[Dịch]Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 235 : Mọi người lo lắng




Lần bất động này của Lý Quả chính là ba ngày, ba ngày qua cô giống như rối gỗ, tùy ý các nàng sắp đặt, hoàn toàn không có ý kiến gì, trừ bỏ mỗi ngày phải phơi nắng ở bên ngoài, hô hấp không khí mới mẻ.

Mặc Nhật Tỳ giống như mất tích, không hề xuất hiện, ba ngày ba đêm kia tựa như một giấc mộng, mà hắn chỉ là sủng hạnh một nữ nhân, hoàn toàn không để tâm.

Mà Lý Quả cũng không có bất kỳ một biểu hiện gì, không khóc, không ầm ĩ, không mắng, lại càng không tìm, không biết cô đang suy nghĩ cái gì, hoàn toàn mất đi sự tự chủ vốn có, làm người ta không đoán được tâm tư.

"Quản gia Lâm, ông xem nên làm thế nào bây giờ? Cứ để tiểu thư như vậy cũng không phải cách hay đâu." Lúc này Tri Vũ chẳng thể bình tĩnh nổi nữa, nàng không thể không tìm quản gia Lâm đến thương lượng một chút, đề ra chủ ý gì đó.

Quản gia Lâm đương nhiên cũng thu hết mọi hành động của Lý Quả vào trong mắt, ông ta cũng âm thầm sốt ruột, thậm chí còn từng đi cầu kiến xà vương, nhưng ông ta không có gặp được xà vương. -

Xà vương và tiểu thư làm sao vậy? Rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Ba ngày ba đêm đó, có phải tiểu thư đã chọc giận Vương nên mới bị Vương lạnh nhạt hay không?

"Tri Vũ cô nương, ta đã đi tìm Vương nhưng mà không thể gặp được, bên phía tiểu thư các ngươi phải tốn nhiều tâm tư một chút, giám sát chặt chẽ tiểu thư, đừng để tiểu thư làm chuyện điên rồ." Quản gia Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, nói.

Tri Vũ nghe xong, trong lòng càng lo lắng, ngay cả quản gia Lâm do Vương tự mình phái tới hầu hạ tiểu thư cũng không gặp được, vậy xem ra nguy cơ tiểu thư bị đày vào lãnh cung là quá lớn, nói không chừng ngày nào đó sẽ có người đến đuổi các nàng rời khỏi cung Phượng Thê nữa.

"Nô tỳ đã biết." Nàng mặt không đổi sắc cung kính nói, không có vì hiện tại Lý Quả thất thế mà có nửa điểm thất lễ.

Quản gia Lâm rất vui mừng, trước kia có Hoàng Nhi, hiện tại có Tri Vũ, ít nhất tiểu thư sẽ có người chăm sóc, điều này khiến ông ta rất yên tâm.

"Tiểu thư, ngài cứ nhìn lên bầu trời, rốt cuộc là trên trời có cái gì thế ạ?"

Hoàng Nhi không nhịn nổi nữa, nàng cũng đã theo Lý Quả ngẩng đầu nhìn trời ba ngày, phát hiện ngoại trừ có mấy đóa mây trắng bay, thỉnh thoảng có chim lượn qua thì chẳng còn gì cả, nàng liền buồn bực nói.

Lý Quả khẽ giật mình, phục hồi tinh thần, rốt cục cũng hạ tầm mắt từ trên bầu trời xuống, bình tĩnh nhìn Hoàng Nhi, thản nhiên cười nói: "Trên trời rất sạch sẽ, vô cùng thoải mái, hơn nữa còn rất đẹp, mênh mông vô tận."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.