Thời gian trôi rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày đại thọ.
Thải Ngọc vừa chải đầu cho tiểu thư nhà mình vừa cảm thán:
– Tiểu thư mặt mày tú lệ, đúng là một tiểu mỹ nhân xuất sắc, đến khi trưởng thành chắc chắn càng đẹp hơn.
Kiều Kiều quay đầu:
– Tỷ giỏi nhất là khen người mà.
– Thải Ngọc tỷ nói đúng mà, ta cũng thấy tiểu thư của chúng ta xinh đẹp.
Kiều Kiều bật cười:
– Hai tỷ thật là, ra ngoài đừng nói linh tinh đấy.
– Nô tỳ đương nhiên biết.
– Được rồi, đẹp lắm rồi, Thải Ngọc tỷ đừng chái nữa. – Kiều Kiều ngắm mình trong gương, trông khá giống con búp bê ngày Tết, nếu nhiều thịt thêm chút nữa thì càng giống.
– Tiểu thư, người thấy người mặc bộ nào đẹp hơn? Hay là mặt cái váy hồng này? Da người trắng nõn, mặc cái này chắc chắn rất đẹp, khiến người càng lung linh hơn. – Linh Lan mang mấy bộ quần áo ra để Kiều Kiều chọn.
Kiều Kiều nhìn qua rồi lắc đầu:
– Lấy bộ màu vàng nhạt đi.
Hả? Linh Lan khó hiểu, trong mấy bộ này, màu vàng nhạt là nhạt nhẽo nhất.
Đang định nói thì Thải Ngọc xen vào:
– Linh Lan, nghe tiểu thư đi.
Đại gia vừa mất, tuy là ngày vui nhưng nói cho cùng vẫn phải kiêng kị một chút, tiểu thư lo lắng không phải không có lý. Nếu hôm nay tiểu thư trang điểm xinh đẹp, e sẽ truyền ra một ít lời không hay.
Linh Lan thấy vẻ mặt Thải Ngọc thì giật mình hiểu ra, le lưỡi một cái rồi vội vàng cất mấy bộ quần áo vào tủ.
Kiều Kiều dung mạo xuất sắc, chiếc váy màu vàng nhạt khiến nàng toát lên vẻ điềm tĩnh.
Hôm nay là ngày sinh của lão phu nhân, Kiều Kiều chuẩn bị xong liền đến chỗ đại phu nhân.
– Tú Ninh tham kiếm mẫu thân. – Kiều Kiều thỉnh an.
Tống thị nhìn Kiều Kiều một lượt rồi mới gật đầu:
– Hôm nay con với Tử Ngư đi cùng nhau, ta còn bận nhiều việc, con hãy chăm sóc đệ đệ.
Tử Ngư tươi cười nhìn Kiều Kiều:
– Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi. Đệ nắm tay tỷ, như vậy tỷ sẽ không đi lạc.
Kiều Kiều bật cười:
– Được, vậy Tử Ngư phải bảo vệ tỷ tỷ nha.
– Được nhiên rồi ạ.
Tuy nay Quý gia xảy ra chuyện nhưng nói gì vẫn là danh môn thế gia, Quý Anh Đường tại Giang Ninh lại tiếng tăm lẫy lừng, không ít quan to kẻ giàu có đều đến chúc mừng, Kiều Kiều và Tử Ngư quy củ theo sau đại phu nhân. Thật ra có không ít người nghe nói đại phu nhân mới nhận con gái nuôi, chỉ là rất ít người gặp qua mà thôi.
Dù vậy, nhà họ Anh lại không thích đứa bé này cho lắm. Được nhiên là vậy, ai cũng biết chuyện của Anh Tuấn Khanh cách đây mấy hôm, người nhà bao che nhau, bọn họ đương nhiên chướng mắt đứa trẻ mồ coi kia. Một con nhóc không cha mẹ âm mưu thâm độc làm sao sánh được với người nhà?
Trưởng bối của Quý gia đã gặp Kiều Kiều từ trước, ngày Kiều Kiều bái liệt tổ liệt tông trong nhà bọn họ đều có mặt. Thật ra trong lòng họ cũng hiểu, Tống thị là quận chủ của An Thân Vương phủ, nàng ta gả đến nhà họ quý nhưng vẫn mang danh hiệu quận chúa, bất kể là ai trong số họ cũng không đắc tội nổi. Về phần bé gái mồ côi kia, nếu Tường An quận chúa muốn nuôi, lại cũng đâu có tốn tiền của họ, mà một đứa con gái thì có thể tốn bao nhiêu tiền. Chính vì thế, phía Quý gia lại không có địch ý gì với Kiều Kiều.
