"Vương, ngài không đợi tiểu thư ạ?" Tri Vũ đột nhiên thấy Mặc Nhật Tỳ từ bên trong bước ra, liền kinh sợ, vội vàng hành lễ rồi cung kính dò hỏi.
Mặc Nhật Tỳ nhàn nhạt hướng nàng gật đầu, sau đó mặt không chút thay đổi nói: "Đừng cho nàng biết bổn vương đã tới, nhớ là phải chăm sóc tốt cho nàng, nàng muốn cái gì liền đưa cái đó."
Vương vẫn là rất xem trọng tiểu thư, Vương chỉ cùng tiểu thư giận dỗi thôi, Vương đối xử với tiểu thư thật tốt, ngàn y trăm thuận, luôn lo lắng cho tiểu thư.
"Nô tỳ tuân mệnh." Trong lòng Tri Vũ tràn đầy vui mừng, vội vàng nói.
Lần này còn ai dám bất kính với tiểu thư đây? Ai còn dám ở bên ngoài bịa đặt? Sợ là không ai dám đến cửa diễu võ dương oai nữa, mấy ngày qua không ít phi tử đều có chút rục rịch, nghĩ tới cung Phượng Thê diễu võ dương oai đấy.
Mặc Nhật Tỳ hơi hơi gật đầu, đương nhiên hiểu được ý nghĩ của Tri Vũ, kỳ thật đó cũng là một trong những mục đích hắn muốn tới nơi này, nhưng quan trọng nhất là hắn nhớ nàng.
"A, Vương..." Hoàng Nhi tỉnh ngủ liền chạy tới chăm sóc cho Lý Quả, ai ngờ vừa đến đã thấy Mặc Nhật Tỳ đang đứng đó, kinh ngạc không nhịn được bật thốt lên.
"Nhỏ giọng chút." Tri Vũ vội vàng che kín miệng nàng, mặt tái nhợt, nhỏ giọng nói, một bên còn thấp thỏm lo âu liếc sắc mặt không chút thay đổi của Mặc Nhật Tỳ. -lequdn-
Hoàng Nhi nghe vậy, vội vàng gật đầu, không dám nói thêm gì nữa, song ánh mắt vẫn sáng lấp lánh. Vương đến đây, như vậy tiểu thư nhất định sẽ vui vẻ. Đúng lúc nàng vừa nghĩ như vậy, bên trong liền truyền ra giọng nói ngái ngủ của Lý Quả: "Hoàng Nhi, em đang kêu gì thế? Ai tới vậy?"
Không đợi Hoàng Nhi lên tiếng, Tri Vũ liền cướp lời: "Tiểu thư, là quản gia Lâm vừa tới nhưng lại đi rồi, tiểu thư dậy rồi ạ? Chúng nô tỳ lập tức đi vào hầu hạ ngài."
Mặc Nhật Tỳ hướng về phía hai người gật đầu, sau đó lặng lẽ rời đi.
Hắn vừa đi, Hoàng Nhi liền nhảy dựng lên, vừa định nói chuyện, lại bị Tri Vũ đè lại, chỉ nghe thấy Tri Vũ nhỏ giọng nói: "Vương ra lệnh, đừng để tiểu thư biết Vương đã tới."
Hả! Hoàng Nhi vừa rồi còn đang hưng phấn, nhưng nghe xong lại có chút kinh ngạc. Vương có ý gì vậy? Đến thăm tiểu thư thế nhưng vẫn không cho tiểu thư biết, hắn có ý gì với tiểu thư nhỉ?
"Không cần nhiều lời, chuyện Vương tới đây không được để cho tiểu thư biết. Được rồi, đi vào hầu hạ tiểu thư đi, đừng để xảy ra sai lầm." Tri Vũ vội dặn dò nàng, chuyện của tiểu thư và Vương không đến lượt bọn họ quản.
Hoàng Nhi có ngốc vẫn hiểu được ý tứ của Tri Vũ, tuy trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn rất nghe lời nàng, im lặng gật đầu, đi vào bên trong.
"Hoàng Nhi, vừa rồi quản gia Lâm ở bên ngoài sao?" Trong phòng Lý Quả vẫn lười biếng nằm ở trên giường, mở nửa mắt lười biếng hỏi.
