[Dịch]Chào Nam Chủ, Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi

Chương 14 : Nhảy Xuống Sông Cũng Làm Phiền Người Ta




Bây giờ là buổi chiều, tuy vậy, ánh nắng cũng chẳng dịu xuống mà có phần gay gắt hơn buổi sáng, Mạc Y Y cầm theo tấm bản đồ được cô vẽ cẩn thận ( Copy từ mạng) tìm hướng đến một nơi thiên thời địa lợi nhân hòa, mà nơi đó, chắc chắn phải có một cái hồ sâu hoặc dòng sông to, sâu.

Cô theo chân tấm bản đồ đi đến một nơi khá đẹp. Khi tìm được nó thì cũng khá muộn, ánh nắng đã dịu bớt đi thay vào đó là màu của hoàng hôn. Ánh nắng cuối ngày phản chiếu xuống mặt nước tạo nên sự lãng mạn khó cưỡng, chí ít đối với Mạc Y Y là như vậy. Xung quanh đây rất ít người, cây cối cũng khá nhiều, thật tốt. Cô đưa tay lên trán, tạo dáng vẻ như muốn nhìn cho xa và rõ hơn, khóe môi nhếch lên hài lòng:

- Ái chà, quả là thiên thời địa lợi.

Tủm...

Âm thanh nhảy xuống nước vang lên, náo động cả một mặt hồ phẳng lặng, vài phút sau liền im ắng trở lại. Mạc Y Y nhảy xuống nước, cô không dãy dụa cũng chẳng làm gì, chỉ thả mình trôi theo dòng sông, thật sự giờ phút này, cô không hề thấy khó chịu mà ngược lại, trong lòng thỏa mãn không thôi. Cuối cùng cô cũng có thể chết, cuối cùng cũng có thể về nhà. Nước ơi, mau xâm nhập vào trong phổi của ta, làm tắc đường hô hấp của ta, nhanh kéo linh hồn ta ra khỏi đây. Nhưng...đời bao giờ cũng thật phũ phàng, ước muốn đó lại trái ngược lại với hiện thực.

Đang trong lúc mơ màng, cô cảm thấy mình bị ai đó kéo lên bờ, còn làm động tác hô hấp nhân tạo, vỗ vỗ mặt cô gọi dậy.

- Bà chị, tỉnh lại đi, đừng có chết đấy.

Tỉnh lại đi, đừng có chết đấy? Đứa nào rảnh hơi đi cứu người vậy? Mạc Y Y mở trừng mắt ra, ngồi dậy như một con zombie, câu đầu tiên cô phát ra chính là:

- Mẹ kiếp...

Có vẻ người cứu cô bị sốc nặng khi nghe câu đó. Mẹ kiếp...sao? Có ai mà chịu được khi rõ ràng mình cứu người ta, câu đầu tiên lại chẳng tử tế gì cả. Người đó cao giọng nói:

- Này bà chị, tôi cứu chị đấy nên đừng có mà lên mặt.

Mạc Y Y đang khó chịu trong người, lại nghe con nhỏ rảnh hơi lên mặt đòi đạo lí, nỗi uất ức khi bị dán đoạn tụ lại, cô cũng không vừa nói:

- Ngươi là người đã phá hủy kế hoạch tự sát của ta, vậy mà dám nói ta lên mặt sao?

Tự sát? Cô gái cả người ướt nhèm không tin vào tai mình, hóa ra vừa nãy cô làm chuyện dư thừa sao? Người ta tự sát chứ có phải chết đuối đâu mà cô cứu, nếu biết vậy, cô thà cứ nhảy xuống, ít nhất còn có người chết cùng mình.

- Tôi đâu biết chứ, nếu biết tôi cũng sẽ nhảy xuống cùng chị.

Cô gái đó buồn rầu lên tiếng, chiếc mũi nhỏ sụt sịt như con lợn con nhìn rất đáng thương, mà cái dáng vẻ kia lại đả động đến tấm lòng nhân từ của cô nàng nào đó, Mạc Y Y dịu lại, được rồi, là cô làm phiền người ta trước.

- Nhìn cô chắc mới 16 tuổi, tại sao lại muốn chết, chẳng lẽ do thất tình?

Mạc Y Y cảm thấy, giới trẻ ngày nay thất tình động tí là nhảy sông tự tử, cắt tay tự tử, bộ mấy người đó nghĩ mình làm thế thì có thể xuyên không như trong tiểu thuyết được chắc, nếu vậy chắc ai chết cũng xuyên quá. Mà cô lại phải nhờ vào cỗ máy thời gian mới " may mắn" đến được đây, đúng là chẳng biết quý trọng sinh mạng. Cô gái đó hừ một cái đầy khinh thường.

- Bà chị thật cổ hủ, thời đại nào rồi mà còn nhảy sông tự tử vì tình. Tôi chẳng qua muốn chết vì bài thi thôi.

