Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng thân là hạ nhân, bọn họ không có quyền nói, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân.
"Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ ngài." Tri Vũ phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi theo, nhẹ giọng nói, giành trước chạy tới bên giường, chuẩn bị chăn nệm thật tốt, rồi đỡ Lý Quả nằm lên giường.
Lý Quả không chối từ, dù sao lại làm con rối gỗ như lúc trước, mặc người sắp xếp, mất đi sức sống và thần khí vốn có. Sau khi nằm lên giường, cô liền nhắm mắt lại, mỏi mệt chỉ muốn nghỉ ngơi.
Tri Vũ và Hoàng Nhi không dám thở mạnh, cung kính đứng bên cạnh trông coi, vô cùng lo lắng, nhưng là không có biện pháp nào, đành phải tuân theo.
Quản gia Lâm đứng ở bên ngoài, ông ta biết mình không cần nhiều lời, tiểu thư đều biết rõ.lqd Tiểu thư thật sự là đáng thương, nhưng nếu đổi lại là ông ta thì ông ta cũng sẽ làm giống như Vương thôi,lqd an nguy của tiểu chủ nhân mới là quan trọng nhất, tiểu chủ nhân luôn đứng ở vị trí đầu tiên.
"Các ngươi đi vào cùng làm bạn với tiểu thư, nhớ chú ý tới tiểu thư, nếu tiểu thư có gì sơ xuất, các ngươi cứ đợi chôn cùng đi." Ông ta nghiêm khắc căn dặn cung nữ đứng hai bên trái phải, thêm mấy ánh mắt sẽ tốt hơn, ít nhất tiểu thư sẽ không làm khó các nàng.
Những cung nữ này nhận được mệnh lệnh, tự nhiên không có ý kiến gì, huống chi các nàng cũng hiểu được tiểu chủ nhân có bao nhiêu trọng yếu, nên vô cùng tin tưởng lời của quản gia Lâm, lập tức nối đuôi nhau mà vào.
Tri Vũ thấy hai hàng cung nữ tiến vào rồi đứng sang một bên, liền lặng lẽ nhìn thoáng qua Lý Quả đang yên tĩnh nghỉ ngơi, nháy mắt với Hoàng Nhi rồi lui ra ngoài.
"Quản gia Lâm, Vương có thể đến thăm tiểu thư không, nếu như Vương đến gặp tiểu thư, chắc chắn tiểu thư sẽ thay đổi chú ý giữ lại tiểu chủ nhân." Tri Vũ vừa ra đã thấy quản gia Lâm đang bố trí người, vội tiến lên, nhỏ giọng hỏi.
Quản gia Lâm nhìn nàng, thở dài một tiếng, hạ giọng nói: "Lúc ta đi gặp Vương, ngài rất tức giận, không cho phép tiểu thư ra khỏi cung Phượng Thê nửa bước, lại còn phái rất nhiều cung nữ và thị vệ qua đây,lquydo không cho phép tiểu chủ nhân có bất kỳ sơ xuất gì, nếu không... Chúng ta phải chôn cùng."
Tri Vũ lập tức khiếp sợ, không ngờ Vương còn quá coi trọng tiểu chủ nhân như vậy, đánh giá tiểu chủ nhân rất cao, chỉ sợ tiểu thư không muốn cũng khó mà được.
"Vậy tiểu thư phải làm sao đây?" Nàng bi thương thay tiểu thư, không khỏi truy hỏi.
Quản gia Lâm cũng chẳng dễ chịu, lắc lắc đầu, ý tứ sâu sa nói với nàng: "Tri Vũ, Vương là chủ nhân của chúng ta, chủ nhân nói cái gì thì là cái đó, tuy rằng tiểu thư rất tốt, nhưng chúng ta là người của Vương. Về phần bọn họ thế nào, ai, chúng ta là hạ nhân cũng chẳng thể quản nhiều như vậy, chỉ hi vọng bọn họ có thể sớm ngày hòa hảo, không cần tiếp tục thế này nữa."