[Dịch] Cẩm Y Xuân Thu

Chương 17 : Sườn đồi.




Mộc lão nằm trên mặt đất không hề có động tĩnh gì. Dương Ninh cảm thấy không còn gì để nói, vừa rồi lão già này va đầu vào tường, cũng đủ để lão ngủ một hồi.

Lúc này muốn giải quyết tính mạng của Mộc lão, quả thực dễ dàng, chẳng quả lúc trước ngực bị đâm, hắn chỉ lo lắng nếu lão già này thực sự chết rồi, chỉ sợ chính hắn cũng không sống nổi. Nhưng chờ lão già này khôi phục lại, chỉ sợ hắn cũng phải đối mặt với kết quả cực kỳ nguy hiểm, hắn cảm thấy thực khó xử.

Ngoài ra hắn vốn định đi đường tắt đuổi theo tiêu đội, tìm được tung tích của Tiểu Điệp. Giờ thì hay rồi, lại bị cản lại trong núi này, cách Tiểu Điệp ngày càng xa.

Trầm tư một lát, cuối cùng hắn lại đưa mắt về phía bức họa cuộn tròn trên mặt đất.

Bức họa này viết ‘** Thần Công’, nhưng Dương Ninh thực sự không nhìn ra nó thần ở đâu, cũng không biết chỉ đỏ buộc vòng quanh rốt cuộc là gì.

Chẳng qua trong lúc rảnh rỗi, hắn lại cầm bức họa, xem xét tỉ mỉ từng bức tranh một, nhận ra chỉ đỏ đi qua mỗi một huyệt đạo.

Bức họa thứ nhất trước sau đi qua mười sáu huyệt đạo, Dương Ninh chỉ tốn một lát liền nhận biết rõ ràng mười sáu huyệt đạo này. Hắn vốn có học ra nhận biết huyệt vị, chỉ là có không ít huyệt vị cách nhau rất gần, không cẩn thận sẽ nhận nhầm. Trí nhớ của Dương Ninh vốn hết sức kinh người, xác định những huyệt vị này cũng không tốn quá nhiều thời gian, thậm chí hắn còn dựa theo huyệt vị dùng tay kiểm tra.

Chờ đến lúc xác định rõ ràng huyệt vị bức họa thứ sáu, chợt nghe sau lưng phát ra tiếng hô khẽ, Dương Ninh lập tức cảnh giác, quay đầu lại, thấy thân thể Mộc lão giật giật, hắn nhanh chóng cuộn bức họa lại, nhẹ nhàng đi vào trong, cất kỹ bức họa theo dáng vẻ lúc trước, lúc này mới trở lại cửa động.

Cũng không lâu lắm, nghe sau lưng truyền tới tiếng sột soạt, Dương Ninh lại quay đầu, thấy Mộc lão đã ngồi dậy, lập tức ra vẻ quan tâm nói:

- Mộc lão, lão không sao chứ?

Mộc lão đã tỉnh táo hơn nhiều, nhìn chằm chằm Dương Ninh, biểu lộ cổ quái hỏi:

- Vì sao ngươi không tiến vào?

Dương Ninh vội đáp:

- Lúc ta trở lại, thấy lão hết sức đau đớn, vốn muốn đi qua giúp đỡ, thế nhưng lão lại muốn đánh ta, ta không phải đối thủ của lão, chỉ có thể trốn ở bên ngoài, không dám đi vào.

- Ngươi vẫn chưa hề tiến vào sao?

Mộc lão hỏi.

Dương Ninh cười khổ nói:

- Lão nhân gia bị độc tính phát tác, cực kỳ đáng sợ, ta thực sự không dám vào.

Mộc lão hừ lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời, sắc mặt trắng bệch khó coi, trầm giọng nói:

- Có hái được quả dại không?

Dương Ninh lập tức đưa mấy trái cây qua. Mộc lão cầm lên nhìn, lúc này mới ăn hai quả dại. Chờ lão ăn xong, mới cười lạnh hỏi Dương Ninh:

- Ngươi có cơ hội rời đi, vì sao không đi?

