng Phong lăn lộn trên mặt đất, cô càng thêm bối rối hỏi.
- Anh không sao chứ?
- Bị cô đâm vào thành như vậy, cô lại nói không sao chứ....
Lăng Phong vẫn nhắm chặt mắt, tức giận mắng. Nhưng khi hắn hé mắt thấy rõ ràng diện mạo của cô gái đang nhìn hắn, lời nói đột nhiên ngừng lại. Con mắt cũng mở lớn, còn thiếu chút nữa là hai tròng mắt cũng rơi ra ngoài.
Oa, thì ra là một mỹ nữ. Chiếc áo khoác bằng lông trắng mịn cũng không che dấu được bầu ngực cao ngất của cô. Bên dưới là một chiếc quần bò màu xanh nhạt bó sát, ôm lấy đôi chân dài nhỏ cân xứng. Cái mông vểnh cao. Một mái tóc dài, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt cân đối, chỉ trang điểm nhẹ!
Một gương mặt mỹ nữ đúng tiêu chuẩn phương đông!
Nhất là tư thế nhìn xuống mình lúc này. Oa, Lăng Phong gần như đã nhìn thấy khe sâu giữa bộ ngực của cô xuyên qua cái cổ áo hình chữ V. Trông thật sinh động. Hai bầu ngực của cô kiêu hãnh, bày ra thế thái sơn áp đỉnh như muốn xé rách lớp áo, khiến hắn cũng có chút khó thở!
- Cô nói xem có thể không có việc gì sao? Mông tôi cũng sắp bị nứt thành hai nửa rồi. Nếu tôi không có túi hành ly đỡ cho một chút, hiện tại có lẽ tôi đã sớm mất mạng rồi!
Lăng Phong nuốt nước bọt, miễn cưỡng thu hồi ánh mắt của mình, giả vờ như rất đau đớn.
- Phải, phải, phải. Xin lỗi! Tôi không phải cố ý!
Vẻ mặt mỹ nữ vội vàng nhận lỗi.
- Nếu xin lỗi có thể an ủi hai nửa mông bị vỡ của tôi, tôi đây liền tiếp nhận!
Lăng Phong nói với vẻ rất oan ức.
Mỹ nữ kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt ửng hồng.
- Cái kia vốn không phải vẫn là hai nửa sao?
Mỹ nữ đúng là mỹ nữ. Người ta là người có ăn học, từ mông thô tục như vậy, người ta làm sao có thể dễ dàng nói ra miệng được chứ?
- Người đẹp à, cô nói đó là xẻ dọc. Tôi nói vỡ ngang thành hai nửa!
Vẻ mặt Lăng Phong đau khổ nhưng lời nói lại đầy vẻ lưu manh đùa giỡn.
- Hả?
Màu đỏ trên khuông mỹ nữ thoáng cái đã lan tới tận cổ, nhỏ giọng nói.
- Để tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra một chút xem thế nào!
Tuy rằng ngoài mặt, bộ dạng Lăng Phong có vẻ thống khổ, nhưng tròng mắt lại đang quay tròn, trong lòng thầm nghĩ.
“Đây không phải là một cơ hội tốt hay sao? Thật vất vả mới tóm được một cô gái ngốc nghếch với bộ ngực lớn. Mình nhất định phải bắt chẹt một chút mới được!”
- Ai nha, đừng tới bệnh viện. Chúng tôi là nông dân, sợ nhất là đi bệnh viện. Người nghèo không dám sinh bệnh! Cho dù điều kiện không tệ, chỉ cần vào bệnh viện, sẽ bị chuẩn đoán cho ra bệnh thôi! Không cần đi!
Lăng Phong làm bộ dạng giống như rất đáng thương.
- Nhưng hiện tại anh đang bị thương, phải đi bệnh viện kiểm tra mới được!
Mỹ nữ nói rất quật cường.
- Rất tốn tiền à! Chị cả, chỉ cần kiểm tra lần, chắc phải hơn một nghìn rồi. Má ơi, nhiều tiền lắm chứ ít à!
Lăng Phong nói khoa trương lên.
- Không sao. Tôi đâm vào anh, tất nhiên tôi phải có nghĩa vụ đưa anh đi bệnh viện! Bây giờ anh có thể đứng lên được không?
Mỹ nữ rất có trách nhiệm nói.
Lăng Phong cũng có chút ngượng ngùng, sắc mặt ửng đỏ.
- Tôi thử xem đã!
Hắn giả vờ giả vịt như rất đau đớn, nhờ mỹ nữ nâng đứng lên.
- Ôi ôi, còn đi được. Chỉ có điều đau quá đi mất!
- Nào, tôi giúp anh!
Mỹ nữ không hề nhận ra, trực tiếp khoác cánh tay Lăng Phong lên trên vai mình. Nhìn thoáng qua, giống như Lăng Phong đang ôm bạn gái!
Từng bước từng bước đi tới!
Cứ như vậy, Lăng Phong bắt đầu thật sự không khống chế được nữa. Tôi không phải Liễu Hạ Huệ. Tôi là đại sắc lang. Cho dù là người đẹp đã có bầu, cũng đã sớm đến một phòng trong khách sạn để thác loạn rồi!
Một nửa cánh tay Lăng Phong gác lên trên vai mỹ nữ, thõng xuống dưới. Bàn tay gian ác buông xuống trên ngực mỹ nữ. Lăng Phong bị tinh trùng lên não, rất vô sỉ cố ý mượn lực, vừa đi vừa đong đưa, nắm tay buông thõng trước ngực của mỹ nữ, vung vẩy, không ngừng tập kích bộ ngực sinh động của mỹ nữ kia!