Đầu nặng trĩu, bóng tối quay quanh hắn, trong bóng tối âm thanh cũng như bị cách ly, không gian nơi đây hoàn toàn tĩnh lặng, có chăng chỉ là tiếng rên khẽ của một người nào đó.
Hắn từ từ mở mắt ra, cái đập vao mắt đầu tiên vẫn là bóng tối, tuy nhiên có thể do sự thích ứng đặc biệt sau những việc đã trải qua hay là cơ thể này đã hoàn toàn khác với bản chất của một con người, giúp hắn nhìn rõ dần cái đêm đen này.
Trong đôi mắt dần hiện lên những vật dùng của một căn phòng, dưới hắn là chiếc giướng gỗ mộc mạc nhưng trang trí rất xa hoa cổ kính, tất cả vật liệu trong đây cũng thế, nó tương tự như những bộ phim về đế chế phong kiến phương tây trên màn ảnh.
Bỗng cánh cửa mở, ánh sáng truyền vào mắt hắn.
Nhức… đau… đầu hắn lại xoay vòng vòng, hắn ngất lịm đi nhưng ý thức cuối cùng là về cô gái ấy, hình ảnh ấy rất thân quen và ấm áp, cô ấy là ai, ta là ai, sau ta lại ở đây.
“A” lại 1 tiếng hét kinh hãi trong đêm đen.
Trong giấc mơ, hắn lần nữa lấy lại về kí ức, giật mình tĩnh lại xung quanh lại trở về với phút ban đầu, hắn nhớ ra mình là ai, đúng hắn là cậu sinh viên năm hai đại học, là một con người, sinh sống tại nơi đây gọi là địa cầu, nơi xã hội phát triển con người luôn vững tin vào khoa học, hắn cũng thế.
Bây giờ hắn ta vừa bị đánh thức sau 1 tiếng động thật lớn bên ngoài. Xung quan cũng vẫn là đêm đen nhưng nhanh chóng đèn điện được bậc lên, rồi bên cạnh hắn vang lên tiếng nói:
-“Có chuyện gì xảy ra vậy Tiểu Phàm”.
Đó là một giọng nam khàn khàn mà hắn ta có thể nhận ra ngay, bởi vì tên này là bạn thân của hắn, lấy lại tinh thần Vân Phàm quay người sang trắng mắt với tên ngu si này:
-“Mày không thấy tao cũng vừa thức ak”.
Nói xong hắn lộn người xuống giường bước ra gian nhà trước, Mạnh Đạt cũng xỏ giầy lon ton chạy theo.
Vừa ra trước nhà, mới để ý trời vẫn còn đang mưa rất lớn, phía trước mặt hai người là những giọt nước mưa trắng xóa nhòa đi tất cả chỉ còn in rõ những cái bóng đang loay hoay nơi xa, cả thôn cũng vừa như tỉnh dậy, tất cả ùa nhau chạy ra cỗng.
Bỗng tia sét chạy dọc chân trời, chúng tui còn chưa kịp giật mình vì tiếng sấm sắp đến thì một hình ảnh kinh dị đập vào mắt tất cả mọi người nơi đây.
Một “người” cao rất cao, độ hơn 2m5 toàn thân chùm áo khoác đen nhìn như một tòa núi nhỏ, trên cả hai tay đang xách thi thể của ba người, máu chảy khắp nơi, nước mưa chảy loan lỗ xung quanh hắn dần hình thành huyết trì vậy.
Ngay sau đó là tiếng thét càng kinh khủng hơn cả tiếng sấm của cả dân làng, để ý kĩ Vân Phàm càng sợ hơn khi cả ba người đó đều mặt đồng phục mùa hè xanh 2015, đây là đồng phục chung của sinh viên rồi.
