Nghe tiếng hát của người thiếu nữ trẻ, ăn những mỹ vị phong phú bày trên mặt bàn, Hạ Thiên Kỳ và Trần Sinh có lúc tán gẫu một câu rồi lại thêm một câu nữa.
Cả hai vị lão đại đang nói chuyện phiếm, đám người lão Hắc tự nhiên là sẽ không chen miệng vào, cũng không dám lên tiếng nói lẻo, lấy tư cách là phụ bồi, bọn họ cũng chỉ có thể dùng thái độ nhiệt tình đều dùng ở trên người của Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ.
"Lãnh anh em đúng không, anh trai đây kính chú em một ly."
Lão Hắc trực tiếp cầm lấy ly rượu, một ngụm uống cạn rất hào sảng.
"Tôi không uống rượu."
Lãnh Nguyệt một chút cũng không hề chừa lại cho lão Hắc một chút thể diện, trực tiếp từ chối nói.
"Đàn ông không uống rượu thì làm sao có thể được chứ."
lão Hắc không tin Lãnh Nguyệt không uống rượu, vẫn đang lãng phí nước bọt mà khuyên nhủ như cũ.
"Lão Hắc, Lãnh anh em người ta đã nói là không uống rồi, mày còn chưa bỏ đi mà nói gì nữa."
Đầu trọc lúc này ngăn cản lão Hắc lại, ngược lại là tự mình lấy ra từ trong bao thuốc lá một điều thuốc, đưa cho Lãnh Nguyệt.
"Đến đây Lãnh anh em, rượu sẽ không uống, thuốc lá thì cần phải có đi, làm một điếu đi."
"Tôi cũng không hút thuốc."
Lãnh Nguyệt vẫn lắc đầu như cũ, cũng không hề qua nhận lấy.
Lúc này đây thì không những chỉ có lão Hắc xấu hổ, mà đầu trọc cũng trở nên xấu hổ theo hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy rằng Lãnh Nguyệt hơi có phần không chừa lại thể diện cho mình, nhưng mà Hạ Thiên Kỳ đang ngồi ở chỗ bên cạnh Lãnh Nguyệt, bọn họ cho dù là có tiếp tục tức giận lên đi nữa, thì tuyệt đối cũng không có cách nào trở mặt.
Chỉ có thể cưỡng chế hỏa khí xuống, tiếp tục lôi kéo làm quen nói:
"Lãnh anh em không hút thuốc lá cũng không uống rượu, xem ra chính là tình hữu độc chung với phụ nữ rồi. Chắc chắn là công phu trên giường hẳn cũng không tồi chút nào đi?"
Hạ Thiên Kỳ ngồi bên kia vừa mới cầm lấy ly rượu uống một ngụm, thậm chí còn không đợi đến lúc nuốt rượu vào trong, lại nghe thấy một câu nói của đầu trọc đột nhiên hỏi Lãnh Nguyệt, chỉ thiếu chút nữa là đã đem toàn bộ rượu trong miệng đều phun ra cho bằng hết.
Hắn vội vàng nuốt hết số rượu trong miệng xuống hết, sau đó lại lần nữa nâng ly lên giúp Lãnh Nguyệt điều đình nói ra:
"Lần này nhờ được mọi người chiếu cố đến, tôi kính mọi người các người một ly."
Thừa dịp khi Hạ Thiên Kỳ đang uống rượu với bọn họ, Sở Mộng Kỳ lại đưa đầu dán sát qua, nhỏ giọng với Lãnh Nguyệt hỏi:
"Sư huynh, anh làm sao mà đến một miếng cũng không ăn vậy?"
"Răng tôi có chút đau."
"Đau răng? Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn bị đau răng, muốn giỡn chơi với em hay sao?"
"Không biết vì sao, đột nhiên ở giữa lại đau lên."
Lãnh Nguyệt hiển nhiên không phải là người hay nói đùa nên lúc này cũng khiến Sở Mộng Kỳ rơi vào một trận không nói gì, trong lòng thì lại hắt ra cả một máng nước, Lãnh Nguyệt nhất định là uống nhiều nước trái cây hơn.
Thêm vài vòng sau đó, tất cả mọi người đều uống không ít, vẻ mặt Trần Sinh ửng hồng lên, dễ nhận thấy là đã uống quá nhiều, cũng bắt đầu khoe khoang:
"Hạ lão đệ, không phải là ông anh đây khoe khoang với chú em, nếu như không phải anh không có nhiều hứng thú với cái quyền lực lắm, thì anh căn bản là sẽ không có khả năng bị điều động đến bên này.
