Địa Ngục Biến Tướng

Chương 27: Địa Ngục A Tì (2)




Lấy Huyết Trì làm trung tâm, đất đai của tám đại địa ngục tỏa ra theo bốn phương tám hướng, trên dưới lơ lửng. Địa ngục cực nhiệt chìm dưới mặt đất, bên trên bầu trời tràn ngập chướng khí màu vàng sẫm đang bay sẽ có một địa ngục cực hàn, hai bên đối xứng nhau. Một nóng một lạnh hợp lại cùng nhau sẽ được gọi là địa ngục căn bản. Giữa tám đại địa ngục căn bản là đông đảo địa ngục vùng biên, cùng với những địa ngục cô độc tạo thành hoang nguyên vô tận.

Trên mặt đất khô cạn nứt nẻ, một dòng sông dung nham chảy từ chân trời quanh co khúc khuỷu tới, dung nham màu đỏ đồng bên trong thi thoảng sẽ bùng lên những cơn sóng lửa cao mấy mét, phun cho tro bụi dung nham bên ngoài thành bụi mù giăng trời. Không khí cực nóng tới nỗi phảng phất như đang thiêu đốt, hít vào thân thể sẽ tựa như thiêu cháy ngũ tạng lục phủ thành tro bụi. Trên mặt đất cực nóng như vậy, chỉ mọc lên được vài bụi gai toàn gai độc, vặn vẹo bện thành những hình dáng quái lạ quỷ quyệt, thậm chí còn tập hợp thành từng cánh “rừng rậm”. Loài động vật duy nhất chính là những con cú mặt người dừng chân gần những bụi gai độc đó, mang một khuôn mặt người không cảm xúc, lại có thân thể của loài chim khổng lồ, lông chim bị huyết dịch dính liền vào nhau. Chúng ẩn giấu trong rừng bụi gai, bất thình lình có thể nhìn thấy một khuôn mặt người trắng bệch trong bóng tối. Không ít con quỷ đói khát tuyệt vọng sẽ tưởng đó là người cứu mạng, đợi đến lúc chạy tới gần lại phát hiện bị lừa, chạy đi cũng không kịp nữa. Những con cú mặt người này lớn cực kỳ, sẽ làm quỷ đâm vào bụi gai đó, bị đâm lỗ chỗ thành cái sàng, sau cú đó sẽ xé rách bụng bọn họ, ăn lấy nội tạng màu đỏ tím bên trong.

Khiên Na Ma La đưa tay lau mồ hôi, gỡ bình nước trên hông xuống uống mấy ngụm, liền phát hiện nước mang từ Phong Đô đến đã bị cạn, đến một giọt cũng không còn. Gã tức giận mắng một câu, tùy ý để bình nước kia qua một bên trên đất.

Con địa lang trước đó gã mua ở địa ngục Đẳng Hoạt bởi vì mấy ngày không được uống một ngụm nước nào, giờ đang nằm nhoài thoi thóp trên mặt đất cháy đen cách đó không xa. Có vài con cú mặt người đã lởn vởn xung quanh nó một lúc lâu, dường như là đang chờ nó tắt thở, nhưng lại kiêng kỵ Đàn Dương Tử nên không dám lại quá gần. Khiên Na Ma La đột nhiên xông tới, dữ tợn gào thét, lộ ra răng nanh sắc bén cứng như sắt thép. Những con cú mặt người kia kinh hoàng phát ra tiếng thét gào khàn khàn khó nghe, dồn dập bay lên, chao liệng trên không trung.

Khiên Na quỳ xuống trước mặt con địa lang kia, nhìn tám con mắt của nó đã khép mất năm, đồng tử trong ba con mắt khác đã dần dần giãn ra. Gã thương hại áy náy duỗi tay tới vuốt lên lớp vẩy cứng rắn trên người nó, rồi đột nhiên cắm móng vuốt sắc bén vào trong xương sọ, nhanh chóng, không một tiếng động kết thúc nỗi thống khổ của nó.