Biết rõ còn cố hỏi, vì sao không đi ngươi còn không biết sao?

Dương Ninh ngoài mặt lại cười ha ha nói:

- Lão bị thương ở đây, thật ra ta cũng nghĩ tới rời đi, nhưng vừa nghĩ tới bỏ lại một mình lão, liền hơi bận tâm.

- Tiểu tử ngươi cũng mồm miệng nhanh nhẹn đấy.

Mộc lão thản nhiên nói:

- Phải chăng thương thế của ngươi phát tác.

Dương Ninh cười khổ nói:

- Mộc lão, thật ra không phải như lão nghĩ, ta kính già yêu trẻ, sẽ không bỏ lão lại.

Mộc lão không nói nhiều nữa, nâng một chưởng lên, vỗ vào ngực Dương Ninh. Lão xuất chưởng cực nhanh, Dương Ninh căn bản không kịp phản ứng.

- Mộc lão, lão ... !

- Không cần phải sợ, ta nói rồi, liên tục ba ngày xoa bóp giúp ngươi, thương thế của ngươi đương nhiên khỏi hẳn.

Mộc lão thản nhiên nói:

- Ngươi có thể đi ra, không có phân phó của lão phu, bước vào động nửa bước, chắc chắn phải chết.

Đây gọi là xoa bóp? Dương Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt thuận thế đảo qua, nhìn thấy bức họa đã biến mất không thấy gì nữa, hiển nhiên đã bị Mộc lão thu hồi.

Dương Ninh lại ra ngoài hang động, đã đúng lúc hoàng hôn, chợt nghe trong động truyền đến giọng nói cực kỳ nôn nóng của Mộc lão:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sai ở đâu, rốt cuộc là sai ở đâu?

Dương Ninh hơi kinh ngạc, nhìn vào trong xem, chỉ thấy Mộc lão ngồi xếp bằng dưới đất, hai tay níu lấy tóc trắng của mình, cúi đầu trông hơi đau đớn, miệng vẫn đang lẩm bẩm:

- Không có khả năng, nhất định sai lầm ở chỗ nào, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ta bị họ lừa? Không đúng, tuyệt đối không có khả năng mắc lừa, nếu thật sự giả dối, họ cũng sẽ không đuổi theo!

Lão lầm bầm, rõ ràng cho thấy đang trong trạng thái trầm tư, thậm chí quên Dương Ninh ngay ở cửa động.

Lúc này Dương Ninh rất kinh ngạc, không biết lời Mộc lão nói rốt cuộc có ý gì.

Sau đó Mộc lão cũng không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng ngồi xếp bằng trong động. Dương Ninh ăn hai trái cây, mãi đến lúc nửa đêm, Mộc lão vẫn ngồi yên, giống như tượng đá, không nói lời nào.

Dương Ninh vốn còn lo lắng Ngũ Độc Cung sẽ tìm tới trong núi, cũng may từ đầu tới đuôi, thỉnh thoảng trong núi vang lên mấy tiếng sói tru, cũng không có người tìm đến, chỉ là cứ tiếp tục với lão già này như vậy, Dương Ninh lại cảm thấy hơi nôn nóng.

Qua nửa đêm, Dương Ninh ngồi ngoài cửa động mơ màng ngủ, trong đầu quanh quẩn rất nhiều huyệt vị sợi chỉ đỏ kia đi qua, không phải trung phủ, linh khư, thiên phủ, tử cung, hợp cốc, thiên lịch, khúc trì, cũng không thể hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, một tiếng kêu thê lương khiến hắn thức dậy. Hắn giật mình tỉnh lại, chỉ nghe trong sơn động lại truyền đến tiếng kêu kỳ lạ của Mộc lão. Dương Ninh nhíu mày nhìn qua, trong động lờ mờ, lại thấy một bóng người chạy tới chạy lui, quanh quẩn vòng tròn trong động, điên điên khùng khùng, cực kỳ quỷ dị.

