Ngu Cơ không ngừng cười khanh khách, nghiêng đầu nhìn cô, sau khi cười thần bí với Lý Quả, liền vươn tay còn lại, vuốt ve đầu đại xà. Con đại xà kia rất nghe lời, vô cùng ngoan ngoãn, cuối cùng ả còn ôm con đại xà đó vào trong lòng.
"Cô, cô, cô . . ." Lý Quả hoảng sợ nhìn hành động của Ngu Cơ, sợ tới mức không thốt nên lời.
Trời ạ, Ngu Cơ lại dám ôm ấp rắn!
"Tiểu thư, đừng sợ." Hoàng Nhi thấy thế, vội vàng an ủi cô, không biết làm như thế nào mới có thể khiến cô không còn sợ rắn nữa.
Ngu Cơ ôm đại xà, còn từ từ đi về phía hai người, miệng không ngừng cười.
"Đừng tới đây, đừng tới đây." Lý Quả kinh sợ kêu.
Ngu Cơ tự mình ôm ấp rắn thì thôi đi, bây giờ còn muốn ôm nó qua đây, làm cô sợ tới mức vội vã hô to, ý muốn ngăn cản ả.
"Quả Quả, đừng sợ, nó không tổn thương ngài đâu. Ngài xem, nó rất ngoan ngoãn mà." Ngu Cơ vuốt ve nó, miệng thì an ủi như vậy, trên mặt đầy ý cười.
Lý Quả nhìn Ngu Cơ càng bước đến gần, trong lòng hoảng sợ đến tột cùng, tay nắm bàn tay Hoàng Nhi không ngừng run rẩy, ý nghĩ muốn chạy trốn càng lúc càng mãnh liệt. Cuối cùng thấy Ngu Cơ sắp bước vào đình, cô cũng không thể khống chế được tâm lý sợ hãi và áp lực, hét lên một tiếng, chạy trối chết.
"Tiểu thư, tiểu thư." Hoàng Nhi bị cô dọa sợ, thấy Lý Quả bỏ chạy, không khỏi vừa gọi vừa đuổi theo.
Trong lòng cứ mãi thở dài, lần trước cũng như thế, tiểu thư chạy, nàng đuổi theo, chỉ có điều, khi đó nàng còn chưa hóa thân thành người. Sao tiểu thư lại sợ bọn họ đến thế? Rõ ràng tiểu thư rất thiện lương mà, nàng nghĩ mãi không ra đó.
Ở phía sau, Ngu Cơ tràn đầy thâm ý nhìn bóng lưng chủ tớ hai người, một bàn tay ngọc còn đang vuốt ve con đại xà kia, miệng khẽ nói: "Sợ ư? Ha ha, mới như vậy đã sợ rồi hả? Thú vị, rất thú vị."
Hiện tại, Lý Quả đang chạy như bay, thở hổn hển phóng về phía trước, cho dù cô đã không thấy rõ cảnh vật trước mắt. Cô chỉ có một ý nghĩ mãnh liệt, trốn, trốn, trốn, giống như có dã thú đang đuổi theo phía sau.
Hoàng Nhi cũng thở hồng hộc chạy đến, khó khăn lắm mới đuổi tới phía sau tiểu thư. Chủ tớ hai người một trước một sau chạy ra khỏi rừng rậm, lúc chạy tới bên ngoài biệt thự, Lý Quả mới dám ngừng bước chân, mềm nhũn ngã ngồi trên đất.
"Tiểu thư, ngài không sao chứ?" Thấy Lý Quả ngã ngồi trên đất, Hoàng Nhi sợ tới mức kêu to một tiếng, rồi vội vàng đi kiểm tra tình hình của cô.