Vốn gã đã mang đủ nước, chỉ là không ngờ lúc đi ngang qua địa ngục Tiêu Nhiệt (*) lại bị một con quỷ ép giao ra. Những con quỷ kia bình thường đều không dám chọc giận Thanh Hồng Vô Thường bọn họ, mà hiển nhiên gần mấy chục năm qua, ở địa ngục Tiêu Nhiệt, ngay cả một cơn mưa a-xít cũng không rơi, nguồn nước khô cạn, bầy quỷ đã không được uống nước mấy năm, khô quắt đến nỗi không còn nhìn ra được hình dạng, lại bởi vì tuổi thọ lâu dài không thể chết đi, chỉ có thể kéo dài hơi tàn, sống sót trong nỗi thống khổ không chịu nổi. Dưới tình huống này, bỗng nhiên gặp được một kẻ mới từ Phong Đô tới, trên người mang theo thứ nước mát lành sạch sẽ chỉ Phong Đô mới có như Khiên Na Ma La, dẫu có biết gã là Thanh Vô Thường cũng không còn đoái hoài tới nữa, cả một đám quỷ bạt ngàn ngùn ngụt bao vây bốn phía gã. Khiên Na Ma La có hung hãn tới thế nào đi nữa, cũng không thể chống lại được nhiều quỷ như vậy, chỉ đành giao nộp gần hết nước ra.

(*) Địa ngục Tiêu Nhiệt (焦熱地獄): địa ngục đốt cháy tội nhân, một trong tám địa ngục nóng. Những người lúc còn sống, nếu tạo các nghiệp ác như nấu luộc kén tằm, rang nướng chúng sinh thì sau khi chết sẽ bị đọa vào địa ngục này để chịu các thống khổ do những hình phạt hệt như mình đã gây cho chúng sinh (phatgiao.org.vn)

Bây giờ vẫn còn cách địa ngục A Tì một quãng đường không ngắn, nếu như ngự kiếm qua sẽ cực kỳ tiêu hao thần thông của mình. Địa ngục A Tì chính là nơi tàn khốc nhất hỗn loạn nhất trong bát đại địa ngục căn bản, gã thực sự không muốn chưa tới nơi đã làm suy yếu thực lực của mình.

Có điều, xem ra giờ cũng không có biện pháp nào khác.

Bay một đoạn, đã thấy trên mặt đất phía dưới có không ít sái quỷ, đen xì tụ thành một mảng. Loài quỷ này từ xa nhìn lại trông giống như những con gián cỡ lớn, cả người một màu nâu đen, không có cánh, trên người mọc một lớp lông tơ ngắn ngủn, thường xuất hiện thành đàn ở một mảng đất lớn. Nếu lại gần, sẽ thấy con nhỏ nhất cũng dài tới hơn ba mét, trên sáu cái chân lông lá là xước măng rô sắc bén, trên bụng toàn là miệng côn trùng, không ngừng tham lam mấp máy. Trên đầu có hai tua vòi thật dài dùng để giao lưu cùng đồng loại, trong con mắt kép có tới hàng ngàn, hàng vạn con ngươi, bên trong lập loè một loại tia sáng tham lam quỷ quyệt.

Lần này, đám sái quỷ đó dường như đang vây quanh mấy điểm đen nhỏ, nhìn chằm chằm vào đó. Đàn Dương Tử hơi lại gần, lại phát hiện ra đó là ba thanh lân quỷ trên đầu mọc sừng, trên người mọc vảy tương tự như gã, phía sau là hai con địa lang thồ mấy hòm hành lý. Thanh lân quỷ như bọn họ hơn nửa đều đến từ những địa ngục cực hàn, đặc biệt là địa ngục Thanh Liên và địa ngục Hồng Liên. Khiên Na Ma La thấy đồng hương bị sái quỷ bao vây, liền đột ngột đáp xuống, như một thanh kiếm sắc bén màu xanh ào ào hạ xuống đất. Trong khoảnh khắc bụi mù vẫn chưa tan đi, ánh kiếm màu xanh đã lặng yên không một tiếng động quay cuồng trên không trung, đợi đến lúc bụi mù tan hết, đã thấy có bảy, tám con sái quỷ hoặc bị tước mất đầu, hoặc bị chặn ngang chém đứt, hoặc bị chặt hết chân. Dưới mặt đất toàn lộn xộn chân trùng cùng với máu mủ như cháo vàng.

