Mấy ngày sau, các hoạt động của Mạc Y Y được giám sát rất chặt chẽ, từ đi ra ngoài vườn đến đi ngủ, thiếu điều lúc cô tắm và đi vệ sinh cũng theo thôi.
- Tại sao một chút riêng tư mình cũng không có vậy?
Cô nằm trên ghế sopha, ngửa đầu lên nhìn trần nhà than vãn, nhìn xem, đi đâu cũng có vệ sĩ kè kè, cô đâu phải người nổi tiếng, càng không phải là tiểu thư, công chúa như trong phim, vậy tại sao lại thành thế này.
- Vụ hôm trước của chị cũng đủ để bố mẹ chị làm vậy rồi.
Thuỷ Nhược Băng ngồi đối diện lên tiếng. Từ vụ nhảy sông hôm trước, cô đã ở đây với bà chị tai tiếng 3 ngày rồi nhưng thói quen không hề giống như người ta đồn đại, tính cách lại càng không khiến cô bất ngờ. Tuy vậy, nếu ngày nào bà chị này cũng điên chính là một vấn nạn. Mạc Y Y vừa xem phim hoạt hình vừa sầu não trả lời:
- Thực ra có vệ sĩ đi theo rất oách, nhưng đi đâu cũng kè kè lại chính là một loại đau khổ.
Thủy Nhược Băng gật đầu, như thế chẳng phải riêng tư cũng bị chiếm hết còn gì. Thủy Nhược Băng đứng dậy, rất không tình nguyện mà mở lời báo cáo.
- Mai tôi có tiết kiểm tra nên đi ngủ sớm đây. bye.
Mạc Y Y nghe chất giọng như bà cụ non của Nhược Thủy Băng liền bĩu môi, cái con bé này có cần nghiêm túc như vậy không, dù sao cô cũng đâu ăn thịt nó. Đưa mắt nhìn theo dáng vóc nhỏ bé của Thủy Băng, Mạc Y Y cảm thấy thật chẳng tương xứng gì. Đám người hầu không biết từ đâu đi ra đứng trước mặt cô, trên tay mỗi người còn cầm mấy bộ váy rất đẹp và sang trọng, bên trái lại một tốp người cầm những đôi giày cao gót tinh xảo, bên phải lại là những bộ trang sức lóa mắt. Cô đen mặt lại, mấy người này...đã nói không muốn đi rồi mà.
- Tiểu thư, người bắt buộc phải đi ạ. Người thấy bộ nào đẹp nhất.
- Không thấy bộ nào đẹp.
Mạc Y Y nhăn mày quát lớn, đi dự tiệc sao? Cả đời cô từ khi trở thành thiên tài đến khi xuyên không chỉ sợ nhất việc này, bây giờ lại còn đi với thân phận cực kì nổi tiếng của thể xác này sao? Nằm mơ cô cũng không muốn. Nhưng không hiểu vì sao, cơn gió lạnh lùng ùa tới khiến cô rùng mình, quái, đã đến mùa đông đâu nhỉ?
- Mạc Y Y, tự cởi hay để tôi cởi rồi thay đồ hộ cô.
Cô đang nằm ườn trên ghế, nghe chất giọng lạnh lùng của Mộ Tử Quân, khỏi cần nói cũng biết cô sợ hãi đến mức nào. Tên này không thể đi đứng như người bình thường sao? Cô quay phắt người về phía Mộ Tử Quân, ném cho hắn cái nhìn chẳng mấy thiện cảm. Nhìn hắn xem, mặt lúc nào cũng hằm hằm dọa người, nhăn tít mày lại thế quái nào chủ nhân của thân xác này lại yêu được nhỉ. Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ đến làn môi mềm mại của ai đó bị mình hôn, cắn đến đỏ cả ra, không biết hắn thế nào rồi. Khuôn mặt cô nàng nào đó trong tích tắc đỏ lên đầy mờ ám. Mộ Tử Quân cười khẩy đầy khinh bỉ, Mạc Y Y, cô ta vẫn không bỏ được tính cách đó, hắn hận cô ta, hận đến tận xương tủy, chỉ vì Mạc Y Y mà cuộc đời hắn lâm vào bóng tối không thoát ra được.
- Nhanh lên, chúng ta sắp muộn rồi đấy.
Mạc Y Y bừng tỉnh giật mình. Chúng ta là sao chứ, chẳng phải hắn và cô đã hủy hôn rồi sao? Sao cô chẳng hiểu gì vậy, cô cũng chưa ra yêu cầu gì hay chi phí hủy hôn à.