Anh đến bên này chính là một ngọn núi cao đơn độc mà hoàng đế còn phải thua xa, ai cũng không thể xen vào anh, anh muốn chơi như thế nào thì cứ việc chơi theo thế ấy."
Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười mà nghe xong thì cũng không nói lại bất cứ điều gì, đầu trọc thấy Trần Sinh cuối cùng lại nói những thứ vô dụng loạn thất bát tao* này, thì vội vàng đi đến bên cạnh Trần Sinh rồi cúi xuống thì thầm vài câu với gã ta.
*Loạn thất bát tao: nói lung tung, không ra sự thể gì cả.
Hiển nhiên là đang nhắc nhở gã, đừng đem chính sự quên đi.
Được lão Hắc nhắc nhở, Trần Sinh mới giật mình nhớ ra đến mục đích của bữa tiệc này, đợi sau khi đầu trọc lại lần nữa quay trở về ngồi xuống ghế, gã lại khoát tay áo để cho thiếu nữ đang xướng ca lui ra, sau đó nhìn qua Hạ Thiên Kỳ nói:
"Hạ lão đệ, cho phép người làm anh cả này hỏi chú em một câu, chú em đến khu vực thứ hai này rốt cuộc là vì cái gì?"
"Chỉ là muốn cuộc sống trong tương lai càng tự do hơn, cũng càng thêm đảm bảo một phần."
Hạ Thiên Kỳ biết rõ chủ đề chính dẫn đến bữa tiệc này, hắn đưa tay đặt ly rượu không xuống bàn, nhìn về phía Trần Sinh."Anh cũng đồng tình với câu trả lời của Hạ lão đệ.
Lấy tư cách là một giám đốc, sức mạnh của chúng ta mạnh mẽ đến loại tình trạng như thế này, chỗ mà chúng ta vừa vặn xem trọng chẳng qua cũng chỉ là sinh tồn, cùng với giành được quyền hạn lớn hơn nữa.
Chúng ta không những phải có mệnh đi hưởng thụ, còn muốn càng nhiều hưởng thụ hơn.
Cũng giống như anh bây giờ, toàn bộ người của quảng trường Quang Ảnh này, bất kể là nam nữ già trẻ, không cần nói đến bất cứ kẻ nào.
Anh muốn để cho hắn sòn sống, thì hắn mới có thể tiếp tục tồn tại.
Anh muốn làm cho hắn chết đi, thì hắn nhất định phải chết.
Anh muốn ngủ với người phụ nữ nào, muốn ngủ với bao nhiêu phụ nữ hay muốn phải làm một việc gì đó, đều cũng có thể.
Cái này gọi là làm cái gì? Cái này gọi là tùy tâm sở dục, vô pháp vô thiên!
Tam đại Minh Phủ không quản được anh, liên minh quân phản loạn cũng quản không được anh, ở trong chỗ này anh chính là trời, mẹ nó chứ anh đây chính là luật pháp!"
Một phen kể chuyện này của Trần Sinh phải làm cho đám người lão Hắc máu nóng sôi trào, nhưng mà ở trong quan điểm thuộc về mắt nhìn của ba người Hạ Thiên Kỳ, thì chỉ cảm thấy đây là một đám thối tha rác rưởi, một đám cặn bã quỷ tha ma bắt.
"Lấy tư cách là một thằng đàn ông, đơn giản muốn có nhất chính là quyền thế và phụ nữ.
Anh nghĩ Hạ lão đệ nhất định là cũng giống anh đây như nhau thôi, đều muốn hấp thu thật nhiều từ cái thế giới này.
Với lực lượng của anh đây, thì toàn bộ quảng trường Quang Ảnh này chú em đều có thể lấy đi hết, anh đây cũng không để ý đến Hạ lão đệ và anh đây cùng nhau hưởng thụ chung, dù sao đi nữa thì chú em cũng là anh em với anh."
Trần Sinh đang cố gắng hết sức làm nền, mặc dù là vẫn còn chưa có nói đến trọng điểm, nhưng mà Hạ Thiên Kỳ cũng đã nghe ra được đến nơi, Trần Sinh đây chính là muốn lôi kéo hắn, làm cho bản thân xem như là cùng bắt tay với gã, hỗ trợ gã đem toàn bộ khu vực lân cận đều đánh hạ hết.