Chỉ thấy thanh Trảm Nghiệp Kiếm kia quay trên không trung một vòng rồi bay trở về trong tay Khiên Na Ma La, tóc trắng trên mắt rơi xuống khóe mắt lạnh lùng. Đám sái quỷ kia dồn dập kêu gào, hốt hoảng chạy trốn, chui vào những vết rạn nứt trên mặt đất.

Khiên Na Ma La đứng lên, nhìn về phía ba thanh lân quỷ vẫn đang sợ hãi không thôi. Là hai đực một cái. Con quỷ đực kia mặc trên người một bộ trường bào khinh bạc làm bằng chất liệu rất tốt, ánh lên sắc lụa, trên cổ và thắt lưng cũng không có bao nhiêu trang sức làm từ chiến lợi phẩm, mà thân hình lại có vẻ hơi văn nhược, trang sức trên tóc và thắt lưng đều là bảo thạch quý hiếm. Mà thanh lân quỷ cái thì lại thanh tú lả lướt, trên người mặc váy lụa tím, có chút thẹn thùng trốn đằng sau con thanh lân quỷ đực cao hơn.

Thanh lân quỷ đực cao hơn kia lại ăn mặc đơn giản hơn rất nhiều, trên cổ đeo sợi dây chuyền dày nặng dùng xương quỷ giết được chế thành, tay vượn eo ong, khuôn mặt dùng tiêu chuẩn nhân loại mà nói thì cũng có thể xem là rất tuấn tú. Xem ra là chiến sĩ đã trải qua không ít trận đấu.

Khiên Na Ma La nhìn bọn họ, dòng ngôn ngữ thông dụng hỏi, “Các ngươi đến từ địa ngục Thanh Liên?”

Chúng sinh trong địa ngục không có truyền thống nói lời cảm ơn, cho nên thanh lân quỷ cao hơn, trông có vẻ chững chạc hơn cũng chỉ hỏi, “Ngươi cũng vậy?”

“Trước đây là vậy, địa ngục đối xứng với địa ngục Thanh Liên địa ngục là địa ngục Tiêu Nhiệt, cách xa ngàn dặm, tại sao các ngươi lại ở nơi này?”

Thanh lân quỷ nam thấp hơn nói, “Chúng ta là…” Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, đã bị quỷ cao hơn mạnh mẽ liếc mắt một cái, vì vậy liền phẫn nộ ngậm miệng lại.

Ban nãy Khiên Na Ma La đã chú ý tới con thanh lân quỷ có dung mạo càng đoan chính anh tuấn cao lớn kia vẫn luôn nhìn vào Trảm Nghiệp Kiếm trong tay mình, nghĩ ra hắn đã đoán được thân phận của mình, cho nên mới không muốn nhiều lời. Đàn Dương Tử thở dài, trong mắt những con quỷ này, Thanh Hồng Vô Thường bọn họ đều là chó săn thiên đình, vì lợi ích nhất thời mà bán đi mệnh hồn của mình, gieo vạ đồng liêu mình. Từ khi gã trở thành Thanh Vô Thường, những con quỷ ở địa ngục Thanh Liên trước từng có quan hệ không tệ với gã, cũng đều dần dần đoạn tuyệt lui tới.

Địa ngục Thanh Liên cực kỳ lạnh giá thiếu thốn, nếu là thanh lân quỷ thông thường, có được miếng vải rách che chắn thân thể đã coi như tốt lắm rồi, mà hai tiểu quỷ trẻ tuổi kia chẳng những có quần áo, hơn nữa còn là loại chất liệu hoa mỹ đến nhân gian cũng hiếm thấy, xuyên thấu qua lớp lụa là trên quần áo, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy vảy xanh trên người bọn họ ít hơn nhiều trên người Đàn Dương Tử, chứng tỏ rằng bọn họ từ nhỏ đến lớn cũng không bị phơi ra giữa giá lạnh nhiều.