- Chẳng phải chúng ta đã hủy hôn rồi sao?
Không hiểu sao khuôn mặt Mộ Tử Quân sa sầm lại, hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô, lạnh lùng nói:
- Tháng sau mới hủy hôn nên bây giờ cô vẫn là vợ chưa cưới của tôi.
Còn có cái lí do này sao, hắn thật là tên biến thái, khác hẳn Tiểu Thần Thần của cô. Nghĩ đến Tiểu Thần Thần là muốn đi thăm hắn rồi. Mộ Tử Quân thấy cô mãi không chọn, trong lòng có chút bực mình nhanh chóng đi lại chọn một bộ váy màu trắng, phần eo bó sát người, bên trên là phần ren mỏng tăng thêm phần gợi cảm cho xương quai xanh. Hẳn cảm thấy rất hài lòng, ít ra bộ váy này hợp với cô ta nhất, đặc biệt là khi mặc nó, cô ta sẽ phải một lần nữa nhớ về việc kia.
Mạc Y Y tất nhiên sao hiểu được dụng ý của hắn, cô không phải chủ nhân thân xác này nên mọi kí ức của thân xác này như được đóng kín trong chiếc hộp thủy tinh vậy. Cho dù cố thế nào nó cũng chỉ là một mớ hỗn độn không rõ ràng. Mạc Y Y thở dài cầm lấy bộ váy Mộ Tử Quân chọn, lại thở dài đi vào phòng thay đồ dưới nhà mặc vào. Khoảng tầm 15 phút sau, cô bước ra, mái tóc ngày thường buộc cao lên cũng được xõa ra buông thõng xuống bờ vai trắng nõn ẩn hiện sau lớp vải ren. Mộ Tử Quân bất động nhìn hình ảnh cô trước mắt, tại sao hắn lại cảm thấy tim mình đập nhanh vậy? Tại sao trong phút chốc lại thấy cô ta đẹp đến vậy? Đám người hầu cũng suýt xoa khen cô chủ của bọn hộ thật đẹp, đây là lần đầu tiên được thấy cô chủ mặc váy như vậy. Mạc Y Y chớp mắt nhăn mày nói:
- Cái bộ này vướng víu quá.
Đám người hầu che mặt lại, tiểu thư, người có cần phá hỏng không khí như vậy không? Tất nhiên người nào đó cũng đen mặt lại, khóe môi giật giật không thốt lên lời, xem ra cái tính vô tâm ấy chẳng thay đổi gì cả. Cô người hầu hoạt bát lần trước che miệng cười.
- Tiểu thư, người cố chịu khoảng 1 tiếng thôi mà, em sẽ nói với người kia lần sau thiết kế đơn giản một chút.
- Ừ.
Mạc Y Y không hiểu sao tự dưng cảm thấy hơi đau đầu, cô nghĩ chắc mình bị cảm nhẹ lên không sao. Nhìn Mộ Tử Quân đang đứng chờ mình, trong lòng cô thoáng không vui, đi với một tên mặt lạnh, người ta sẽ nghĩ cô có gu thẩm mĩ kém thì sao. Nhưng tiếc rằng, bạn nhỏ Mạc Y Y của chúng ta từ trước tới nay khá nhát gan khi đứng trước những người lạnh lùng nên suy nghĩ trong đầu cũng chỉ có thể ở trong đầu.
- Đi thôi.
Mộ Tử Quân đưa tay ra tỏ ý mời, cô nàng nào đó lại xem hành động của hắn là đạo hành động của mấy nam chính trong truyện nên cứ lầm bầm khó chịu, rất chi lạnh lùng đi qua Mộ Tử Quân, không quan tâm ai đó đã đen mặt hơn nữa, cánh tay bơ vơ giữa không trung lạnh lẽo.
Trên đường đi đến bữa tiệc, Mạc Y Y im lặng chơi game, thỉnh thoảng lại hò hét như một đứa trẻ khiến người ngồi bên cạnh chỉ muốn đáp cái máy đó đi. Cô nàng này sao lại mê game đến vậy chứ, chẳng phải lúc trước chỉ cần được đi với hắn thì sẽ rất vui vẻ, còn tìm mọi cách khiến hắn vui sao. Bây giờ thì bơ hắn luôn, định chơi trò gì nữa đây.
KÉTTTT....
Mộ Tử Quân đột nhiên dừng xe lại khiến Mạc Y Y giật mình, suýt nữa đánh rơi điện thoại.
- Anh làm cái quái gì vậy?
- Y Y...