"Tiểu thư, đúng thế ạ, còn có Tri Vũ tỷ tỷ nữa. Tiểu thư, có phải chúng em đã đánh thức ngài không?" Hoàng Nhi vội vàng viện cớ, chưa từng lừa gạt Lý Quả, nàng sợ sẽ bị tiểu thư nhìn ra.
Lý Quả không hề hoài nghi nàng, bởi vì cô chưa từng nghĩ thành thật đơn thuần như Hoàng Nhi sẽ lừa gạt mình, đó là điều không thể, cho nên cô không hề nghĩ nhiều.
"Không có, chị ngủ đủ rồi, tự nhiên sẽ tỉnh thôi." Cô hướng Hoàng Nhi cười cười, vội nói, sợ cô gái nhỏ này sẽ có áp lực.
Hoàng Nhi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà tiểu thư không truy hỏi, bằng không nàng nhất định sẽ lộ ra dấu vết, nàng vội vàng nói sang chuyện khác: "Tiểu thư, ngài có muốn ngồi dậy hay không? Chúng em đi chuẩn bị món ăn tiểu thư thích, giờ tiểu thư có đói bụng không?"
"Ừ, đúng là chị có hơi đói bụng." Cô đồng ý đáp rồi bò dậy.
Hoàng Nhi vội vàng nâng cô dậy, hầu hạ cô rửa mặt thay y phục, sau đó mới đưa cô ra ngoài dùng đồ ăn.
Ngày qua đi chẳng gợn sóng, Mặc Nhật Tỳ không hề xuất hiện nữa, mà tất cả phi tử trong cung dĩ nhiên cũng không dám chạy đến cung Phượng Thê điều tra. Mọi người đều biết Vương không đến thăm nàng cũng không có nghĩa là nàng bị thất sủng, bởi vì cung Phượng Thê không vì vậy mà đổi chủ, nàng vẫn sống tốt ở trong này, tất cả đãi ngộ đều không hề thay đổi, ngược lại còn càng ngày càng tốt.
Một tháng sau, Tri Vũ và Hoàng Nhi đều nghẹn lời nhìn tiểu thư càng ngày càng lười, mặt trời đã lên cao nhưng tiểu thư vẫn chưa thức dậy, ngủ đến mê man.
"Tiểu thư, ngài có muốn dậy ăn chút gì trước không ạ?" Hoàng Nhi khá to gan, khẽ lắc lắc Lý Quả, nói.
Mấy ngày nay tiểu thư ăn rất ít, thậm chí còn chẳng muốn ăn, tất cả những món yêu thích lúc trước thì bây giờ lại không muốn động, hơn nữa còn ngủ khá nhiều, không muốn dậy nhìn bầu trời, ra bên ngoài hô hấp không khí mới mẻ.
Hiện giờ, Lý Quả ngủ thật sự sâu, hoàn toàn không muốn tỉnh, mơ màng nghe được lời Hoàng Nhi nói, cô nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Hoàng Nhi, đừng kêu nữa, chị không muốn ăn, chị muốn đi ngủ, em đừng ầm ỹ nữa."
Không muốn ăn? Hoàng Nhi trợn tròn mắt, không ăn sao được? Nàng không đồng ý.
"Tiểu thư, ngài muốn ngủ cũng được, nhưng nhất định phải ăn cái gì đó, bằng không sẽ đói mà." Nàng lắc lắc đầu, tiếp tục khuyên nhủ.
Hoàng Nhi phiền phức quá đi, Lý Quả rất bất mãn nghĩ, hiện tại cô chẳng muốn ăn gì cả, chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn đi ngủ, chỉ muốn yên tĩnh.
"Xin em đó, Hoàng Nhi, đừng gọi chị nữa, chị chỉ muốn ngủ, ngủ thôi." Lý Quả xua xua tay giống như đang bực mình, sau đó xoay người, không hề để ý đến nàng.
Xong rồi, xong rồi, tiểu thư lại thay đổi, vậy phải làm sao bây giờ? Nàng kêu cũng vô dụng thôi. Hoàng Nhi nhất thời rầu rĩ, không biết nên làm thế nào cho đúng.
"Tri Vũ tỷ tỷ, làm sao bây giờ?" Tri Vũ luôn đứng ở bên cạnh nhìn, chuẩn bị giúp Lý Quả mặc y phục bất cứ lúc nào, nhưng sau khi Hoàng Nhi không gọi được Lý Quả dậy liền như cầu cứu nhìn về phía nàng.
