[Dịch]Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 268 : Chương 263.2




Lúc này, mọi người trong phòng đều bị bao phủ bởi luồng khí tốt lành đến đột ngột này, dưới hơi thở thần thánh chiếu rọi, mỗi người đều cảm thấy toàn thân thư thái, an tường.

Lý Quả đang vô cùng gắng sức muốn sinh cục cưng trong bụng ra, còn đang ở trong đau đớn, tiếp theo liền bị một luồng hơi thở thần thánh bao phủ lại, đau đớn trên người nhất thời tiêu tan, mà trong bụng cũng giống như có một đám tường vân (mây tốt lành), chậm rãi hạ dần xuống dưới, một luồng khí nóng chảy ra từ giữa hai chân cô.

Cô, cô sinh rồi hả? Đây, đây là chuyện gì thế? Cô chỉ cảm thấy bụng mình từ từ xẹp xuống, còn đứa bé ở bên trong đã trượt ra rồi.

Giờ phút này, luồng sáng ở trên người cô càng lúc càng mạnh mẽ, thật giống như là phát ra từ trên người cô, phần lớn ánh sáng thần thánh đều phát ra từ nơi đây.

Trong phòng, mọi người đang đỡ đẻ liền sợ ngây người, vẻ mặt không dám tin, sau đó phục hồi tinh thần, người người đều vô cùng kích động quỳ lạy, hô to: "Tiểu xà vương vạn tuế."

Ở bên ngoài, Mặc Nhật Tỳ cũng cảm nhận được sự bất thường, tuy rằng không có hơi thở nguy hiểm, nhưng loại dị tượng trời giáng đó vẫn làm cho hắn âm thầm kinh hãi, hơn nữa chỗ hơi thở thần thánh đó chiếu xuống đầu tiên lại chính là bên trong kia, hắn lập tức vọt vào.

"Quả Quả, ngươi làm sao vậy?" Hắn lắc mình một cái liền vào bên trong, chỉ thấy người quỳ đầy đất, còn Lý Quả đang nằm trên giường mở to mắt, vừa vô cùng tò mò vừa bối rối nhìn bụng mình.

"Ta không sao, hình như là cục cưng đã ra rồi." Cô thuận miệng đáp, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở nửa người dưới, bởi vì cô cảm nhận được cục cưng đã chui ra rồi.

Mặc Nhật Tỳ kinh hãi, nhanh chóng vọt tới trước giường cô, lúc này, hơi thở thần thánh càng thêm nồng đậm,-lllelquyddon- hơn nữa còn đạt tới điểm cao nhất, đúng lúc ấy hắn cũng thấy được một vật nhỏ trắng trẻo đáng yêu trượt ra giữa hai chân cô.

"Sinh rồi." Hắn sửng sốt, sau đó cực kỳ kích động kêu lên, thân thể hơi hơi run rẩy.

Lý Quả cũng biết mình sinh rồi, trong bụng cô trống rỗng, đã chậm rãi hồi phục, không còn vừa lớn vừa nặng nề, cô cũng cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp giữa hai chân.

"Bế cho ta xem nào, sao nó lại không khóc thế?" Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó rất muốn nhìn vật nhỏ trông như thế nào, chợt nghĩ tới bảo bối nhỏ mới sinh mà chẳng hề khóc nháo, vội vàng giục Mặc Nhật Tỳ đang ngây người.

Trong lòng Mặc Nhật Tỳ cũng rất căng thẳng, lập tức có chút nhút nhát vươn tay, thật cẩn thận ôm lấy vật nhỏ đang vô cùng yên tĩnh giữa hai chân Lý Quả, hơi lúng túng bế đến trước mặt cô.

Con người! Đứa bé loài người đáng yêu, cô vừa thấy vật nhỏ trắng trẻo, xinh đẹp liền vui mừng. Bé con vậy mà hoàn toàn khác hẳn với trong tưởng tượng của cô, đáng yêu tựa như một thiên sứ vậy.

