Hắn thật sự là bị nữ nhân này chọc cho váng đầu, làm sao lại mất đi phong độ ngay trước mặt con trai mình chứ, hắn đường đường là bậc đế vương, vậy mà giống như một kẻ tục phu lỗ mãng, thật là quá mất mặt.
"Con ta chính là con ngươi, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi, ta không nói thêm nữa, ngươi hãy chăm sóc cho mình thật tốt, nuôi dưỡng con trai trắng trẻo mập mạp đi." Hắn quyết định không ầm ỹ với cô nữa, dù sao ai cũng không thay đổi được sự thật trên người bé con cùng chảy dòng máu của bọn họ.
Lần này Lý Quả không hề phản bác, một là không muốn đánh thức đứa bé lần nữa, hai là ầm ỹ thêm cũng vô ích, dù sao cô mới chẳng thèm quan tâm.
Nhưng là, một lát sau, Mặc Nhật Tỳ hết dùng sức nhìn cục cưng, lại ngó ngó cô, nhịn hồi lâu mới cố gắng giả vờ như không thèm để ý nói: "Con trai khóc lâu như vậy, có phải do khát nước không? Có phải ngươi nên cho nó bú sữa rồi không?"
Bú sữa? Cô vừa nghe liền sửng sốt một chút, sau đó mất tự nhiên đỏ hồng mặt, làm cho cô vô cùng xấu hổ là hai chữ 'bú sữa' này lại thốt ra từ miệng của một tên nam nhân, cô cảm thấy quá mất mặt.
"Ngươi tránh sang một bên đi, ta cho bé bú, ngươi thấy có nên tránh đi không?" Mặc dù có hơi ngượng ngùng, nhưng vừa nghĩ đến đứa bé cô liền nhận thua, vì đứa nhỏ cô có thể nhượng bộ bất cứ điều gì, đương nhiên cho dù muốn cho con bú cũng không thể lộ ngực ở trước mặt một người nam nhân đi? Vì vậy cô liền tức giận, lập tức nói.
Cho con bú sữa mà còn bảo hắn tránh ra, hắn mới không muốn tránh ra đâu, hắn muốn tận mắt nhìn con hắn, hiện tại một khắc cũng không muốn rời khỏi vật nhỏ. Cho nên, hắn trừng cô, ra mệnh lệnh: "Bớt nói nhảm đi, con ta đói bụng lắm rồi, ngươi còn không mau cho nó ăn đi, ngươi muốn nó đói chết hả?"
Cô mới không nỡ để bảo bối của mình chết đói đâu! Tuy rằng không tình nguyện lộ ngực ở trước mặt hắn, nhưng vì bảo bối, cô đành phải cắn chặt răng, bất chấp tất cả. Xem thì xem đi, có gì ghê gớm chứ? Cô chẳng những bị hắn nhìn, mà còn bị hắn ăn rồi, nên chút điểm nhỏ này đâu là gì.
Nghĩ đến đây, cô liền kéo áo của mình lên đến ngực, lộ ra hai đỉnh tuyết phong đầy đặn trắng trẻo, sau đó ôm đầu bé tiến đến một trong hai đỉnh đó, nhét quả hồng mai vào trong cái miệng đáng yêu của bé.
Cái miệng nhỏ nhắn của bé vừa đụng vào quả hồng mai liền lập tức mở ra ngậm vào, tự động tự giác hút, cái miệng nhỏ nhắn lúc khép lúc mở, vô cùng đáng yêu, hơn nữa vẻ mặt dường như vô cùng hưởng thụ.
Mặc Nhật Tỳ vốn thật sự chỉ là đơn thuần muốn Lý Quả cho cục cưng bú sữa, sợ bảo bối của mình đói bụng, nhưng khi cô lộ ra hai đỉnh tuyết phong lại khiến hắn chảy nước miếng ròng ròng hắn có chút đố kỵ và hâm mộ nhóc con đang hưởng vật ngon kia.