Mặc dù là đoán được ý nghĩ của Trần Sinh, nhưng mà hắn lại không hề vạch trần ra, vẫn tiếp tục ngồi nghe Trần Sinh nói lảm nhảm nước bọt bay toán loạn như cũ.
Trần Sinh nói đến chỗ này thì dừng lại một chút, nhìn thoáng qua phản ứng của Hạ Thiên Kỳ, thấy hắn thật sự còn đang tiếp tục lắng nghe, thì mới nói thêm:
"Hiện tại khu vực thứ hai đang đại loạn, tương lai thế cục không rõ.
Lão đệ chú em muốn gia nhập vào Minh Phủ là vô vọng rồi, muốn được sống yên ổn ở trong chỗ này, thì ngoài từ cân nhắc những thế lục cá nhân ra, thì cũng chỉ có thể cân nhắc liên minh quân phản loạn.
Liên minh quân phản loạn mặc dù là thanh thế rất to lớn, gần đây đang giao chiến cùng với Tam đại Minh Phủ cũng nhiều lần dành được thắng lợi, nhưng mà phải biết rằng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ở bên trong khu vực trung tâm của Tam đại Minh Phủ, thế nhưng liên minh quân phản loạn từ trước đến giờ vẫn chưa từng đặt chân vào.
Giữa hai phương diện này mặc dù là vẫn còn không có phân được thắng bại, nhưng mà một núi thì không thể có hai hổ, không sớm thì muộn gì cũng phải đánh một trận chiến thành bại.
Nhưng mà đến cuối cũng ai thắng ai thua với chúng ta không hề liên quan đến, hiện tại chúng ta chỉ cần bắt được hai cái thế lực lớn này, không chút thời gian không bằng chúng ta tiêu tốn chút thời gian để ý đến cơ hội này, để mở rộng thế lực của chúng ta nhiều nhất có thể.
Đến lúc đó bất kể là một bên nào thắng, đang thời điểm khi tìm đến chúng ta, chúng ta cũng có thể hướng về phía bọn họ tìm kiếm yêu cầu được thật nhiều chỗ tốt.
Anh hai ở bên này mặc dù là rất xa xôi, nhưng mà những thế lực ở vùng lân cận cũng không ít, nếu như anh với chú em liên thủ cùng nhau, không cần đến bao lâu nữa là có thể đem nơi này càn quét sạch sẽ.
Đến lúc đó chúng ta sẽ chẳng phân biệt ra được anh với chú em, anh lại càng không phải can thiệp vào tự do của chú em, chú em muốn làm gì thì cứ làm cái đó.
Nếu như chú em gia nhập vào liên minh quân phản loạn, chú em còn muốn bị bắt buộc đi chiến đấu với Minh Phủ, phải biết rằng khi chiến tranh bùng nổ, thì cũng biểu thị cho thương vong trên quy mô lớn.
Hơn nữa thứ mà liên minh quân phản loạn có thể cho chú em, anh trai đây cũng có thể cho chú em."
Trần Sinh khẩn thiết nhìn Hạ Thiên Kỳ, dễ nhận thấy là đang chờ đợi câu trả lời của Hạ Thiên Kỳ.
"Ông anh, tôi đây thật rất động tâm với những gì mà anh nói ra. Nhưng mà thứ cho người em trai này mạo muội hỏi một câu, nếu như không hề để ý đến quyền hạn, thì cho dù là anh có đem khu vực lân cận đánh hạ được thì có thể làm gì?
Đơn giản chính là do rất nhiều người của anh nắm giữ."
"Cái này không là vấn đề. Bởi vì anh đây có biện pháp có thể ở trong Minh Phủ lấy ra được quyền hạn.
Chỉ cần chúng ta đem khu vực đã đánh hạ đến nơi, anh đi liên hệ với bạ bè của anh ở trong Minh Phủ, anh ta hẳn là sẽ giúp anh đây."
Nghe được Trần Sinh nói gã ta có biện pháp tìm kiếm được quyền hạn quản lý, trong lòng Hạ Thiên Kỳ không khỏi lâm vào khẽ động một chút, theo bản năng nói ra:
"Nếu như ông anh đã nói như vậy, thì chúng ta đây cứ nói thẳng ra hết, nếu như anh nói có thể tìm kiếm cho tôi đây một cái quyền hạn quản lý, thì ngược lại tôi đây cũng không phải là không thể vì ông anh mà đi bán mạng.
Anh cũng biết lòng người khó dò, vẫn là có một cái thuộc về một chỗ dừng chân ổn định một chút của bản thân mình."