[Dịch]Chào Nam Chủ, Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi

Chương 10 : Xuất viện




Sáng hôm sau, cô nàng Mạc Y Y mang theo đống hành lí( truyện và tài liệu) đi đến phòng của Lăng Diệp Thần, chưa được sự đồng ý của hắn, cô đã tự nhiên bước vào, còn cười rất tươi gọi:

- Tiểu Thần Thần, tôi đến thăm anh đây.

Người ngồi trong phòng đen mặt lại không nói gì. Nhưng không vì thế mà cô nàng nào đó tức giận, cô khoác chiếc cặp balo to đùng, khó khăn bước vào phòng. Cô đưa mắt nhìn căn phòng màu trắng, ngửi ngửi, vẫn là mùi trà tuyết liên lại thoang thoảng mùi hương bạc hà, quả nhiên hắn không vứt đi. Mặc dù mới gặp Lăng Diệp Thần có 2 lần nhưng cô cảm thấy thân thiết đến kì lạ, có lẽ cái người ta gọi là định mệnh chính là đây.

Lăng Diệp Thần không quan tâm đến cô nàng nào đó tự tiện bước vào, chỉ chăm chú đọc sách. Hắn không muốn dính líu gì với cô, dù sao chỉ gặp nhau có 2 lần, không thể coi là thân được. Mạc Y Y nhìn hắn, cười hì hì:

- Tiểu Thần, hôm nay tôi sẽ xuất viện.

- Ừ. Chúc mừng.

Hắn đáp lại chỉ vỏn vẹn 3 từ khiến cô bực mình, hắn có cần tiếp kiệm lời vậy không? Nhưng nghĩ lại mình sắp đi, bạn nhỏ nào đó tiếp tục nhìn hắn, kiên nhẫn nói chuyện:

- Tôi sợ anh không nỡ nên mới đến đây gặp anh. Tiểu Thần Thần, thực ra tôi cũng không nỡ xa anh, mặc dù anh thỉnh thoảng hay lên cơn tự kỉ nhưng tôi nói nhiều anh cũng không phàn nàn như những người khác.

Mạc Y Y không để ý sắc mặt đen thui của hắn, vẫn thao thao bất tuyệt, lại còn ngồi lên trên giường của người ta, nháo một trận.

- Tiểu Thần Thần à, nếu không phải anh chưa khỏi bệnh, tôi sẽ đưa anh cho vào nhà kính, ngày ngày ngắm, để cho mấy người kia không thể chạm tới được.

- Tôi không phải đồ vật.

Lăng Diệp Thần lạnh nhạt nói. Lần này là 5 từ, Mạc Y Y ngồi đếm rồi cười đắc ý, đây là thành tựu, thành tựu vinh quang của cuộc đời cô a. Câu trước chỉ 3 từ, câu này 5 từ, sao cô cảm thấy mình siêu sao vậy nhỉ *. Mạc Y Y cười híp mắt lại, nhảy từ trên giường nhảy xuống, đi lại gần hắn. Cô với tay lấy quyển sách trên tay hắn đặt ra chỗ khác. Lăng Diệp Thần thoáng ngạc nhiên, cô nàng này muốn làm gì nữa đây? Mạc Y Y nhìn Lăng Diệp Thần, không, chính xác nhìn làn môi mềm mại đã có chút sắc hồng của hắn ngẩn người. Lần trước định làm ai ngờ bị người của hắn phá đám, lần này, cô nhất định phải làm được. Mạc Y Y cúi người xuống, môi áp sát lên làn môi mềm mại của hắn, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng, càn quét bừa bãi, nhưng nếu để ý kĩ, có thể thấy kĩ thuật hôn môi của cô nàng thật...chẳng chuyên nghiệp chút gì. Hắn ngây người không phản ứng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô. Mạc Y Y bị hắn nhìn, da mặt dù dày bao nhiêu cũng bị đánh tan hết, máu toàn thân như dồn hết lên khuôn mặt. Cô cắn mạnh vào môi hắn, sau đó rời đi. Lăng Diệp Thần như bừng tỉnh, giọng nói lạnh nhạt lúc trước mang theo cảm xúc tức giận.

- Cô...