Chợt hai đóm đỏ tươi ẩn sau áo chùm ấy đảo quanh, tay hắn nâng cao dần rồi quét ngang phía đối diện ấy các căn nhà đều đỗ vỡ tan thành vụn nhỏ, và rồi ánh mắt đảo quanh hướng về phía Vân Phàm, một tiếng cười như từ hầm băng the thé từ tên quái nhân ấy phát ra:
-“Được, được, được, chính nó, là hắn”.
Chữ được vừa mới tới tiếng thứ hai Vân Phàm đã không còn thấy thân hình tiểu sơn của hắn đấu, rồi cỗ họng mình bỗng chuyền đến từng trận tê dại, lạnh từ nơi ấy lan truyền ra toàn thân, định thần lại tên quái nhân đã đến trước mặt Vân Phàm dùng một bàn tay trắng bạch nhất bỗng cả người lên.
Nhưng tiếng cười hắn vẫn còn từ phía xa truyền đến tai, hoản loạn hoàn toàn đôi tay Vân Phàm bấu chặt vào cánh tay kia, hay chân nhanh chóng tung cước về trước, tên quái nhân chả thèm động đậy, người hắn gây cho Vân Phàm cảm giác như đá vào chiếc xe tăng bọc thép vậy, không dừng tiếng cười càng lúc hắn áp sát đầu mình vào cổ và không ngừng nói về hai chữ “là hắn”.
Vân Phàm không thể làm gì hơn, cơ thể hắn đang tê dại vì đau, rồi dần mất đi ý thức, ấn tượng chỉ còn lại một đôi tử đồng cực hoàn mỹ và đôi răng nanh đang từ từ cắm vào cổ mình.
Vân Phàm mất đi ý thức sau tên quái nhân bỗng trở mình biến mất tại chỗ, xuất hiến lại là trên nóc nhà cạnh bên, còn nơi hắn đứng và căn nhà trước kia nổ mạnh một tiếng lớn sau đó cũng đồng dạng như những lần ra tay trước kia của tên quái nhân, tất ca trở thành mảnh vụn.
Tên quái nhân vẫn lẵng lặng đứng đó chỉ ánh mắt hắn chuyển dời nhìn sang bên rồi hừ lạnh.
Nơi đích cuối ánh mắt hắn vang lên tiếng cười lạnh rồi năm bóng đen xuất hiện tại đó, tên đứng đầu cất tiếng âm lãnh:
-“Huyết đế, cái tên này là mục tiêu và thần tượng thời trẻ của ta cũng như tất cả mọi người nơi đây, nó quá vĩ đại, bề tôi nghĩ cả đời này chẳng thể sánh kịp được nó.”
Ánh mắt tên quái nhân vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Phàm, âm lãnh thanh âm cũng kéo ra:
-“Cùng lên đi”.
Tên đứng đầu điên cuồng cười mà rít rào:
-“Đuổi theo để trở thành tượng đài quá khó, nhưng chấn bể nó hôm nay anh em ta có thể hoàn thành rồi, tất cả bày trận”.
Ngay lập tức năm tên áo đen vây quanh quái nhân Huyết đế thành hình chòm sao năm cánh, ánh mắt chúng dần chuyển thành hoàng kim quanh thân bóc lên từng chùm khí lưu năm màu: vàng kim, xanh lam, xanh dương, đỏ rực và nâu xạm.
Tay bọn chung không ngừng vung vẫy nhưng là đang điều khiên hay dẫn động thứ gì đó trong không khí, quái nhân Huyết đế cũng không chừng chừ vung tay 1 tia sáng vàng kim bay thẳng về tên cầm đầu. Nhìn thấy nguy hiểm trước mắt hắn vội hô to:
-“Lão tam lão ngũ nhanh kết ấn”.
Ngay lập tức hai tên áo đen ánh mắt càng phát sáng, cơ thể như dùng hết cực hạn của mình rồi từ chúng hai luồng sáng bay đến chặn lại trước mặt tên lão đại, xám tượng trưng cho thổ, đỏ tượng trưng cho hỏa, hỏa vừa khắc kim công kích sắc bén vừa làm tăng trưởng sức mạnh phòng ngự cho thổ, đây là sức mạnh khủng khiếp của ngũ hành ấn trận.
