[Dịch]Chiến Vô Tận

Chương 30 : Phục kích




Bừng bừng quyết tâm của Vân Phàm lại rất nhanh bị dập tắc khi ngay cả cánh cửa gia tộc vừa bị lấy trộm cũng không thể bước vào, bây giờ hắn mới hiểu dòng chữ tối thiểu nhận nhiệm vụ có mục đích gì khi nếu bạn bắt được tội phậm vẫn có thể giao nhiện vụ bình thường.

Đó chính là chỉ khi bạn đến bàn quản lí đăng kí mới nhận được thẻ xác nhận, khi đi đến nơi đề ra nhiệm vụ họ mới tin tưởng người của học viện, từ đây có thể nắm được chính xác nhất tư liệu tình báo.

Thất vọng Vân Phàm chỉ biết trở về phòng ngủ, bỗng nhiên một tiếng gọi lớn xáo trộn cả đường phố:

-“Bắt lấy Đạo soái đừng để hắn thoát.”

Phía trước mặt đang có một bóng đen đang luồn qua dòng người hoảng hốt chạy về hướng này.

Theo bản năng Vân Phàm tung người lao về phía trước khóa tròn mục tiêu đang bỏ trốn.

Ầm.

Cả hai lăn tròn dưới đất, Vân Phàm lại có một cảm giác không ổn khi nhớ lại có người đang rượt đuổi Đạo soái, mà cái người đang bị mình áp chế chính là theo chỉ dẫn đó.

…. Không thể nào ak, có quá đơn giản phản khoa học không.

Đang suy nghĩ âm thanh trong trẻo khi nãy lớn tiếng nói:

-“ Haha, cuối cùng cũng thành công bắt được, cảm ơn tiểu đệ nhe”.

Rồi một bàn tay thon dài trắng muốt đưa xuống tóm lấy cổ người áo đen, ngước nhìn lên là mái tóc bạch kim dài ẩn hiện trong đó là nụ cười đắt ý của một cô gái trẻ.

Ngắm nhìn kĩ hơn Vân Phàm trợt nhận ra đây là cô quản lí thư quán lúc trước đã chỉ dẫn hắn.

Người áo đen là một trung niên cao to đang ra sức vùng vãy trong đôi bàn tay bé nhỏ, nhìn quá ư là kích nổ tròng mắt.

-“Buông ta ra, cô đang làm gì thế.” Trung niên thấy mình không thể làm gì được mới lên tiếng hỏi.

Ngọc Trâm ánh mắt đanh thép quả quyết: “Còn chối cãi, kém tí nữa đã để ngươi bỏ trốn rồi”.

Tức điên trung niên rống giận: “Cô bị điên rồi, khi nãy ta đang tập trung tìm kiếm đồ vật bị bất ngờ khi có một người gọi mình còn đem kiếm rượt tới, mới tự động bước đi thôi”.

Phân vân một tí rồi Ngọc Trâm tiếp tục truy cứu: “ Tìm kiếm cái gì”.

-“ Chuyện riêng cá nhận, cô quá đáng rồi đó.”

Vân Phàm đã hiểu tất cả, đồng thời cũng đổ mồ hôi với cách suy luận cực kì đọc đáo là Đạo soái mặt đồ đen và đi đường không ngước mặt vô cùng đáng nghi ngờ.

Thấy cô nàng đang như không từ bỏ Vân Phàm bước lên can ngăn, tuy nhiên phải khan cả cổ hắn mới có thể giải thích đây chỉ là một sự hiểu lầm, vì Đạo soái ít nhất phải là người tu luyện cái đã.

Vừa nghi hoặc vừa không cam lòng Ngọc Trâm buông tay ra, Vân Phàm lại phải quay qua chấn an trung niên.

Nhìn bóng đen dần khuất xa Vân Phàm thở phào nhẹ nhỏm nói:

-“Chào học tỷ, chúng ta lại gặp nhau”.

-“Uhm, đệ ra đây dạo phố sao.”

Vân Phàm cười cười lắc đầu:

-“Không, đệ cũng đang đi tìm Đạo soái”.

Đưa mắt hạnh đánh giá một hồi rồi mới không xem trọng Vân Phàm nói:

-“ Đúng là thiếu niên mới lớn khinh cuồng ak, hôm bữa là tập tành luyện tửu nay lại thử sức đi làm A cấp nhiệm vụ, thực lực đâu mà tìm kiếm được.”

Vân Phàm đầu đầy hắc tuyến… chứ cái cách dạo khắp phố tìm áo đen để bắt có thể thành công sao.

