[Dịch]Bạch Y Nữ Đế

Chương 15 : TÌNH THÂN ?




- Lạc Thủy, kẻ nào, kẻ nào dám ra tay độc ác với con gái của ta như thế này.

– Lạc Hoàng Hư chạy đến đỡ Lạc Thủy dậy. Khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của đứa con gái cưng của ông nay đã thành một đống bầy nhầy thịt cháy khét, chỉ lộ ra đôi mắt tràn ngập sợ hãi cùng ác độc hòa quyện vào nhau.

- Cha… nương… con.. – Lạc Thủy thấy cha nương đến nước mắt tự khắc trào từ khóe mắt ra ướt đẫm khuôn mặt đã hủy dung, thì thào nói được vài tiếng.Giờ phút này Lạc Thủy không còn dáng vẻ cao ngạo như lúc trước nữa mà chỉ còn là tiểu cô nương yếu đuối trước phụ mẫu. Nàng làm sao quên được ánh mắt kia của Lạc Kiều Ninh vờn quanh nàng như những con rắn độc quanh quẩn chỉ chầu chực muốn xơi tái nàng ngay tức khắc.

- Nói, là kẻ nào gan lớn dám hủy dung con gái của ta. Các ngươi là hộ vệ mà không bảo vệ được tiểu thư sao ? – Lạc Hoàng Hư vung chưởng đánh cho các hộ vệ còn sống phun một bụng máu , nhưng khi nghe ông hỏi không ai dám trả lời, ánh mắt chỉ tập trung nhìn về phía hai tỷ đệ Lạc Kiều Ninh đang thảnh thơi ngồi vờn tóc bên kia. Nhìn thấy ánh mắt của đám hộ vệ tất cả mọi người đêu chú ý ánh mắt vào hai người đối diện.

Bởi vì nghe lời bẩm báo của hộ vệ rằng Lạc Thủy bị hủy dung nên mọi người vội vã chạy đến chỉ quan tâm tới Lạc Thủy mà bỏ qua hai tỷ đệ phế vật qua một bên như không tồn tại. Nay khi thấy ánh mắt sợ hãi của các hộ vệ cùng ánh mắt ngập ngừng, e rè, sợ hãi, giận dữ, ác độc của Lạc Thủy cùng hướng về một phía thì mọi người mớ phát hiện hóa ra trong gia tộc còn 2 tỷ đệ này. Nhưng mọi người ngạc nhiên bởi hai đứa bé kia lại vô cùng trấn tĩnh, thoải mái thong dong nhìn bọn họ, thỉnh thoảng còn vờn lọn tóc bị gió thổi, coi như không có ai ở đây vậy. Đặc biệt đứa bé gái khuôn mặt tinh xảo, phong thái cao quý như kẻ bề trên nhìn xuống dưới, thoát tục, không nhiễm một chút bụi trần làm cho mọi người đều ngẩn ngơ và tự hỏi: “ Đây là ai, trong gia tộc có tiểu cô nương xinh đep này sao? “

- Ai đây? - Người lên tiếng là Lạc Mạch Hiên, đối với ông có một chút gì đó thân thuộc nhưng ông lại vô tình bỏ qua sự tồn tại của hai đứa cháu ruột của mình.

- Thưa tộc trưởng, đây là nhị tiểu thư cùng tiểu thiếu gia con của thiếu gia Lạc Thiên, là cháu nội của tộc trưởng. Bởi vì từ nhỏ hai tỷ đệ đều không thể tu luyện, là phế vật nên được chuyển đến đây sinh sống, không ảnh hưởng đến gia tộc. – Một người hô vệ bên cạnh Lạc Mạch Hiên bước tới trả lời cho Lạc Mạch Hiên biết.

- À, - Lạc Mạch Hiên dường như nhớ lại hắn từng có hai đứa cháu nhưng chỉ là 2 phế vật nên hắn bỏ chúng, không coi chúng là cháu ruột của bản thân mình, làm xấu mặt một người tộc trưởng như ông. Lạc Mạch Hiên vội nháy mắt với hộ vệ bên cạnh, hiểu ý Lạc Mạch Hiên hộ vệ vội tới.

- Hai đứa trẻ vô lễ, thấy tộc trưởng và các trưởng bối mà không chịu hành lễ.