Có được đãi ngộ như vậy, chỉ e là người thân của vị quỷ vương nào đó. Chúng sinh địa ngục hầu như đều không nuôi dưỡng đời sau, đa số đều đẻ trứng xuống sông chảy ra Huyết Trì, sau đó liền bỏ mặc chết sống. Thế nhưng, quỷ tộc quỷ vương có địa vụ cao trong các đại địa ngục, vì bảo đảm địa vị vững chắc và truyền thừa nên vẫn sẽ dưỡng dục đời sau giống như chúng sinh trong năm đạo nhân, yêu, tu la, thần tiên còn lại.

Thế nhưng nếu như bọn họ là người nhà quỷ vương, tại sao lại ở chỗ này, bên người cũng không có quỷ hộ tống?

Khiên Na Ma La tỉ mỉ quan sát quỷ đực có dáng vóc thấp hơn kia, rồi bỗng nhiên dùng tiếng mẹ đẻ của địa ngục Thanh Liên hỏi, “Các ngươi là thân thích của Già Như Na Vương?”

Thanh lân quỷ dáng vóc thấp thoáng kinh ngạc, đôi mắt sáng lên nhìn thẳng vào gã nói, “Ngươi biết cha ta?”

Khiên Na vuốt cằm nói, “Ta tên Khiên Na Ma La, đã từng làm hình quan dưới trướng Già Như Na Vương.”

Thanh lân quỷ nữ núp phía sau bỗng nhiên à một tiếng, dùng giọng trầm thấp nói với quỷ cao lớn đằng trước, “La Tân đại ca, hình như ta từng nghe đạt đạt nói về hắn.”

Đạt đạt chính là cách gọi cha đẻ của đại đa số con cháu quý tộc trong địa ngục, xem ra thư quỷ này vậy mà lại là con gái của Già Như Na Vương. Lúc Khiên Na rời khỏi địa ngục Thanh Liên, Già Như Na Vương còn chưa có mấy con trai, cũng chưa từng nghe nói có một đứa con gái. Nhìn tuổi tác bọn họ, đại khái đều ra đời sau khi gã rời đi.

Thanh lân quỷ được gọi là La Tân giờ mới thoáng hòa hoãn vẻ cảnh giác trên mặt, mà giữa hàng lông mày vẫn mang theo vài phần địch ý, dùng giọng châm chọc nói, “Khiên Na? Chỉ e hiện giờ nên gọi là Khiên Na Ma La mới đúng? Ta chính là đệ nhị hộ pháp dưới trướng Già Như Na Vương, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe có hình quan nào làm Thanh Vô Thường cả.”

Thế nhưng, vị công chúa kia lại dùng giọng thật thà nói rằng, “Là thật, ta từng nghe đạt đạt nói trước kia hắn là đấu sĩ kiên cường hung hãn nhất dưới trướng đạt đạt, chỉ là đáng tiếc. Ta hỏi đạt đạt vì sao lại đáng tiếc, đạt đạt lại không nói cho ta biết.”

Khiên Na rũ mắt xuống, hỏi, “Vương còn khỏe không?”

Công chúa tò mò nhìn gã, đáp, “Khỏe, chỉ là…”

“Công chúa, chúng ta nên lên đường rồi.” La Tân kia tựa hồ như không muốn nhiều lời với Khiên Na, quay người liền dắt một trong hai con địa lang tới, bế công chúa lên trên lưng nó. Con thanh lân quỷ có vẻ là vương tử còn lại nói, “La Tân đại ca, thị vệ của chúng ta đã bị đám bạo dân kia giết ở địa ngục Nhiệt Não (*) rồi, chúng ta vất vả lắm mới chạy trốn được, vừa nãy nếu không có hắn, chỉ e giờ cũng đã bị đám sái quỷ đó chia nhau ăn. Nhìn hướng đi vừa nãy của hắn cũng là đi về phía địa ngục A Tì, chi bằng mời hắn đồng hành?”