"Bé, bé, sao bé lại không khóc thế, ngươi mau nhìn xem đi." Cô đang cảm thấy kinh ngạc với dáng vẻ diễm lệ của bé thì đột nhiên sắc mặt đại biến, liền sốt ruột nói với Mặc Nhật Tỳ đang ôm vật nhỏ.

Bây giờ, Mặc Nhật Tỳ cũng luống cuống chân tay, cục cưng ở trong tay nhỏ bé như thế làm cho hắn có một loại cảm giác không chân thật, dường như sinh mệnh đó rất yếu ớt khiến người ta sinh ra cảm giác lo lắng cho bé.

"Ta, ta nhìn thế nào." Hắn đã mất đi sự bình tĩnh vốn có, tinh thần hoảng loạn, nghe được lời của cô, lắp bắp hỏi lại theo bản năng.

"Ngu ngốc, thử xem bé có thở hay không đi?" Cô nằm trên giường sốt ruột nói, nếu không phải cạn kiệt sức lực, cộng thêm bản thân hơi sợ hãi, cô đã tự mình xem xét từ sớm rồi.

Lúc này hắn mới nhớ ra, liền run rẩy đưa tay đặt dưới mũi bé con, khi hắn cảm nhận được hơi thở ấm áp của bé phả ra từ dưới mũi, Mặc Nhật Tỳ mới không kìm được thở hắt ra.

"Còn sống." Hắn giống như vừa mới đặt một ngọn núi lớn xuống, cứng ngắc lộ ra một nụ cười, nói với cô như thế.

"Ta nhổ vào, ngươi không còn lời gì hay nữa à? Cái gì mà còn sống, con ta rất khỏe mạnh đấy." -lêquyydo- Cô bị lời hắn nói chọc cho tức chết rồi, hắn không biết nói gì nữa hay sao mà dám trù ẻo con cô?

Lần này, hắn hiếm khi không có đấu võ mồm với cô, vội vàng nhận sai: "Đúng, đúng, đúng, là ta sai, ta lỡ lời, cục cưng khỏe lắm, thật sự rất khỏe mạnh."

Hừ, thế còn được! Cô thầm nói trong lòng, ánh mắt lại khao khát nhìn bé con trong tay hắn, mà hiện tại thân thể bé con tựa như một áng mây lành, gắt gao hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Nhưng, đúng lúc này, tất cả hơi thở thần thánh giống như bị rút hết, lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, cả gian phòng lại khôi phục đèn đuốc sáng trưng như trước, bầu trời bên ngoài cũng khôi phục vẻ tối đen, một lần nữa thế gian lại chìm vào trong bóng tối.

Quanh thân bé con vẫn còn một luồng sáng, ở trong mắt mọi người có vẻ đặc biệt chói lóa, song ánh hào quang đó cũng dần dần phai nhạt đi, nhưng vẫn lạ thường như cũ.

"Vương, để chúng nô tỳ hầu hạ tiểu chủ nhân và tiểu thư tẩy trừ một chút." Rốt cuộc đám người đang quỳ xuống bên cạnh cũng sực tỉnh, nhưng vẫn có chút kích động như cũ, bà đỡ và đám người Tri Vũ bước lên phía trước yết kiến xong, mới cung kính nói.

Mặc Nhật Tỳ thật sự là luyến tiếc để bé con trên tay rời khỏi mình, đành phải lo lắng đưa đứa bé trong tay qua cho đám người Tri Vũ, bản thân thì ngồi ở bên cạnh giường, chờ đợi.

Chỉ chốc lát sau, Lý Quả và bé đều được thu xếp ổn thỏa, đứa bé vô cùng sạch sẽ lại quay trở về trong tay hắn. Tuy rằng bé con còn nhỏ nhưng hắn vẫn dùng hai tay đỡ lấy, dáng vẻ ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt đó hết sức buồn cười, ngay cả khuôn mặt cũng không biết biểu cảm như thế nào.

