[Dịch]Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 264 : Chương 261.2




"Này, ngươi không đuổi ta đi sao?" Hắn nhịn hồi lâu, rốt cục vẫn không thể nhịn nổi lòng hiếu kỳ của bản thân, chọc chọc người cô, mặt dày hỏi.

Lý Quả vốn không muốn trả lời hắn, nhưng cô biết tên nam nhân này nhất định sẽ liên tục quấy rầy mình, cho nên bất đắc dĩ mở to mắt, nhìn hắn một cái, sau đó lại khép mắt, thản nhiên nói: "Đuổi ngươi đi ngươi sẽ đi sao? Đuổi ngươi đi mà hữu dụng thì hiện tại ngươi đã không còn ở đây rồi."

Nàng nói cũng đúng, Mặc Nhật Tỳ không kìm lòng nổi mà đồng ý, hắn quả thật là đuổi không đi, nhưng nàng nói kiểu gì vậy, lại đối xử với hắn như thế, hắn là người như vậy sao? Đổi thành người khác, cho dù là cầu hắn, hắn cũng sẽ không lưu lại, nàng thật sự là không biết điều.

"Đây là địa bàn của ta, ta thích ở đâu thì ở đó." Hắn vô lại thêm một lần nữa, song nói thế cũng đúng, đây là địa bàn của hắn, quản hắn ở đâu à.

Lần này Lý Quả không đáp lời hắn, trực tiếp coi nhẹ, tự mình ngủ, hoàn toàn gạt hắn sang một bên.-diễn đàn lê quý đôn-

Cô không nói lời nào, hắn nhất thời cảm thấy mất vui, qua một hồi lâu, hắn đột nhiên nghĩ ra một cách, cười hắc hắc, nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên duỗi một bàn tay ra, đặt lên bộ ngực đầy đặn cao vút của cô, đúng ngay trên hai đỉnh đồi. Mà mặt trên mềm mại lại dẫn đến cảm giác như bị điện giật khiến đầu óc hắn lập tức trống rỗng,-leqydo- vô cùng thoải mái, còn có một cảm xúc ham muốn đánh úp vào lòng hắn.

Bởi vì mang thai mà bộ ngực vừa đầy đặn lại mẫn cảm, đột nhiên bị đè nặng, khiến cô bối rối mở mắt, lúc ánh mắt liếc đến cánh tay kia, cô không kìm được cảm giác xấu hổ, căm phẫn để cô cố gắng hất cái tay ở trên ngực ra.

"Ngươi muốn làm gì?" Cô quay đầu hướng về phía tên nam nhân đang nhắm hai mắt, hô hấp vững vàng, tức giận nói.

Chỉ là, lời của cô cũng không khiến cho hắn tức giận, hắn vẫn im lặng ngủ, giống như không nghe được lời của cô, bị cô dùng sức hất ra mà cũng chưa đánh thức nổi hắn.

Thấy hắn bất động, cơn giận của cô không có chỗ phát tác, nghiến răng nghiến lợi, trừng nam nhân một hồi lâu, cô đành buông tha. Cùng vô lại nói rõ đạo lý là vô ích, huống chi tên vô lại này còn là đầu sỏ vô lại lớn nhất.

Cô thở phì phò xoay người đưa lưng về phía hắn tiếp tục ngủ, lại phải đề phòng hắn, song cô đề phòng rất lâu cũng chưa thấy phía sau có động tĩnh, cô liền từ từ an tâm, chuẩn bị ngủ tiếp.

Ngay lúc Lý Quả quay lưng về phía mình, Mặc Nhật Tỳ đã mở mắt, đắc ý vênh váo nhìn bóng lưng cô, tuyệt không cảm thấy bản thân hư hỏng, mà bây giờ hắn vẫn cảm thấy dư vị vô hạn đối với cảm giác khi đặt tay trên ngực cô, thậm chí là xuân tâm nhộn nhạo.

Nhìn bóng lưng cô, hắn lại xấu xa nở nụ cười, ngươi cho rằng cứ như vậy là có thể né tránh sao?-leqydon- Không có cửa đâu, bổn vương có rất nhiều mưu kế nhé, ngươi chẳng qua là một bữa ăn sáng, trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Như Lai.

Hắn chặc chặc nhìn chằm chằm thân thể thon dài của cô, nghĩ nên xuống tay từ nơi nào mới khiến cô không cảm thấy mình là cố ý, còn không thể phát tác với hắn. Từ trên xuống dưới, hắn nhìn lướt qua cơ thể Lý Quả một lần, cuối cùng đã xác định được một chỗ.