Tri Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy đây không phải là biện pháp, tiểu thư không ăn cái gì chẳng phải là tuyệt thực à, chính là không muốn sống nữa đó.-lequd- Xong rồi, xong rồi, đây chính là chuyện lớn đó, tai nạn chết người đó.
"Hoàng Nhi, muội trông coi ở trong này, ta đi bưng đồ ăn vào." Tri Vũ quyết định thật nhanh, sau đó vội vã đi ra ngoài.
Hoàng Nhi vừa thấy Tri Vũ có biện pháp, trái tim lơ lửng liền đặt xuống, mặc kệ ra sao, chỉ cần tiểu thư khỏe mạnh là tốt rồi, nàng không nên quấy rầy tiểu thư nữa.
Chỉ chốc lát sau, Tri Vũ bưng một cái khay lớn đi vào, phía trên có canh và một vài món điểm tâm nho nhỏ. Nàng đưa khay cho Hoàng Nhi, sau đó tự mình bưng một chén canh lên, đi đến trước giường Lý Quả.
"Tiểu thư, uống chút canh đi, như vậy mới tốt cho thân thể." Nàng nhẹ giọng nói, cũng mặc kệ Lý Quả có nghe thấy không, đã đặt bát đến sát miệng cô.
Lý Quả vừa định ngủ tiếp thì có mùi đồ ăn bay vào trong mũi khiến cô cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, có chút khó chịu, lập tức buồn nôn.
"Không cần, không cần, tôi không cần ăn, em mau mang đi đi." Cô mở to mắt nhìn lướt qua chén canh kia, nhíu mày vội vàng tránh xa, sau đó thúc giục các nàng mang đi.
Vậy sao được? Tri Vũ không khỏi lo lắng, đưa đến bên miệng mà tiểu thư còn không chịu ăn, chuyện đó quá lớn rồi.
"Tiểu thư, dù gì thì ngài cũng phải ăn một chút, ngài muốn ăn gì thì ngài cứ nói cho nô tỳ, nô tỳ lập tức đi làm." Nàng đã có chút cầu xin, sợ Lý Quả có gì bất trắc, Vương nhất định sẽ không tha cho các nàng.
"Không ăn, không ăn, không ăn." Gần như bốc đồng, cô tức giận nói, vẻ mặt mất hứng, sau đó lại quay đầu ngủ tiếp.
Chén canh trên tay Tri Vũ suýt chút nữa là đổ hết, may mà nàng cẩn thận, sợ tới mức nàng vội vàng thu bát canh về, sợ sẽ hất lên người Lý Quả.
"Tiểu thư." Tri Vũ bất đắc dĩ gọi, liếc Hoàng Nhi một cái, cảm thấy lần này xong rồi, tiểu thư luôn tốt tính giờ giận thật rồi.
"Làm sao bây giờ? Tiểu thư bị làm sao vậy?" Hoàng Nhi sốt ruột, bưng khay đi vòng vòng, miệng lẩm bẩm.
Tri Vũ cũng không biết phải làm sao, hai người cực kỳ lo lắng, buổi sáng tiểu thư chưa ăn, giữa trưa cũng chưa ăn, đã sớm đói bụng rồi nhưng tiểu thư vẫn chẳng muốn ăn cơm.
"Ta đi tìm quản gia Lâm." Hoàng Nhi cái khó ló cái khôn, đột nhiên nghĩ tới quản gia Lâm, liền vội vàng nói với Tri Vũ, sau đó đưa khay cho nàng rồi chạy ra ngoài.
Bây giờ Tri Vũ chỉ biết trông cậy vào quản gia Lâm, lo lắng đứng bên cạnh trông coi, vừa nhìn Lý Quả đang say ngủ vừa ngó ra bên ngoài, không biết có bao nhiêu sốt ruột.
Không bao lâu, quản gia Lâm và Hoàng Nhi liền một trước một sau đi vào, vừa thấy dáng vẻ ngủ say của Lý Quả, quản gia Lâm chỉ biết im lặng, ông ta cũng không rõ tình trạng của Lý Quả.