"Mau bế đến cho ta xem." Vừa sinh nở xong, ánh mắt Lý Quả vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bé, ban nãy vừa liếc qua cô cũng đã bị bé mê hoặc rồi, trong lòng sốt ruột chỉ muốn ngắm nhìn bé, thấy dáng vẻ ngây ngẩn của Mặc Nhật Tỳ ôm bé, cô gấp đến độ thúc giục hắn.

Thật ra không chỉ có mỗi Lý Quả, ngay cả đám người Tri Vũ mới ôm qua bé cũng có một loại cảm giác như mộng như ảo, thấy một đứa bé hoàn mỹ như thế, các nàng cũng yêu thích đến không muốn buông tay, trong lòng thích thú vô cùng.

Mặc Nhật Tỳ thật cẩn thận đặt bé vào trong tay cô, nhìn bé bị ôm lấy, hắn mới thở hắt ra một hơi, mồ hôi lấm tấm trên trán, có thể thấy được hắn khẩn trương biết bao nhiêu.

"Bé thật sự quá đáng yêu, thật xinh đẹp." Bé con bị cô ôm vào trong lòng đang ngủ rất say, đối với mọi chuyện bên ngoài đều là mắt điếc tai ngơ, dường như ngủ rất ngon lành.-lêqquydon- Ánh mắt cô vẫn lưu luyến trên ngũ quan tinh xảo của bé, không nhịn được bật thốt lên như vậy.

Chỉ là, hình dung như vậy vẫn không bằng một phần ngàn của bé, có lẽ phải dùng từ hoàn mỹ mới có thể tiếp cận được cảm giác đó, thậm chí là thần thánh, bởi vì lúc mọi người nhìn thấy bé chỉ có kính sợ mà thôi.

"Bảo bối nhỏ, mẹ là mẹ con." Cô không kìm được ham muốn muốn hôn bé một cái, kích động kề môi đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế mềm mại, vụng trộm hôn một cái, sau đó hạnh phúc cười nói.

"Con ngoan của ta, ta là phụ vương của con." Hắn nhìn động tác của cô lơ đãng toát ra tình thương của mẹ, thế nhưng cũng không nhịn được ghen tị, học cô nói với bảo bối nhỏ trong lòng Lý Quả.

"Bé là của ta." Ai ngờ, Lý Quả mặc kệ, ôm bé xoay qua một bên, không cho hắn nhìn, miệng vẫn phủ nhận sự tồn tại của hắn.

"Cái gì là của ngươi, ta cũng có phần đấy, không có ta, ngươi sinh ra được chắc? Còn nữa, lúc trước là ai nói không muốn ấy nhỉ? Hiện tại đã quên rồi hả?" Hắn tức giận, thấy cô muốn độc chiếm, không nhịn được chỉ trích.

Lý Quả cũng không cam lòng yếu thế, quay đầu tức giận nói với hắn: "Không có ta, ngươi có mà sinh được ấy. Công lao của ta lớn nhất, về sau con trai thuộc về ta." Tiếp đó cô bày ra dáng vẻ như sợ bị người khác cướp mất con, phòng bị theo dõi hắn.

Mặc Nhật Tỳ căm tức, hắn mới ôm con trai được vài phút thôi, bàn tay còn chưa nóng đâu, ngay cả khuôn mặt của con trai cũng chẳng được hôn cái nào, cứ như vậy bị cô chiếm mất.

lam^0^nguyet^0^minh

"Không được, ta không đồng ý, con trai có một nửa là của ta." Hắn đỏ mắt nhìn thiên hạ bé nhỏ, cùng cô nổi lên tranh chấp.

"Cái gì mà một nửa, là của riêng mình ta chứ?" Cô nhất định không đồng ý, kiên quyết không để cho hắn có cơ hội ôm con trai của mình đi.