Trong miệng Mộc lão phát ra tiếng rít như dã thú, kết hợp với tiếng sói tru trong núi sâu, càng tăng thêm sức mạng.

- Lão già này rốt cuộc thế nào vậy?

Dương Ninh càng thêm hoài nghi, cảm thấy chuyện càng kỳ quặc, trong lòng thầm nghĩ: ‘Xem ra lão già này cũng không đơn giản chỉ là trúng độc’.

Rất lâu sau, Mộc lão ngã nhào xuống đất, không hề nhúc nhích. Dương Ninh gọi hai tiếng, Mộc lão không đáp lại, lúc này hắn mới đi vào trong động, phát hiện cuốn họa kia ngay bên chân Mộc lão. Dương Ninh cho rằng Mộc lão ngủ giấc này phải mấy canh giờ, liền cầm bức họa trong tay, đi tới cửa động, trong lòng suy nghĩ: ‘Ban ngày lúc lão nổi điên, bức họa ngay bên cạnh lão, lúc này lại nổi điên, bức họa vẫn bên cạnh lão, chẳng lẽ lão điên điên khùng khùng có liên quan tới bức họa này?’

Đang suy nghĩ kỳ quặc trong đó, đột nhiên nghe sau lưng truyền tới tiếng động, hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy chẳng biết lúc nào Mộc lão đã đứng dậy, đang từng bước đi tới cửa động, đôi mắt giống như dã thú trong đêm tối, tràn ngập sát ý rét lạnh.

- Cầm qua đây!

Mộc lão nhìn chằm chằm bức họa trong tay Dương Ninh:

- Ngươi muốn chết, nó là của ta, ai cũng không mang đi được!

Hô to một tiếng, lão nhào thẳng về phía Dương Ninh.

Dương Ninh thầm kêu khổ, không thể tưởng tượng được trong thời gian ngắn như vậy Mộc lão lại tỉnh dậy, thấy sát ý đối phương đã tới, biết rõ lão quái vật này thực sự muốn hạ sát thủ, hắn không do dự, quay đầu liền chạy, liều mình phi nước đại.

Mộc lão lạnh lùng nói:

- Đứng lại, lão phu muốn giết ngươi!

Lão không nói như vậy còn may, càng nói như vậy Dương Ninh càng không dừng lại, tay cầm bức họa, liều mình chạy về phía trước. Hắn biết rõ lão già này am hiểu dùng dây leo cuốn người, lúc này hắn quyết tâm muốn kéo dài khoảng cách, vạn lần không thể bị lão già này bắt lấy, nếu không với tâm tính của lão già này hiện giờ, hắn chắc chắn phải chết.

Cũng may lúc trước hắn tìm quả dại, có chút quen thuộc địa hình gần đây, trong lúc nhất thời kéo ra một khoảng cách với Mộc lão. Mộc lão giống như kẻ điên dại đuổi theo phía sau.

Ngưu Đầu Lĩnh này kéo dài hơn mười dặm, đêm hôm khuya khoắt, Dương Ninh chạy một hồi liền lạc đường, xung quanh đều là cây lớn che trời, nghe được tiếng Mộc lão đuổi theo sau lưng ngày càng gần, chân không dám chậm, lúc này hốt hoảng chạy bừa, chỉ để ý chui vào chỗ rừng sâu cây cối um tùm.

Lại chạy một hồi, hai chân hơi nhức mỏi, hơn nữa nhiều chỗ trên người bị bụi gai cành cây quét qua, rách nhiều mảng nhỏ.

Chợt nghe tiếng nước vang dội phía trước, giống như là tiếng sóng biển, Dương Ninh chạy được một đoạn, cảm thấy mát lạnh, chỉ thấy trước đó không xa giống như ngân hà treo ngược, một thác nước cuồn cuộn đổ xuống từ núi cao đối diện, phía trước lại không còn đường.