Một cái đùi của nam nhân trưởng thành giống như dây leo vươn ra, không chút để ý gác qua đùi cô, sau đó một thân thể nóng rực ép sát vào, hơi thở nóng rẫy phả lên gáy của cô.

Cô vừa muốn chìm vào giấc mộng ngọt ngào, lại bị đè ép đánh tỉnh, sau đó cảm thấy phía sau lưng có người dán sát vào, hơi nóng từ miệng hắn đang phả lên cổ mình.

"Ngươi lại muốn làm gì hả?" Cô phát cáu, kêu lên, rồi dùng sức đá văng chân hắn ra, nghiêng người đẩy kẻ ở phía sau ra.

Thế nhưng, sau khi tên đó bị đẩy ra vẫn không tỉnh dậy, vẫn nặng nề ngủ như cũ, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, chứng minh hắn thật sự ngủ rất say rất ngon, hoàn toàn không có phát hiện.

Cơn tức của cô lại không có chỗ phát tác, cô không biết có phải hắn giả chết hay không, nghĩ đến đây, cô oán hận nhéo nhéo cánh tay hắn một cái, mặc kệ hắn có giả vờ hay không.

Kết quả, cũng chỉ vì hắn cảm giác được đau đớn mà giả vờ giả vịt nhíu nhíu mày, vừa ngáy vừa lật người ngủ tiếp, nhưng lần này là hắn đưa lưng về phía cô.

Lý Quả trừng mắt nhìn cái lưng hắn một lúc, hoàn toàn chưa tin tưởng lắm, cho dù tâm không cam lòng không nguyện cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể liên tục an ủi mình, rồi tiếp tục ngủ.

Lần này, cô thật sự đã an tâm ngủ thiếp đi, ngủ ngon luôn.

Cô vừa ngủ, Mặc Nhật Tỳ liền mở mắt, lúc này hắn đúng là đợi cô ngủ thiếp đi, không hề giở trò giống hai lần trước, bởi vì hắn biết, chiêu này chỉ dùng hai lần là đủ rồi, lần thứ ba sợ là sẽ mất linh, hơn nữa sẽ hết vui. Đôi khi, có chừng có mực cũng là một loại kỹ thuật, năng lực. -

Hắn lén lút xoay người lại, nhìn Lý Quả vẫn lựa chọn đưa lưng về phía mình, nghiền ngẫm nở nụ cười, sau đó thật cẩn thận xoay người cô lại, quan sát dung nhan khi ngủ của cô.

Thật ra Lý Quả rất đẹp, chỉ là không phải loại phô bày ra, mà là một kiểu đẹp tế thủy trường lưu (nước chảy đá mòn), nhất định phải từ từ thưởng thức, chậm rãi quan sát mới có thể phát hiện, không hề kinh diễm, nhưng vô cùng đáng xem.

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn vậy mà nhìn đến trợn tròn mắt, chẳng hề nháy mắt, một lúc lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Tuy Tri Vũ và Hoàng Nhi đứng cách bọn họ rất xa, nhưng đều nhìn rõ nhất cử nhất động Vương và tiểu thư, hai người cực kỳ vui sướng.

Mặc Nhật Tỳ nghe tiếng hít thở, nhìn vẻ mặt bình yên của cô, liền lâm vào trầm tư, chỉ chốc lát sau, hắn liền đứng dậy, nhàn nhạt căn dặn Hoàng Nhi và Tri Vũ đang đứng chờ ở bên cạnh, nói: "Coi trọng nàng." Sau đó cũng không quay đầu lại, rời đi.

Tri Vũ và Hoàng Nhi vốn đang rất vui sướng, lại đột nhiên thấy hắn rời đi, liền có chút kinh ngạc, có chút khó hiểu, không biết Vương lại bị làm sao nữa.

Song, Vương muốn các nàng coi trọng tiểu thư thì các nàng sẽ coi trọng tiểu thư, có lẽ lát nữa Vương sẽ trở về thôi, - các nàng đã sắp thấy được cuộc sống tương lai hạnh phúc mỹ mãn của tiểu thư và Vương rồi.

Hắn rời đi không phải vì cái khác, mà là còn có một số việc cần xử lý, cũng không thể suốt ngày ở lại chỗ Lý Quả, nhưng hắn vẫn muốn nhanh chóng xử lý xong công vụ rồi trở về trêu chọc Lý Quả.

Lúc Lý Quả tỉnh dậy, cô liền kinh ngạc phát hiện tên kia biến mất rồi, tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Cô thật không có thói quen ngủ cùng người đàn ông khác, cho dù đó là phụ thân của đứa bé trong bụng cô.