- Tiểu Thần Thần, tôi phải đi đây, đừng quá nhớ thương tôi nhá. Đặc biệt không được chạm đến ai khác, tôi đã đánh dấu chủ quyền rồi.

Mạc Y Y không để hắn nói hết câu đã vội vơ lấy hành lí chạy biến ra khỏi phòng. Vừa đi, cô vừa vỗ vỗ mặt mình để cho đỡ đỏ. Ai da, cô điên thật rồi, sao lại xúc động mà đi hôn hắn chứ, dù sao nó cũng là nụ hôn đầu của cô mà. Từ khi gặp hắn, cô toàn hành động kì lạ thôi. Nguyên do chắc chắn là do Lăng Diệp Thần, phải, là do hắn. Đúng là yêu nghiệt quyến rũ thiên tài, mất mặt, thật là mất mặt. Cô nàng nào đó vừa đi vừa thầm khóc thương cho mình, phong độ của cô, mặt mũi của cô đi hết rồi.

Mạc Y Y đi được không lâu thì một người đàn ông bước vào, cung kính nói:

- Thiếu gia, lại một vụ nữa, tổng thiệt hại tuy không đáng kể nhưng người của chúng ta bị thương khá nặng.

- Vẫn là do loại súng đó sao?

Lăng Diệp Thần lơ đãng nói, tay vô thức đưa lên môi mình, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Người đàn ông mặc vest đen vẫn cung kính đáp:

- Vâng, vẫn là nó.

- Cứ thế này chúng ta sẽ thiệt hại nặng nề hơn nữa. Ám, làm thủ tục xuất viện cho tôi.

Lăng Diệp Thần bình thản ra lệnh, bàn tay thon dài miết nhẹ lên cuốn sách đặt trên bàn, đôi con ngươi màu tím lẳng lặng không chút gợn sóng khiến đối phương không không nắm bắt được cảm xúc. Ám cúi đầu " Vâng." rồi nhanh chóng ra ngoài, đóng cửa lại cẩn thận. Vị thiếu gia này quả thật khó hiểu.

Mạc Y Y sau khi trở về nhà, cô liền lao nhanh lên phòng của mình, chỉ là vừa bước chân lên bậc đầu tiên, cô mới phát hiện, mình hoàn toàn không biết phòng của thân thể này.

- Cô đưa đồ lên phòng cho tôi.

Mạc Y Y đưa balo cho một cô người hầu gần mình, mắt cũng theo bước chân của cô người hầu mà xác định vị trí căn phòng. Cô cũng có thể đi lần từng phòng một nhưng thế chẳng phải rất bất thường sao? Đến lúc đó cô lại phải tìm ra lí do để trốn tránh, mệt lắm. Thấy cô người hầu vào một căn phòng trong góc, Mạc Y Y híp mắt lại, cũng co dò chạy vào phòng. Cô muốn biết phòng được chỉnh sửa như thế nào, có đúng ý của cô không.

Mạc Y Y bước chân vào căn phòng, điều đầu tiên cô cảm thấy là sự hào nhoáng của chúng kèm theo một cảm xúc không diễn tả thành lời. Cái phòng này, thật sự là quá rộng đi, nó ít nhất phải bằng 3 phòng của cô ở thế giới kia chứ chẳng đùa. Mang phong cách hoàn toàn hiện đại, có hướng ánh sáng tốt nhất, cửa kính to bao quát cả vườn sau. Tuy căn phòng gần như màu trắng nhưng không đơn điệu mà rất thanh nhã, quý phái. Trên tường treo duy nhất một bức tranh bỉ ngạn, dường như chính nó khiến cho căn phòng trở nên rực rỡ hơn rất nhiều. Bàn làm việc...cũng màu trắng nằm bên phải phòng, may thay bộ bàn ghế màu đen không phải màu trắng. Tủ quần áo cũng màu trắng, họa tiết vàng ánh kim. Cô nhìn lại mới giật mình, vàng ánh kim gì chứ, nó là vàng nguyên chất hẳn hoi. Cô dù sao cũng biết độ hào nhoáng của nó rồi, nhưng không ngờ, mở tủ quần áo ra lại khiến cô sốc nặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.