[Dịch]Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 237 : Hắn đến đây




Quản gia Lâm khẽ rùng mình, đột nhiên ngộ ra, hóa ra không phải Vương không cần tiểu thư, mà là quá để ý, để ý đến cả chính hắn cũng không biết.

"Vâng, lão nô đã rõ." Quản gia Lâm cung kính nói, nhanh chóng rời đi.

Ông ta vừa đi, Mặc Nhật Tỳ vẫn không biến sắc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng ông ta rời đi, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó đường cong trên mặt hắn dần dịu xuống.

Quả Quả, Quả Quả của hắn, là chính hắn đã thương tổn nàng, chết tiệt, hắn ta gắt gao áp chế hắn, sau đó làm chuyện đáng chết với nàng.

"Ngươi vừa lòng không?" Hắn đột nhiên nói chuyện với không khí.

Sau đó sắc mặt hắn lại biến lạnh, ha ha cười nói: "Vô cùng vừa lòng, mùi vị của nàng thật thơm, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được?"

Chết tiệt, chết tiệt! Sắc mặt Mặc Nhật Tỳ trở nên muôn màu muôn vẻ, nội tâm mâu thuẫn giãy dụa, nhưng việc đã đến nước này, có muốn cũng vô phương cứu chữa.

Bây giờ Mặc Nhật Tỳ không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, hắn muốn đi gặp nàng, nhưng lại không dám, hắn sợ dáng vẻ bình tĩnh của nàng. Nếu như nàng tức giận, vậy hắn còn có cơ hội, nhưng mà hiện giờ nàng quá bình tĩnh không vui không giận, cực kỳ khó nắm bắt.

Song, hắn chỉ giãy dụa và do dự trong chốc lát, liền biến mất, sắc mặt chỉ còn vẻ bình thản, giống như đã hạ quyết định.

Đêm khuya, hắn vận bộ trường bào trắng xuất hiện ở cung Phượng Thê, đúng lúc Tri Vũ đứng ở bên cạnh giường trông Lý Quả ngủ, nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện liền giật cả mình.

Nàng vừa định hành lễ, Mặc Nhật Tỳ liền vươn tay ngăn cản, mà nàng cũng rất biết điều rời khỏi phòng. Vương lại đến nhìn tiểu thư, chỉ là tiểu thư không hề hay biết.

Tri Vũ vừa đi, Mặc Nhật Tỳ liền chậm rãi bước về phía giường Lý Quả đang ngủ say, lặng lẽ ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn dáng vẻ gầy yếu của nàng, hắn ngàn lần đau lòng.

"Quả Quả, thật xin lỗi, là ta không tốt." Thật lâu sau, hắn mới hạ mắt, có chút thống khổ, nhẹ giọng nói.

Cô không nghe được, cũng không biết hắn đến đây, dáng vẻ im lặng say ngủ của cô hệt như lúc ban ngày, đều sống trong thế giới riêng của mình.

Hắn run rẩy vươn tay, xoa nhẹ mặt nàng, mấy ngày qua rốt cuộc nàng đã khôi phục huyết sắc, nhưng vẫn yếu đuối giống như sắp bị thổi bay bất cứ lúc nào.

Hắn vẫn ngồi bất động, tham lam nhìn nàng, mãi đến khi chân trời hửng sáng, cho tới lúc hắn biết mình cần phải đi. Hắn không muốn cho nàng biết hắn đến đây, không muốn nàng mất hứng, không muốn để nàng càng hận chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.