"Tiểu thư, ngài tỉnh rồi ạ, Vương nói xử lý xong việc sẽ trở về ở cùng tiểu thư ạ." Tri Vũ đỡ cô đứng lên, vẫn rất hưng phấn, mỉm cười nói.

Hoàng Nhi vui vẻ gật gật đầu, vui tươi hớn hở nói: "Tiểu thư, ngài thật hạnh phúc, Vương đối xử với ngài rất tốt ạ." Nàng hơi hơi hâm mộ nói, cảm thấy vui mừng thay cho tiểu thư.

Vừa nhắc tới Mặc Nhật Tỳ, sắc mặt cô liền trầm xuống, đặc biệt nghe thấy các nàng nói tốt cho hắn, trong lòng cô lại càng không thích.

"Chị chẳng thấy hạnh phúc một chút nào cả, có người đối đầu với em, em có bằng lòng không? Vui vẻ không?"

"Đâu ạ, Vương không có mà, Vương đối xử tốt với tiểu thư như vậy, vì sao tiểu thư vẫn chưa nhận ra chứ?" Hoàng Nhi to gan phản bác nói, cảm thấy tiểu thư đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.

Lúc Lý Quả rất muốn nói mình hoàn toàn không cảm nhận được thì chợt nghĩ sao lại muốn cãi nhau với Hoàng Nhi chứ, không cần thiết mà,- loại cảm giác ấy chỉ mình mình hiểu là được rồi, người bên ngoài không thể hiểu nổi, nhiều lời vô ích, cô là cô, người khác là người khác.

"Hắn có trở về hay không đều chẳng liên quan đến chị, hai người đừng nhắc tới hắn nữa, nếu không chị sẽ tức giận đấy." Cô thản nhiên nói với các nàng, không thích các nàng luôn nói giúp cho hắn, còn ra sức nói hắn tốt, cô nghe càng khó chịu hơn.

Tri Vũ và Hoàng Nhi lập tức câm miệng không dám nhiều lời, đỡ cô đi ăn cái gì trước, không dám để cho cô bị đói. Tiểu thư không thích thì các nàng sẽ không nói nữa, dù sao Vương sẽ tìm đến thôi.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, cô vừa mới ăn chưa được mấy miếng, Mặc Nhật Tỳ đã trở lại, vừa thấy cô đang dùng bữa, không nói hai lời lập tức bu tới, cùng cô tranh đoạt đồ ăn.

Nhưng lần này, Lý Quả không hề tranh đoạt với hắn, chỉ chậm rãi ăn, dù sao cô đã nghĩ cả rồi, thiếu thì bảo người đi làm, sao phải sợ bản thân bị thiệt chứ.

lam^0^nguyet^0^minh90

Dĩ nhiên, Mặc Nhật Tỳ cũng nhìn thấu suy nghĩ của cô, không nhiều lời, ăn uống tự nhiên, đây là lần đầu tiên hai người dùng bữa trong hòa bình như thế, vậy mà cũng có một loại cảm giác ấm áp.

Sau khi ăn xong, cô ngồi ở phía trước cung điện ngắm phong cảnh, hắn lại bám theo giống như keo da trâu, cô ngồi ngắm phong cảnh, hắn cũng ngồi ngắm phong cảnh, vẫn im lặng như cũ.

Lý Quả thấy kỳ quái, rốt cuộc tên nam nhân này muốn làm gì đây? Cứ trông coi mình như vậy thấy rất hứng thú sao? Hay là trông coi cục cưng của cô? Cô nghĩ mãi không ra, cuối cùng dứt khoát buông tha, chẳng thèm nghĩ nữa.

Bắt đầu từ ngày đó, Mặc Nhật Tỳ đúng là coi cung Phượng Thê thành nhà rồi, sinh hoạt ở đây, ngoại trừ lúc phải đi xử lý công vụ, thì toàn là trông coi Lý Quả, giống hệt như một nam nhân chung tình.

Còn Lý Quả cũng từ không quen biến thành dần quen, hơn nữa càng ngày càng tự nhiên, không hề bài xích hắn như trước, nhưng cô cũng không có nói với hắn, chỉ luôn luôn âm thầm quan sát.

"Hình như con ta trưởng thành không ít nhỉ." Hắn nhìn cái bụng nhô ra của cô, vô cùng vui sướng nói. Hắn nhìn con trai bảo bối của mình ngày một lớn dần, liền có một cảm giác đầy tự hào.

Cô đang vuốt ve cái bụng càng ngày càng lớn, càng ngày càng nặng của mình, đột nhiên nghe hắn nói như thế, lập tức thả tay đang đặt ở trên bụng xuống, tức giận trừng hắn một cái.