"Quản gia Lâm, vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu thư không chịu ăn gì cả." Tri Vũ nhìn ông ta giống như cầu cứu nói, đặt hết hi vọng lên người ông ta.
Quản gia Lâm hướng nàng gật gật đầu, sau đó nhỏ giọng cung kính nói với Lý Quả còn đang ngủ say: "Tiểu thư, có phải ngài không khỏe không? Hay là mời thái y đến kiểm tra? Không ăn gì là không được đâu, tiểu thư sẽ đói chết đó."
Đợi ông ta nói hết, một lúc lâu sau, Lý Quả mới hơi hơi mở mắt, có chút bực mình nói: "Đừng tới phiền tôi, tôi thật sự không muốn ăn, mau mang những thứ đó đi đi, nếu không tôi sẽ nôn đó." Nói xong, sắc mặt đã hơi thay đổi.
Cô vừa dứt lời, đám người quản gia Lâm liền chấn động, vốn đang cho rằng tiểu thư là tuyệt thực, nhưng ngàn lần không ngờ tiểu thư vừa thấy đồ ăn liền nôn, đây chính là đại sự đấy.
"Tri Vũ, Hoàng Nhi, các ngươi trông coi tiểu thư, ta lập tức đi gọi thái y, thuận tiện thông báo cho Vương." Quản gia Lâm cảm thấy được tình thế nghiêm trọng, lập tức sắp xếp, sau đó vội vã rời đi.
Sau khi ông ta đi rồi, Tri Vũ và Hoàng Nhi đều thấp thỏm lo âu, lo lắng sợ hãi nhìn Lý Quả ngủ đến mê man, không biết nên làm thế nào cho đúng.
"Tiểu thư, ngài nhất định phải không có việc gì đấy." Hoàng Nhi quỳ gối trước giường cô, đôi mắt hồng hồng, nàng cực kỳ sợ hãi Lý Quả sẽ xuất hiện chuyện gì, vô cùng sợ hãi.
Tri Vũ đứng một bên, yên lặng không nói, nàng không biết nên nói cái gì, không phải nàng không có lòng đồng cảm, mà là nàng đã tập mãi thành quen, đã thấy rất nhiều chuyện như vậy. -lam^0^nguyet^0^minh90-
"Tri Vũ tỷ tỷ, tiểu thư không có việc gì đâu." Nàng quay đầu hỏi Tri Vũ, không nhịn được lệ rơi đầy mặt, khổ sở không thôi.
"Tiểu thư nhất định sẽ không có việc gì, muội đừng lo lắng, đại phu sẽ đến ngay thôi." Tri Vũ chỉ có thể an ủi như vậy, không kiềm được cũng nhiễm phải một chút bi thương.
Bởi vì lời của nàng mà Hoàng Nhi đã dũng cảm hơn một chút, dùng sức gật đầu nói: "Tiểu thư nhất định sẽ không sao, Hoàng Nhi tin tưởng tiểu thư sẽ ổn thôi."
Tri Vũ gật đầu, không dám nhìn chủ tớ hai người. Mà lúc này, quản gia Lâm vội vàng đi mời thái y cũng đã quay lại, ông ta vừa phái người đến cung của Vương để bẩm báo, chính ông cũng lo lắng bất an, không biết Vương có thể đến hay không, tiểu thư có thể ổn hay không?
"Thái y đến rồi, thái y đến rồi, mau để thái y xem bệnh." Quản gia Lâm vừa tiến vào liền vội vàng nói, để Hoàng Nhi tránh ra cho thái y lập tức xem bệnh cho Lý Quả.
Hoàng Nhi tránh sang bên cạnh, lo lắng nhìn thái y, lại nhìn Lý Quả đang ngủ say, cực kỳ bất an.
Thái y nhìn lướt qua thấy mọi người lo lắng, dĩ nhiên cũng không dám chậm trễ, vội vàng bắt mạch cho Lý Quả, tay ông vừa mới đặt lên cổ tay Lý Quả chưa tới một phút, vẻ mặt bình tĩnh đột nhiên hiện lên chút vui mừng.
"Thái y, sao rồi?"
"Thái y, tiểu thư nhà ta làm sao vậy?"
"Thái y, tiểu thư mắc bệnh gì thế?"
Ba người quản gia Lâm, Hoàng Nhi và Tri Vũ vừa thấy sắc mặt của ông ta, trong lòng liền bất an, gấp gáp hỏi, thân thể sắp tiến tới trước mặt thái y rồi.