Như đoán được những gì Vân Phàm nghĩ, Ngọc Trâm phùng má nói:

-“Ngươi thì biết cái gì, sách sẽ không bao giờ sai được, từ trước tới giờ nhiên vụ nào ta cũng hoàn thành hoàn mỹ cả đấy.”

Vừa nói cô gái vừa giơ cao một quyển sách, Vân Phàm cười khổ lại một con mọt nữa ư, dù có miêu tả kĩ càng hình tượng một đạo tặc như thế nào thì bạn cũng không thể tìm ra nó ở giữa đường phố đâu.

Đột nhiên nẩy ra ý định mới, Vân Phàm hỏi:

-“Học tỷ có tình báo nhiệm vụ không”.

Hừ… đáp lại hắn là tiếng hừ lạnh, Vân Phàm chỉ có thể tung tuyệt chiêu:

-“Cho đệ mượn bảo đảm có thể tìm ra Đạo soái đấy”.

Nhìn tên nhóc đang vỗ bụng nói đại, tuy nhiên Ngọc Trâm cũng không đến nổi ích kỉ như vậy liền đưa một phần tài liệu.

Vừa nghiên cứu vừa hỏi thêm học tỷ, Vân Phàm nhanh chóng kết luận được ba đại ý: tại một thành phố chỉ trộm ba lần, thích cướp thương hội đồng nghĩa với nhiều tiền, thích cướp cả công pháp.

Ở cái thế giới này nếu bạn là một Đạo tặc đi cướp chút ít tiền bạc của thương hội có thể họ chỉ cười cười bỏ qua vì vừa khó khăn tìm kiếm lại còn có thể vô tình đắc tội siêu cấp cường giả hoàn toàn không đáng, tuy nhiên công pháp chính là thứ cấm kị.

Vô cùng thắc mắc Vân Phàm cố gắng xem xét kĩ hơn mới chợt nhận ra một điểm chung, tất cả công pháp đều là thân pháp phong thuộc tính.

Phong là đặc thù nguyên tố, nói nó quý hiếm thì có thể chứ giá cả cũng không đến nổi vượt qua công pháp khác, vậy là Đạo soái có đặc thù nguyên nhân rất cần loại này.

Suy nghĩ xong Vân Phàm nói với Ngọc Trâm, cả hai bắc đầu đi khoanh vùng tìm kiếm.

------

Tại một góc nhỏ tối đen, một bóng người đang dõi mắt về phía Vân Phàm vừa bỏ đi thì thầm: “may mắn không bị phát hiện”. Rồi hắn ta đứng dậy lẫn vào bóng đen cuối đường, trong thoáng chóc đó ánh sáng chiếu rội hiện rõ khuôn mặt của trung niên nhân.

------

Trước mặt Vân Phàm là một đình viên cao, hắn khi nãy đã đi qua hai tòa thương hội, nhất là nhà của lão đại đang bị vây chặc bởi rất nhiều học viên.

Ta thảo… bọn này tưởng mình đi làm nhiệm vụ săn thú chắc…

Nhưng cũng may nhờ vậy rất nhanh có thể loại bỏ được nhiều mục tiêu có thể nhắm tới.

Trước mặt hắn giờ là Hoàng gia tộc, nơi đây được biết có một bộ huyền giai thuộc tính phong thân pháp.

Đúng là người thi hành nhiệm vụ có lợi ít cao, rất nhanh cả hai được tiếp đón vào.

Đang chuẩn bị bẫy rập Vân Phàm lên tiếng hỏi:

-“hai chúng ta cùng Hoàng gia có thể bắt nổi Đạo soái không, hay là tiềm thêm học trưởng hợp tác”.

Ngọc Trâm nhiếu mày phất tay: “Không cần bọn vô dụng kia, ta cũng có tên trên Địa bảng đừng xem thường”.

Ách, lắc đầu Vân Phàm đành ngồi xuống chờ đợi.

Ngoáp…

Đã gần 1h sáng mà vẫn không hề có tiếng động, chắc lại tay không trở về rồi.

Ầm…

Bỗng một tiếng động lớn phát ra trong Võ các hoàng gia, rồi hai bóng người trước sau bay thẳng ra khỏi đó.

Một người áo đen với chiếc mặt nạ chỉ thấy được một điểm duy nhất là đôi mắt xám trắng lấp lánh.

Còn một người nữa đang đứng trên nóc nhà dõi mắt nhìn xuống, Vân Phàm giật mình khi thấy gương mặt quen thuộc ấy-là Vương Ngôn lão sư.

Đúng lúc này Ngọc Trâm cũng nhanh chóng từ phía sau xong tới, các hộ vệ Hoàng gia cùng gia chủ cũng xuất hiện bao quanh.