Chưa biết chừng, đứa con gái nuôi dưới danh nghĩa Tường An quận chúa này khi gả đi rồi còn có thể tạo thêm một con đường cho Quý gia.
Tính tình Tống thị vốn lãnh đạm, tuy mang tiếng là dâu trưởng, nhưng vì mới có tang, nàng mặc đồ trắng thuần, sắc mặt cũng lạnh lùng. Hơn nữa một phần cũng do thân phận, nàng không thể thoải mái chiêu đãi mọi người, nhị phu nhân Tiết thị và chủ sự của Quý Anh Đường là Tề Phóng lại thân thiện hơn.
Kiều Kiều đi sau đại phu nhân, thấy người liền ngoan ngoãn vấn an, nàng cũng không nói gì nhiều, chỉ nhu thuận cầm tay Tử Ngư.
– Ô, đây là nha đầu biểu đệ muội mới nhận nuôi phải không? – Đôi khi bạn là đứa trẻ ngoan không có nghĩa là người khác sẽ không gây khó dễ, một giọng nữ chói tai vang lên, đôi mắt xếch soi mói nhìn Kiều Kiều.
Yến tiệc tổ chức trong vườn, đương nhiên có nhiều người, người bên ngoài cũng không để ý bên này.
– Đại biểu tẩu. – Tống thị lạnh nhạt chào. Từ lúc thành thân đến nay nàng chỉ cùng tướng công về Giang Ninh một lần, có thể nhận ra đã không tệ rồi, đương nhiên không thân thiết gì.
– Biểu đệ muội, muội xem muội kìa, đợt trước ra đã muốn đến thăm muội rồi, nhưng cô nói muội cần nghỉ ngơi hồi phục, không cần bất kì an đến thăm. Nếu không phải có đại thọ, không biết bao giờ chúng ta mới gặp được nhau đây? – Đại biểu tẩu là dâu trưởng của đại cữu Anh gia – Vương thị, cũng là đại tẩu của tên Anh Tuấn Khanh đến gây chuyện lần trước.
Tống thị vẫn lạnh nhạt:
– Tú Ninh, Tử Ngư, vấn đại đại biểu cữu mẫu đi.
(cữu mẫu: mợ)
– Chúng cháu chào mợ. – Hai đứa trẻ đồng thanh.
Vương thị che khăn mỉm cười, sau đó lại giả mù sa mưa:
– Tốt tốt. Đây là Tử Ngư phải không, thật giống Viễn ca nhi hồi nhỏ, lớn lên chắc chắn là một công tử tuấn tú. – Khen Tử Ngư xong, Vương thị quét mắt qua Kiều Kiều.
– Biểu đệ muội, biểu tẩu là người thẳng tính, không chấp nhận được thứ gì giả dối. Tuy biểu đệ đi rồi, muội đau lòng, nhưng nha đầu lỗ mãng không rõ lai lịch thế này, đừng có quá tin tưởng mới tốt. Huống chi còn nhận nó làm con gái nuôi, nhận tổ nhận tông nữa. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Kiều Kiều hơi cúi đầu, người này từ đâu ra vậy, muốn chết sao? Tự coi bản thân là cái gì vậy, tuy Kiều Kiều và Tống thị không thân thiết lắm, mỗi ngày chỉ gặp nhau lúc thỉnh an và dùng bữa, không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng Kiều Kiều vẫn hiểu được vài phần tính cách của Tống thị. Một cô nương được nuông chiều từ bé tới lớn, lại không để ý đến sự phản đối của cha mẹ mà gả cho Quý Trí Viễn, vợ chồng hòa thuận, lão phu nhân đối xử tốt với nàng, nàng tất nhiên vẫn kiêu ngạo. Một người ngoài lại dám nói con gái nuôi của nàng như vậy, không phải muốn chết thì là gì?
Kiều Kiều kéo góc áo, không nói lời nào.
– Đại biểu tẩu để ý nhiều việc quá rồi đấy. Hay là Anh Tuấn Khanh về chưa nói rõ? – Tống thị nhếch miệng cười lạnh.
Nếu là người bình thường, thấy Tống thị nói vậy ít nhất cũng phải hiểu thái độ của người ta thế nào, tuy nhiên ả kia lại không phải người thông minh, còn nghĩ mình là biểu tẩu, địa vị cao hơn, bèn nói:
– Nói đến nhị thúc, biểu đệ muội đã nghĩ oan nhị thúc rồi. Chúng ta là người một nhà, nó là cái gì, một con nha đầu không biết từ đâu ra mà thôi. Mấy nha hoàn ở đó cũng là người của nó, làm sao dám nói thật, Tuất Khanh đáng thương từ khi trở về do quá tức giận mà bị bệnh đến tận giờ, thật là oan cho đệ ấy.