(*) Địa ngục Nhiệt Não là tên gọi khác của địa ngục Tiêu Nhiệt (chú thích bên trên)

La Tân kia đau đầu nhìn ánh mắt đơn thuần tới nỗi không giống như thuộc về một con dân địa ngục của vương tử, và công chúa trên lưng địa lang đang liên tục ủng hộ. Khiên Na biết mục đích của mình sắp đạt được, liền nói như chân thành rằng, “Đúng là ta đang muốn đến địa ngục A Tì.”

La Tân xoay người lại, nhanh chân đi tới trước mặt Khiên Na, ngạo mạn soi xét gã, “Ngươi đến địa ngục A Tì làm gì?”

“Tìm người.”

“Hừ, ta thấy ngươi là đang thèm muốn thức ăn và nước uống của chúng ta thì có?”

Khiên Na nhìn chằm chằm trở lại không hề yếu thế, “Coi như là vậy, nếu ta không giúp các ngươi, các ngươi có thể sống sót đi tới được địa ngục A Tì sao? Theo như ta được biết, trong mảnh địa ngục cô độc này không chỉ có mỗi sái quỷ, mà những thứ như cổ điêu, cú mặt người, mô (*) cũng có không ít.”

(*) cổ điêu: là một loài quái vật có dạng chim, trên đầu có sừng.

(*) cú mặt người:

(*) mô: là một loài thú trong ngụ ngôn, chuyên ăn ác mộng.

La Tân biết rằng gã nói đúng. Mình dù có mạnh mẽ hơn đi nữa, cũng không thể địch nổi một đoàn sái quỷ hay cú mặt người tấn công. Mà Thanh Vô Thường này có thanh Trảm Nghiệp Kiếm do mệnh hồn đúc thành, yêu vật quỷ quái tầm thường đều không dám tới gần, đúng là một sự giúp đỡ lớn. Tuy rằng hắn xem thường tên Thanh Vô Thường phản bội địa ngục này, nhưng trước mắt hộ tống công chúa và vương tử đến địa ngục A Tì vẫn quan trọng hơn.

Bốn người cùng lên đường, Khiên Na mới biết công chúa kia tên là Mâu Á, vương tử tên là Già Lam, chuyến đi lần này là vì công chúa Mâu Á và vương tử A Xa Ni của địa ngục A Tì có hôn ước, vốn có trăm chiến sĩ hộ tống nàng đi kết hôn, thế nhưng trong cuộc hỗn chiến giữa đông đảo quỷ vương ở địa ngục Tiêu Nhiệt, mấy vị quỷ vương muốn cướp đoạt hành lý của bọn họ, những chiến sĩ đó vì yểm trợ cho vương tử công chúa lui đi, hoặc bị giết chết, hoặc bị bắt làm tù binh, cuối cùng chỉ còn sót lại một mình La Tân.

La Tân đương nhiên không nói cho gã những điều này, đây đều là hai tiểu quỷ niên thiếu kia bị vỏ bọc ôn hòa giả tạo của gã lừa chủ động nói ra. Trong lòng Khiên Na càng hoài nghi hơn. Thế lực của Già Như Na Vương xem như lớn nhất trong địa ngục Thanh Liên, nhưng tại sao hắn lại phải thông gia với quỷ vương địa ngục A Tì?

La Tân dọc đường đi không hề hòa nhã với gã, thế nhưng trên đường mấy lần gặp phải đàn sái quỷ, hai người đồng thời chiến đấu, trái lại phối hợp hết sức ăn ý. Thân thủ La Tân trầm ổn cương nghị, khác hẳn với gã tàn nhẫn mẫn tiệp, lại vừa khéo bổ sung cho gã. Sau nhiều lần như vậy, tuy rằng trên mặt La Tân vẫn mang một chút ngạo mạn xem thường, nhưng cũng mơ hồ sinh ra cảm giác chí lớn gặp nhau.