– Tên hộ vệ quát lớn

- Lạc Ân, đệ nhìn xem có con chó đang sủa trước tiểu viện của mình kìa. Tộc trưởng, trưởng bối? Hai tỷ đệ ta nhớ hình như không có ai là người thân cơ mà. Mà đúng rồi hai tỷ đệ phế vật của ta làm sao dám với tới có thân quen với Lạc tộc trưởng với các vị đức cao vọng trọng ở đây. – Lạc Kiều Ninh nhếch miệng chế giếu. Ông nội sao, bá bá sao, có người thân nào để cháu mình chịu khổ ở đây không thèm hỏi han, bị tỷ muội thân thích đánh chết trong đau đớn, vậy mà có thể đến đây làm trò cười kêu nàng vô lễ, nàng nhổ vào.

- Ta là ông nội của các ngươi, còn đây là bá bá của các ngươi, cùng 6 trưởng lão trong tộc, các ngươi mau tới hành lễ. – Lạc Mạch Hiên tức giận vội quát.

- Ta phi, tỷ đệ ta không có người thân. Ông nội thì sao, là tộc trưởng mà lại để tỷ đệ ta chịu khổ ở đây, ăn không có ăn, mặc không có mặc lại còn bị mọi người khi dễ. Vậy mà cũng có mặt dày tới đây mà kêu hai tiếng ông nội, ông không thấy đầu ông bị đụng hỏng rồi hả.

- Ngươi dám hỗn láo với tộc trưởng, người đâu mau tiến tới bắt hai tên phế vật kia cho ta. – Lạc Hoàng Hư tức giận 1 phần vì con gái. Mấy tên hộ vệ kia sợ hãi không dám nói gì thì hắn sẽ bắt hai tên phế vật này khai ra. Hắn không tin không tra được ai hại con gái yêu quý của hắn thành ra như vậy.

- …..

- Sao không có ai lên? Hai người các ngươi lên – Lạc Hoàng Hư không thấy ai

lên vội vàng sai hai người đi báo lúc nãy lên

- Đại gia, chúng,… chúng tôi không .. dám.. lên. Xin ngài tha cho chúng tôi. … Mấy hộ vệ của tiểu thư câp bậc còn ,… cao … cao hơn chúng tôi nhưng bị nàng 1 phẩy tay giết sạch hóa thành bụi… Lạc Thủy tiểu thư cũng bị nàng … hủy .. hủy dung.- Hai tên hộ vệ sợ hãi run rẩy nhìn Lạc Kiều NInh nói, có cho bọn chúng 10 lá gan cũng không dám có tý ý đồ gì với Lạc Kiều Ninh vào lúc này, bọn chúng còn chưa muốn chết.

- Ngươi nói hai tỷ đệ phế vật kia đã đánh Lạc Thủy, các ngươi có nhìn nhầm không ? – Lạc Hoàng Hư chỉ tay về hai tỷ đệ Lạc Kiều Ninh hỏi, hắn làm sao tin phế vật lại có thể giết người. Mọi người ở đó cũng không tin nổi mà đưa ánh mắt nghi ngờ cùng thắc mắc nhìn tỷ đệ Lạc Kiều Ninh và nhìn hai tên hộ vệ.

- Đúng,.. đúng vậy. Ngài nhìn trước mặt có mấy vết đen trên sân là xác của các hộ vệ khác.

- Cha…. Nương… là… là nàng. Giết nàng….- Lạc Thủy cố gắng thều thào, ánh mắt oán hận nhìn Lạc Kiều Ninh, con tiện nhân này nay phải chết.

- Haizzzz, làm trò lâu quá đó. Là ta giết, cũng là ta hủy dung con gái người – lạc kiều Ninh ngáp một tiếng nói, nàng thực sự buồn ngủ rồi.

- Ngươi dám hủy dung con gái của ta, ta giết người. – Lạc Hoàng Hư trong cơn giận dữ tung chưởng về phía Lạc Kiều Ninh.

- Cản nó lại – Lạc Mạch Hiên vội lên tiếng can ngăn, ông là người thông minh Lạc Thủy còn bị đánh bại thì tất nhiên Lạc Kiều Ninh còn giỏi hơn, là cây cột trụ giúp ông chấn vững vị trí này. Nếu có thể lấy lòng nó thì càng tốt, nhưng Lạc Hoàng Hư lại ra tay, ông sợ hắn phế đi Lạc Kiều Ninh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.