Tiếp theo sau đóa năm ánh sáng cuộn vào nhau lao thẳng lên đỉnh đầu quái nhân Huyết đế rồi tỏa ra tạo thành một kết giới xung quanh hắn, năm tên hắc y lại thay đổi ấn trên thay, từ tứ phía kết giới bắn ra vô số tia sáng về quái nhân tạo thành một tiếng nổ cực lớn giữa không trung.
Nước và hơi nước trắng xóa khắp nơi đến nổi phải một phút sau bầu trời mới trong xanh lại, đứng trên đó chỉ còn lại năm tên hắc y, quái nhân thì đứng cách đó không xa trên tay vẫn là Vân Phàm nhưng khóe miệng hắn đang chảy ra từng dòng tử huyết hoàn mỹ, dáng vẻ khá trật vật, nội thương là không thể tránh khỏi.
Hắn than nhẹ một tiếng “Được” rồi lao ngay lên trở lại, trong đêm đen từng tiếng nổ vang lên, lâu lâu lại có những vét sáng như là không gian tan ra, đến mãi những tia nắng đầu tiên đến thì mọi thứ mới yên tĩnh lại, bây giờ những quái nhân ấy đã không còn ra tay nữa, họ đứng trên một cánh đồng mà trước đây đó là một ngọn đồi. Bọn áo đen giờ phút này quần áo đã rách nát không còn hình dạng, khóe miệng máu chảy nội thương vô cùng nặng.
Còn quái nhân thì càng thê thảm hơn một tay vẫn ôm chặc Vân Phàm tay kia đã chóng xuống đất, sắc mặt tái nhợt hoàn toàn nhưng anh mắt vẫn sắc bén quang sắt tên nhóc hắn đang ôm trong lòng còn bọn hắc y cứ như là đang vô hình.
Tên lão dại bước lên một bước ánh mắt hắn đảo quanh hai người trên mặt đất, đối với Vân Phàm hắn cũng hết sức ngạc nhiên tại sao một tên nhóc lại được sự chú ý từ con người trong truyền thuyết này, ánh mắt trở về lại tên quái nhân đã tỏ sáng đầy cuồng nhiệt:
-“Vì bấc đắc dĩ nhưng bề tôi thật sự phải đưa tiễn ngài đi thôi. Rất vinh hạnh ạ”.
Hắn ta lập tức biến mất tại chỗ rồi xuất hiện sau lưng Huyết đế tay mang theo một vệt sáng vàng kim tấn công thẳng.
Đúng lúc này tên tiểu tử Vân Phàm xảy ra biến hóa, từ một nơi sâu thẳm trong hắn tiếng tim đập vang lên, khí huyết toàn thân điên cuồng chảy, đôi mắt đen kia một lần nữa mở ra nhưng đã không còn là hắn trước kia nữa, hoang man khí tức như là của quái thú thượng cổ vậy, điên cuồng và hiếu sát, đúng vậy là sát máu trong miệng hắn không người lẩm bẩm
-“Máu, ta cần máu máu đâu.”
Đôi mắt điên cuồng ấy đảo quanh như không tìm thấy mục tiêu nào cả, và rồi một cánh tay đang cấp tốc đến người hắn, như theo bản năng hắn cắn mạnh vào nó, vượt qua lớp khí cường liệt trên bàn tay tên cầm đầu như nó chẳng tồn tại, cắn mạnh hắn điên cuồng uống máu vào.
Ngay lúc đó một âm thanh bên cạnh vang lên, khắp người Huyết đế tỏa sáng lan tràng ra bao quanh tất cả, hắn vung tay 1 hố đen xuất hiện. Rồi không đến một giây sau cả khu vực đã biến mất vì sức mạnh khủng khiếp từ Huyết đế lan tõ ra.