Sau khi bắt mạch cẩn thận, thái y liền đặt tay Lý Quả xuống, sau đó thoải mái đứng lên, chậm rãi nhìn thoáng qua mọi người, cười nói: "Tiểu thư không có bệnh, mà là có thai."
Không có bệnh? Có thai ?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không kịp phản ứng, sững sờ nhìn ông ta hắn, sau đó lại liếc nhau, lời này của thái y là có ý gì?
"Thái y, ông nói là?" Quản gia Lâm phản ứng nhanh nhất, vẻ mặt thay đổi liên tục, không xác định hỏi.
Thái y vui mừng gật đầu, cười nói: "Tiểu thư không có bệnh gì cả, chính là có thai, mang thai."
Cái gì? Mang thai ?
Những lời này tựa như một trái bom nổ vang trong tim mọi người, bọn họ đều không thể tin được, đều há hốc mồm. -lequdo- Trời ạ, trời ạ, đây là thật chăng? Tiểu thư không phải bị bệnh, mà là mang thai rồi.
"Nhưng, nhưng tiểu thư không ăn gì cả." Hoàng Nhi lắp bắp nói, hoàn toàn không thể tin được tiểu thư có bộ dạng này lại vì mang thai.
"Giai đoạn đầu, phản ứng của thai phụ là không có khẩu vị, tính tình có hơi thất thường, lát nữa ta sẽ kê một ít thuốc an thai." Thái y cười tít mắt nói, rõ ràng thấy được vốn là việc nhỏ mà thôi.
Tri Vũ lại thì thào tự nói nói: "Tiểu thư vẫn ngủ, không chịu thức dậy."
"Đó là hiện tượng bình thường, có một vài thai phụ sẽ như vậy, dần dần sẽ khá lên." Thái y hồ hởi nói, đây là việc vui, cũng đâu phải là bệnh phiền toái gì, cho nên tâm tình ông ta rất tốt.
"Ta, ta muốn đi bẩm báo Vương." Rốt cuộc quản gia Lâm cũng mừng rỡ như điên, vô cùng kích động nói, sau đó chạy đi như bay.
Hoàng Nhi và Tri Vũ giống như còn trong mộng ảo, hai người vẫn nhìn nhau, một lúc lâu sau, Hoàng Nhi mới ngơ ngác hỏi: "Tiểu thư mang thai sao?"
Tri Vũ gật gật đầu, sau đó nét mặt chậm rãi thay đổi, là cực kỳ vui mừng.
"Tiểu thư mang thai rồi."
Vẻ mặt ngơ ngác của Hoàng Nhi dần thay đổi, đột nhiên vô cùng kích động, tay chân run rẩy, cuối cùng không khống chế được bản thân, lập tức lao tới trước giường của Lý Quả. -lequdon-
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài mang thai rồi, ngài có cục cưng rồi." Nàng kích động nằm úp sấp, kêu to với Lý Quả.
Nhưng là Lý Quả không hề nghe thấy, vừa rồi cực kỳ ầm ỹ, cô lựa chọn xem nhẹ, thật sự là khó chịu, chỉ muốn đi ngủ, không muốn nghĩ đến bất kỳ điều gì.
"Hoàng Nhi, đừng đánh thức tiểu thư, trước tiên cứ để tiểu thư ngủ đi, chúng ta chuẩn bị sắc thuốc thôi." Tri Vũ vội vàng giữ lấy Hoàng Nhi, khẽ cười nói.
Lúc này Hoàng Nhi mới nhớ tới thái y còn đang ở đây, liền ngượng ngùng nở nụ cười, nhanh chóng đứng lên, cúi người thật thấp với thái y, vui sướng nói: "Cảm ơn thái y."
Thái y coi như không thấy một màn đó, cũng không hề để ý, mỉm cười gật đầu, kê đơn thuốc, dặn dò các nàng một vài chuyện cần chú ý, rồi mới rời đi.
Sau khi các nàng tiễn bước thái y, hai nữ nhân liền bắt đầu bận rộn, Hoàng Nhi trông coi Lý Quả, còn Tri Vũ thì nhanh chóng đi sắc thuốc và chuẩn bị chút điểm tâm.