Lần này đến lượt cô sốc nặng, tự tử vì bài thi sao, định làm bản sao Lệ Tư Lam đấy à. Thật nhảm nhí, quá nhảm nhí. Mạc Y Y bước ra khỏi cú sốc, cô bật cười vui vẻ:

- Cô bé à, chị đây từng chơi hẳn quân mấy quân điểm kém dưới 5 rồi, nghĩ sao mà bằng chị được.

- Nhưng tôi rất thích hóa.

Mạc Y Y đột nhiên im lặng, cô gái này quả thật rất giống cô của lúc trước, cô cũng rất thích lí nhưng không bao giờ được điểm cao môn đó, không, là không bao giờ được điểm cao các môn tự nhiên. Bây giờ nhìn lại cô gái này như nhìn lại tấm gương phản chiếu con người mình ngày xưa vậy.

- Cô bé, cô tên là gì?

Giọng nói của Mạc Y Y rất nhẹ như thể muốn hòa tan vào trong không khí, tuy nhiên đối với cô gái kia, nó lại mang đầy sự tự tin. Cô gái ấy nhìn Mạc Y Y hồi lâu mới lên tiếng:

- Thủy Nhược Băng. Vậy tên của chị?

- Mạc Y Y.

Mạc Y Y cười tươi đáp lại nhưng cô chợt nhận ra, sao vẻ mặt của con bé này khó coi vậy? Thủy Nhược Băng im lặng không nói gì, Mạc Y Y, tên người này sao cô không biết, đệ nhất điêu ngoa trường cô đang học, ngay từ khi cô vào đã lan rất xa rồi. Nghĩ đến mình vừa cứu Mạc Y Y, lại còn nhìn cô ta như nhìn thấy vị thần cứu thế, Thủy Nhược Băng lại thấy khó chịu.

- Không ngờ tôi lại cứu loại người đê tiện như cô.

Mạc Y Y không hiểu nổi mấy nhân vật trong cuốn truyện này sao nữa, còn bà tác giả sao lại xây dựng nhân vật không tốt đẹp gì thế này. Mạc Y Y sao tiếng lành không có mà tiếng xấu đồn xa để bây giờ người gánh lại là thiên tài như cô sao. Còn nữa, giới trẻ ngày nay mất dạy thật đấy, cô đụng đến tổ tiên nhà họ sao mà lại nói thế. Mạc Y Y là người đâu dễ để yên, người khác không dạy được thì để cô, mang tiếng xấu để làm cảnh à.

- Cô bé, em xem lại lời nói của mình đi, em có ghét chị thế nào cũng không được nói với người lớn như vậy. Chị sống như thế nào không đến lượt em lo, với lại, hình như chị chưa làm chuyện gì tổn hại với em phải không, chừng nào chị làm tổn hại đến em thì từ đê tiện kia hãy phát ra nhé, còn bây giờ mau xin lỗi đàn chị đi.

Thủy Nhược Băng sững người lại, cô chưa từng bị ai nói như vậy, nhưng cô ta nói đúng, quả thật cô ta chưa hề đụng tới mình. Nhưng cô cũng không muốn xin lỗi, bao nhiêu tiếng xấu của cô ta như vậy, ai chẳng không thích. Mạc Y Y sao không nhận ra cô bé này không muốn xin lỗi cô chứ, đó là tâm lí của rất nhiều người, họ chỉ cần thấy đám đông nói con vịt là con gà cũng sẽ nghe theo, cho đó là đúng. Sau đó dần dần, tất cả đều nói đó là gà chứ không phải là vịt. Dù sao cô cũng là đàn chị, phải biết rộng lượng. Cô cười nhẹ, thực sự dịu dàng ngoài sức tưởng tượng nhẹ nói:

- Chị có thể cho em nợ lời xin lỗi này, bù lại, em phải đến ở với chị, đảm bảo một tháng sau, điểm hóa của em sẽ cao.

Thủy Nhược Băng chần chừ không dám tin, cô ta tốt vậy sao? Nhưng cô ta cũng nói nếu đến ở với cô ta, điểm hóa sẽ cao. Mẹ cô sẽ vui chứ?

- Chị nói...điểm hóa của tôi sẽ cao, là thật chứ?

Thủy Nhược Băng lắp bắp hỏi lại. Thấy hành động như con mèo nhỏ của cô bé, Mạc Y Y phì cười, đưa tay vào túi sớm đã ướt sũng của mình, nhe răng cười nói:

- Chắc chắn 1000%.

Mạc Y Y đứng dậy, ánh hoàng hôn phủ lên người cô khiến cả người như tỏa ra ánh sáng, đẹp đến lạ lùng. Thủy Nhược Dung lần đầu cảm thấy, thì ra cũng Mạc Y Y trong lời đồn của mọi người lại đẹp như vậy, có phải chăng cô đã sai khi mặc định người khác như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.