Mặc Nhật Tỳ tức giận đến không thốt ra lời, đã từng gặp qua kẻ không phân rõ phải trái, cũng chính là hắn, nhưng còn chưa từng gặp qua ai không phân rõ phải trái mà còn đúng lý hợp tình như cô.

"Oe..." Đang ở trong giai đoạn tranh chấp căng thẳng, bé con đang ngon giấc trong lòng cô đột nhiên mở mắt ra, rồi lập tức nhắm lại, bất ngờ 'oe' một tiếng liền khóc lên.

Tiếng khóc của bé làm cho hai người đang cãi nhau liền ngừng chiến ngay lập tức, không hẹn mà cùng nhìn về phía bé con đang khóc sướt mướt, hai người tạm thời không dám ầm ỹ, cùng nhau dỗ bé.

"Cục cưng, đừng khóc, đừng khóc." Lý Quả cuống quít ôm bé lên, đong đưa, sốt ruột dỗ dành.

"Con trai, phụ vương không ầm ỹ với mẫu hậu con nữa, không ầm ỹ, con đừng khóc mà, là phụ vương không tốt, đừng khóc, đừng khóc." Hắn là một kẻ sắt đá lại hiếm khi dịu dàng như thế, thật cẩn thận dỗ dành bé cưng, có thể thấy được nhóc con kia ở trong lòng hắn có địa vị lớn cỡ nào.

Bé con không thèm nể mặt bọn họ, ai bảo ban nãy bọn họ ầm ỹ như thế ở trước mặt bé, tuyệt không kiêng dè bé, còn không xem trọng bé nữa.

"Oe..." Con cứ khóc, con cứ khóc, ai bảo hai người cãi nhau, hai người cãi nhau con liền khóc cho hai người xem. Vật nhỏ đắc ý kiêu ngạo nghĩ thầm trong lòng, nhắm mắt lại mà tiếng khóc vẫn có lực như cũ.

Lần này, hai người vừa mới lên làm cha mẹ liền sốt ruột khó nén, không biết nên làm gì cho phải, liên tục dỗ dành, hận không thể chỉ cần bé ngừng khóc thì có thể cho bé bất cứ cái gì.

Khó khăn lắm nhóc con này mới ồn ào đủ, cũng thấy được bọn họ nóng vội, thế mới chịu ngừng tiếng khóc, chẹp chẹp cái miệng nhỏ đáng yêu, rồi mới im lặng.

"Thái y mau nhìn xem sao con ta lại khóc rống thế." Bé vừa ngừng khóc, Mặc Nhật Tỳ liền gọi thái y kiểm tra cho bé, trong lòng hết sức lo lắng.

Thái y đương nhiên dựa theo mệnh lệnh kiểm tra qua thân thể của Tiểu xà vương một lượt, mãi đến khi xác nhận thật ra chẳng hề có chuyện gì, mới dám thở phào nhẹ nhõm. Chuyện của Tiểu xà vương là không thể qua loa, cho dù Vương không quan tâm bé thì những người bên ngoài kia chưa chắc đã bỏ mặc bé.

"Bẩm Vương, tiểu thư, thân thể tiểu chủ nhân không có việc gì, có lẽ, có lẽ là vừa rồi Vương và tiểu thư nói chuyện hơi lớn tiếng khiến tiểu chủ nhân buồn bực mới giật mình tỉnh dậy." -leqydo- Thái y cũng không dám nói là do các người cãi nhau, cho nên tiểu chủ nhân không chịu nổi mới khóc toáng lên.

Tuy rằng thái y không nói rõ, nhưng hai người đều nghe ra ẩn ý trong lời nói của ông ta, mặt Lý Quả không khỏi đỏ lên, trong lòng hơi hối hận, ở trước mặt đứa bé cãi nhau như thế, về sau sẽ ảnh hưởng xấu đến đứa bé.

Lần sau chú ý, lần sau nhất định chú ý! Cô âm thầm nói, oán hận trừng mắt nhìn hắn, áy náy ôm chặt con trai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.