– Vãn Tình nói, còn giả được?
Vương thị ra vẻ thần bí nói:
– Biểu đệ muội, có mấy việc, đáng ra không nên để biểu tẩu ta nói, nhưng ta nghĩ muội cũng hiểu, Vãn Tình làm sao tin được? Nói không chừng nó chỉ hướng về Tề Phóng thôi! Nay Tử Ngư còn nhỏ, nhà không có đàn ông, không tránh được cần người ngoài lo liệu, Tề Phóng là cái gì? Không chừng hắn muốn gia sản của nhà họ Quý đó. Trước kia Sở Du trở mặt vô tình, Tề Phóng cũng có thể lắm chứ! Con gái lớn không giữ được, chưa biết chừng Vãn Tình nghe Tuấn Khanh nói thế mới thẹn quá hóa giận.
Tống thị không nói một câu, chỉ nhìn ả ta.
Vương thị tưởng mình nói trúng ý Tống thị, hoàn toàn không để ý có hai đứa trẻ ở đó, không ngừng cố gắng:
– Biểu đệ muội phải sớm tính toán cho tốt! Cái Quý Anh Đường kia một năm không biết cần dùng bao nhiêu ngân lượng, nuôi nhiều người như vậy, có ao nhiêu kẻ vừa thoát khỏi Quý gia liền trở mặt? Chi bằng giải tán cho sớm đi.
– Đủ rồi. – Tống thị lớn tiếng.
– Quý Anh Đường thế nào không cần một người ngoài như ngươi quan tâm, ngươi là thật tình hay giả ý chính ngươi rõ nhất, tiền bạc của Quý gia thế nào cũng không liên quan gì đến nhà họ Anh các ngươi. Quý gia ta có nam nhân hay không, không nhọc các ngươi sắp xếp. Quý Anh Đường rất quan trọng với mỗi thành viên Quý gia, với Trí Viễn, loại người chỉ biết đến tiền như ngươi sao hiểu được. Vãn Tình tin được hay không, Tú Ninh tốt hay không, mấy việc này càng không tới lượt một biểu tẩu như ngươi xen miệng vào. – Tống thị vốn xinh đẹp rực rỡ, ngữ khí lại mạnh mẽ như vậy khiến nàng giống như một ngọn lửa.
Nghe vậy, dù không biết Vương thị nói gì, nhưng thấy đại phu nhân Tống thị dùng từ quyết liệt như thế, mọi người cũng đoán ra vài phần.
– Biểu, biểu đệ muội sao lại nói vậy, ta, ta cũng chỉ có ý tốt thôi mà? Hơn nữa, ta là biểu tẩu của muội, muội nói vậy, không khỏi quá mức không lễ phép… – Giọng Vương thị yếu xuống.
Tống thị cười lạnh:
– Biểu tẩu? Biểu tẩu là cái gì? Biểu tẩu có thể sắp xếp người thân của ta, nghi ngờ tâm huyết cả nhà ta sao? Nói khó nghe, cả nhà các ngươi có mấy người không sống dựa vào Quý gia ta, chẳng lẽ miệng lại mở rộng hơn rồi? Hôm nay dù mẫu thân mất hứng ta cũng phải nói rõ tại đây, ai dám có dã tâm đụng đến Quý gia, ai có ý kiến với Quý gia, Tống thị ta có chết cũng không tha cho hắn. Dù có thế nào, ta vẫn là Tường An quận chúa của An Thân Vương phủ.
Tống thị dứt lời, mọi người lặng ngắt như tờ.
Nàng nói đúng, bất kể thế nào, nàng vẫn là Tường An quận chúa.
Nghĩ đến vị thế tử Tiểu Bá Vương nổi tiếng kinh thành kia, mọi người càng im thin thít, hai chị em này không khác nhau là mấy. Đệ đệ tung hoành toàn kinh thành, tỷ tỷ sao có thể lương thiện cho cam. Tuy nàng gả cho Viễn ca nhi, nhưng nói đi nói lại, Trí Viễn đã mất rồi. Thân phận người ta vẫn còn, hoàn toàn không để ý bọn họ, cũng… cũng có thể lắm.
– Ở đây có chuyện gì, sao mọi người không ngồi? – Lão phu nhân xuất hiện đúng lúc, tiếng chúc mừng liên tục vang lên.
– Chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.
– Hàng năm như hôm nay, ngày ngày đều mạnh khỏe…
Nhìn đám người lại bắt đầu náo nhiệt, Kiều Kiều quay ngoắt lại, nhìn về phía Tề Phóng đứng cách đó không xa, thế nhưng lại thấy hắn khẽ nhếch miệng, dường như có vài phần ý cười.
Nàng lập tức cảnh giác, chau mày.