Chỉ là thời gian ngày lại ngày trôi qua, cách kỳ hạn mười ngày càng gần, Khiên Na cũng càng ngày càng hay nghĩ tới Nhan Phi. Dự định ban đầu của gã là: Hàn phán quan đã hạ phán quan lệnh không cho phép gã trở về nhân gian, còn phái người đến giám thị gã, tất nhiên cũng sẽ bố trí quỷ sai canh gác con đường duy nhất đi tới nhân gian ở Huyết Trì, hiện giờ từ nơi đó trở lại tất sẽ không thành. Chi bằng đến địa ngục A Tì tìm hiểu tung tích của Khố Mã Ma La, dù sao nếu như nàng thật sự đến địa ngục A Tì rồi lại từ nơi đó trở về nhân gian, chỗ đó nhất định sẽ có một con đường khác để đi về nhân gian.

Hiện giờ Hàn Tử Thông đã phái Hồng Vô Thường khác đi thay thế gã, chắc chắn Nhan Phi cũng sẽ biết tạm thời gã không có cách nào trở về được.

Cũng không biết đứa bé kia sẽ lo lắng tới thế nào nữa.

Khiên Na nghĩ tới vậy lại thở dài, rồi nghe thấy bên cạnh có tiếng sột soạt, công chúa Mâu Á ngồi xuống bên cạnh gã, hỏi, “Ngươi đang nhớ ai à? Có phải là đang nhớ Hồng Vô Thường của ngươi không?”

Khiên Na nhìn cặp mắt vàng ngây thơ, rồi cúi đầu tiếp tục lau chùi Trảm Nghiệp Kiếm của mình, “Hồng Vô Thường của ta đã chết lâu rồi.”

Mâu Á kinh ngạc mở to mắt. Lúc này, tiểu vương tử kia cũng tiến tới, hỏi một cách khó tin, “Thanh Hồng Vô Thường các ngươi cũng sẽ chết? Không phải nói các ngươi sẽ sống mãi sao?”

Khiên Na Ma La cười nhạt nói, “Đến ngay cả thần tiên còn không thể sống mãi, huống hồ là chúng ta. Chúng ta chỉ là không có mệnh hồn, không thể vào luân hồi, cho nên vĩnh viễn dừng lại ở kiếp này. Nếu chúng ta chết đi, sẽ chính là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh.”

La Tân đang cho lang uống nước cách đó không xa dường như đã liếc gã một cái.

Hai tiểu quỷ kia rơi vào yên lặng. Một lúc lâu sau, Mâu Á hỏi như có chút thông cảm, “Vậy… Hồng Vô Thường của ngươi chết như thế nào?”

“Bị thiên binh thiên tướng giết chết.”

“Cái gì?!” Vương tử Già Lam hỏi, “Không phải các ngươi là người của thiên đình sao?

Ánh mắt Khiên Na trong nháy mắt đó đã ánh lên đau thương và cô tịch vô tận, mà nỗi đau đớn thâm trầm này đã bị gã giấu đi rất nhanh, chỉ còn sót lại một mảng trống rỗng vô lực. Gã nhẹ nhàng rũ mi mắt, dùng giọng hờ hững nói, “Hắn phản bội thiên đình.”

Hai tiểu quỷ kia kêu lên thán phục, thậm chí còn như thể hơi sùng kính. Có lẽ trong nhận thức của bọn họ, dám đối kháng với thiên đình đều là dũng sĩ anh hùng.

Mâu Á càng tò mò hơn, hỏi, “Hắn là người thế nào? Sao hắn lại đối kháng thiên đình?”

Khiên Na trầm mặc trong chốc lát, xuyên kiếm về sau lưng, sau đó đứng dậy nói, “Lương thực của chúng ta sắp bị ăn hết rồi, ta vào mảng rừng bụi gai phía trước bắt một con cú mặt người về ăn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.