Người áo đen: “Hắc hắc, không ngờ đoán tiếp ta hôm nay lại đông vui như vậy.”

Rồi hắn ta tung người lên cao xoay tròn.

Mùi gì vậy, thật thơm, rồi mắt Vân Phàm cũng mơ hồ dần ngất xỉu.

Vương Ngôc lão sư thấy thế cũng không quan tâm mà ngước nhìn về phía người áo đen:

-“Theo ta trở về trường, viện trường muốn gặp ngươi.”

Chỉ thấy người áo đen đang xoay tròn bỗng dưng dừng lại rồi từ từ biến mất.

Vương Ngôn khinh thường đưa tay ra bóp vào hư không một cái, áo đen lại một lần nữa xuất hiện rồi té xuống đất.

Chú ý cả hai đều đặc lên nhau lại không để ý một nơi xa đang nhàn nhạt lên ánh sáng xanh lá, Vân Phàm không biết tại sao tỉnh dậy, hắn dần mở mắt.

Người áo đen tức giận nói:

-“Không thể tin được, vừa mới xuất đạo không lâu ta lại bị tóm, thật mất mặc Đạo tặc ak.”

Nói rồi hắn đưa tay lên gỡ xuống mặt mạ, Vương Ngôn lão sư như bất ngờ hô to:

-“Ứng Long, không ngờ là ngươi”.

Dưới lớp mặt nạ là một thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn đang hắc hắc nở nụ cười.

-“Ai”, đúng lúc Vân Phàm ngây người làm lộ mình đã tỉnh, Vương Ngôn lượt tới nhất bổng hắn lên.

-“ Vân Phàm tiểu tử, sao ngươi ở đây.”

Thiếu niên áo đen cũng một mặc mộng bức:

-“Không thể nào, ta mất hết một bình bí dược trong di tích, nó không tác dụng với lão sư thôi chứ, ngươi cũng không bị ngất xỉu là sao”.

Vân Phàm cũng lúng túng không biết trả lời ra sao.

Vương Ngôn: “Thôi được rồi, ngài mai ngưới đến gặp viện trưởng, tiểu tử ngươi không ngờ liều đi ăn cắp cả công pháp”.

-“ haha, ta chỉ xem chứ rồi sẽ trả lại mà”.

Lắc đầu, lão sư mới quay lại nói với Vân Phàm:

-“Lần này không thể tính là hoàn thành nhiên vụ đâu, Ứng Long là học trưởng của ngươi, nên việc giữ bí mật là bắt buộc.”

Vân Phàm thở dài thất vọng.

“Phí bịch miệng cứ kiếm hắn, ít nhất cũng phải trả giá cho sự bất cẩn của mình”.

Nói xong liền biến mất tại chỗ.

Lúc này Vân Phàm tự nhiên thấy mình bị nhất bổng rồi tiếng gió xoẹt qua ngang tai.

-“Không ngờ ta lại thua trong tay của một tân sinh chứ, cứ tưởng sẽ thuận lợi mà lại trúng bẫy của Vương lão sư lấy hai ngươi làm mồi dụ”.

Vân Phàm trấn định lại mới nhận ra mình đã được đưa ta khỏi Hoàng gia đại viện, bây giờ đang đứng là một góc nhỏ đường phố.

-“Là đệ gặp may mắn thôi, không biết làm sao có thể tự động tỉnh lại”.

Ứng Long sâu kín ngắm nhìn rồi mới nói:

-“Thực lực cả đấy, dưới Tâm cảnh thì không ai chống lại khói độc của ta đâu, lần sau ta sẽ giúp đệ hoàn thành một A cấp nhiệm vụ để làm thù lao nhé”.

Vân Phàm cũng không biết đòi hỏi cái gì cả nên gậc đầu đồng ý, chỉ có có cảm giác như đang sai sai cái gì đó.

Thấy vẻ mặt lúng túng của học đệ, Ứng Long tùy ý: “Có gì thế, cứ nói ra”.

-“Nếu là người của học viện thì cần gì đi cướp khắp nơi cho nguy hiểm”.

Nghe tới đây Ứng Long chợt cười to sảng khoái đáp:

-“Đây là ước mơ từ nhỏ của ta, con đường đạo thần chính là đại đạo, ngươi bây giờ chưa hiểu được đâu, với lại không có ý chí này ta đã vô duyên với truyền thừa rồi”.

Chào từ giả sư huynh, Vân Phàm trở lại thì Ngọc Trâm cũng đã tỉnh, ra vẻ thất vọng cả hai về học viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.