"Ngươi nói xem, ngươi thích bé trai hay bé gái?" Đột nhiên, hắn không chịu nổi tịch mịch lại dò hỏi, mắt sáng như đuốc nhìn cô chằm chằm.

Nhàm chán, cô oán hận trợn mắt liếc hắn một cái, vẫn chẳng thèm đáp lời, cô không muốn nói về đề tài đó với hắn, - bởi vì họ đâu phải vợ chồng cũng chẳng phải người yêu.

"Ta thích bé trai, nên nhất định là con trai." Hắn cố ý nói, kỳ thật hắn đã sớm biết, chẳng qua là muốn dụ dỗ cô nói chuyện mà thôi.

"Ai cần ngươi lo, ta muốn sinh cái gì thì sinh chứ." Rốt cục cô không nhịn nổi tức giận nói, cực kỳ mất hứng, cô đang tức giận đấy.

"Không có ta, ngươi tự sinh được sao?" Hắn cười ha ha, vô cùng đắc ý, giống như đã cung cấp một hạt giống mạnh mẽ, hết sức vĩ đại.

"Ta mới không muốn sinh đâu, ta cũng không cần ngươi." Cô phẫn nộ nói, vừa nhắc tới chuyện này, cô liền phát hỏa, bị ép buộc, trong lòng vẫn rất mất cân bằng.

Hắn không hề tức giận, dù sao ép buộc người là chuyện hắn thích làm nhất, vì ngày quá nhàm chán nên phải tìm một vài chuyện vui, bằng không thì rất vô vị đi, nhìn xem, cuộc sống hiện tại không phải là hắn mong muốn sao?

"Ta cứ muốn để ngươi sinh đấy." Hắn cố ý muốn chọc cô tức chết, cười tít mắt nói, dáng vẻ vô lại mười phần lưu manh, không có một điểm phong độ của kẻ vương giả.

Tên này...., cô tức giận đến nghẹn lời, đành phải lựa chọn im lặng không nói, mặc kệ hắn tự lẩm bẩm đi, cô chỉ cần coi như đang xem diễn là được.

Sao hắn có thể không rõ ý tứ của Lý Quả, nhưng hắn không chấm dứt, ngược lại còn nói liên tục, nói đến ba hoa chích choè, thậm chí còn có rất nhiều câu chọc cho cô tức giận đến không thể phát hỏa nổi.

"Ngươi nói xem, con trai của chúng ta sẽ giống ngươi hay giống ta? Ta cảm thấy giống ta sẽ tốt hơn, bởi vì ta đẹp trai nên các cô nương đều thích, cho nên con trai giống ta cũng sẽ đẹp trai, có thể mê hoặc đông đảo các cô nương."

"Ta hi vọng con ta đừng có giống ngươi, bộ dạng ngươi khó coi, tên nam nhân không ai mê nổi, cho nên tốt nhất đừng giống ngươi. Mỗi ngày ta đều nhìn con ta, chính là hi vọng nó sẽ trông giống ta chứ không phải giống ngươi."

Vô sỉ, đáng giận, rất quá phận! Bộ dạng đẹp trai thì thế nào? Có thể làm cơm ăn à? Hay là đi làm ''tiểu bạch kiểm'' (mặt trắng nhỏ)*? Hoặc là để cho phụ nữ chu cấp, thật quá đáng xấu hổ mà, còn có cả tư tưởng như vậy thì còn là đàn ông sao? Con trai cô tuyệt đối đừng như hắn, bằng không cô sẽ bị chọc cho tức chết mất.

(*) ý chỉ những kẻ luôn bám váy phụ nữ, ko làm được bất kỳ việc gì, chỉ biết dựa dẫm vào phụ nữ.

Con ơi, trăm ngàn lần đừng giống như tên nam nhân trước mắt này nhé! Cô vuốt ve bụng mình, thầm nói với cục cưng ở trong bụng, cầu nguyện đứa bé này sau khi ra đời đừng có học phụ thân thân sinh của nó.

Cô vừa dứt lời thì thầm, liền có một giọng nói đáng yêu non nớt xuất hiện ở trong đầu cô, bập bẹ nói với cô: "Mẫu hậu, con nhất định sẽ không giống phụ vương đâu, mẫu hậu yên tâm đi."

Hả?! Cô giật mình khiếp sợ, vẻ mặt không dám tin, không nhịn được cúi đầu nhìn chằm chằm bụng mình, vừa rồi là đứa bé trong bụng nói chuyện với mình sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.