Không tới mười bước phía trước là một sườn đồi, tương xứng với vách núi xa xa đối diện, chính giữa cách nhau một vực sâu rộng lớn.

- Xong đời!

Dương Ninh lạnh cả người, Ngưu Đầu Lĩnh thế núi nhấp nhô, liên miên không ngừng, ai ngờ hốt hoảng chạy bừa lại tới bên bờ vực.

Hắn chạy đến bên cạnh sườn đồi, nhìn xuống dưới, trong đêm tối, nhìn thấy phía dưới sâu không thấy đáy, chẳng qua từ tháng nước đối diện chiếu nghiêng xuống có thể đoán được, bên dưới vách núi hẳng là một dòng sông trong núi.

- Ha ha ha!

Sau lưng truyền đến một tiếng cười điên cuồng, Dương Ninh quay đầu qua, chỉ thấy Mộc lão đã đuổi theo, cách mình chẳng qua hơn mười bước, áo bào xám trên người đã rách nát không chịu nổi, hiển nhiên cũng bị bụi gai cành lá trong rừng xé rách, tóc cũng tản mạn trên vai, toàn thân giống như một lão điên.

Dương Ninh hít sâu một hơi, thầm gọi mình tỉnh táo, thấy Mộc lão tiến tới gần, trầm giọng nói:

- Dừng lại!

Mộc lão cũng không để ý, ầm trầm nói:

- Lão phu vốn muốn để ngươi sống thêm vài ngày, nhưng ngươi tự tìm đường chết, lão phu muốn cho ngươi sống cũng không sống được nữa rồi.

Lão duỗi một tay ra:

- Giao nó cho lão phu!

- Lão già lừa đảo, ta đã biết rõ lão có ý xấu.

Dương Ninh cười lạnh mắng:

- Hiện giờ lão dừng lại ngay cho ta, tiến thêm một bước nữa!

Đột nhiên hắn lui về sau hai bước, đứng bên bờ vực, tay trái cầm bức họa vươn ra vách núi. Mộc lão thấy thế, sắc mặt đại biến, thất thanh nói:

- Đừng!

Lão đi về phía trước hai bước, một tay duỗi ra, đột nhiên dừng lại.

Dương Ninh lập tức hiểu được, bức họa này hiển nhiên cực kỳ quan trọng đối với Mộc lão. Hắn lập tức tỉnh táo tinh thần, cười nói:

- Mộc lão, ta biết lão muốn giết ta rất dễ dàng, nhưng lão cũng thấy đấy, ta muốn ném bức họa này, không, ta muốn ném thần công này xuống cũng dễ dàng, phía dưới là vực sâu không đáy, thực sự ném xuống, chỉ sợ lão tìm không thấy.

Cơ trên mặt Mộc lão run rẩy, đôi mắt lạnh lẽo:

- Tiểu bạch thỏ, ngươi rốt cuộc là người nào?

- Không phải ta đã nói cho ngươi rồi sao, ta là một lưu dân rủi ro, không thù không oán với ngươi.

Dương Ninh căm hận nói:

- Ta cứu được ngươi, ngươi còn lấy oán trả ơn, ngươi nói ngươi đã bao nhiêu tuổi như vậy rồi, sao lại vong ân phụ nghĩa không có mặt mũi như vậy?

Hắn quơ bức họa trong tay:

- Thứ này ở trong tay ta, ngươi muốn giết ta, ta đồng quy vu tận với nó!

- Không đúng, ngươi cũng không phải lưu dân thông thường.

Mộc lão chớp mắt:

- Ngươi biết chữ phía trên, chắc chắn đã từng học chữ. Tiểu bạch thỏ, có phải ngươi cố ý giả trang thành như vậy, muốn lừa lão phu tin tưởng, thừa cơ đánh cắp thần công?

Ánh mắt lão như dao, điềm nhiên nói:

- Là ai phái ngươi tới?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.