Địa Ngục Biến Tướng

Chương 151: Ngục Tù Cựu Thần (11)




Khiên Na và hai địa tiên mắt to trừng mắt nhỏ ngồi trong doanh trướng. Cái lều lớn của đao lao quỷ cũng không biết được làm từ ruột và dạ dày đào rỗng trong thi thể con cự thú gì chết đi, cơ trơn phơi khô xong trở nên cứng rắn, biến thành màu tro đen, mắc vào những cây xương sườn khổng lồ. Mấy đao lao quỷ ngồi trên mặt đất xung quanh có thân hình cao to rồi cũng lọm khọm, trên thân thể gầy dơ xương là một lớp da vàng khè như đổ bệnh nặng lâu ngày, trên cái đầu chỉ có mỗi da mọc lên rất nhiều con mắt thi thoảng lại chớp chớp, mà trên khuôn mặt cũng mọc ra ba cái miệng quay về các hướng khác nhau. Từ trong ba cái miệng kia có thể phun ra gai nhọn chứa kịch độc, con mồi bị đâm trúng sẽ lập tức mọc lên vết loét cả người, đau nhức mà chết. Bọn họ dùng phương pháp này để bắt con mồi, bất kể là động vật hay những loài quỷ khác.

Đao lao quỷ sinh sống quần cư, kẻ có độc tính mạnh nhất trong bộ lạc thông thường sẽ được tôn lên làm quỷ thủ. Mà quỷ thủ của bầy đao lao quỷ này hiện đang an vị ngay trước mặt bọn họ, cổ đeo trang sức chế từ xương cốt nặng nề, đại biểu cho những “chiến công” huy hoàng của hắn.

Phạm Chương cảnh giác nhìn bầy ác quỷ này. Trong mắt địa tiên bọn họ, những đao lao quỷ này đều có ngoại hình quái quỷ như nhau, căn bản không nhận ra được ai lại ai. Hơn nữa tiếng nói của bọn họ giống như một tràng tiếng ho khó nghe, ngay đến cả địa tiên có năng lực học tập rất mạnh cũng đa số đều không hề muốn đi học, thế nên hiện tại cũng hoàn toàn không hiểu những đao lao quỷ này đang lao xao nói gì. Hắn liếc mắt nhìn Tạ Vũ Thành, cũng nhìn thấy vẻ phòng bị trong mắt đối phương, mà Tạ Vũ Thành âm thầm nhéo cánh tay hắn, tựa như muốn thoáng động viên hắn.

La Tân thì lại đang trò chuyện rất thân thiết với quỷ thủ, Khiên Na có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của đao lao quỷ, biết rằng La Tân đang giới thiệu mình với đối phương, nói rằng chính mình đã tiết lộ chuyện luyện anh cổ ở núi Hắc Toa cho hắn, làm cho hắn có cơ hội đi tới tìm tòi hư thực, rồi sau đó truyền tin về địa ngục Thanh Liên để chuẩn bị sẵn sàng.

Quỷ thủ kia dùng ánh mắt lạnh lẽo như rắn rết đánh giá tổ hợp kỳ quái trước mắt, một Thanh Vô Thường, một đôi Hắc Bạch Vô Thường. Mãi sau đó mới nói, “Nếu đã là bạn của tướng quân thì cũng là bạn của chúng ta.”

Hắn vừa nói ra câu này, bầu không khí bốn phía mới thoáng được thả lỏng. Những đao lao quỷ khác duỗi tay tới nắm lấy thịt của loài động vật nào không rõ đặt trước mặt, bắt đầu đánh chén.

Lúc này Khiên Na mới có cơ hội nói chuyện với La Tân, liền thấp giọng hỏi, “Tại sao ngươi lại ở đây?”

La Tân nhìn chung quanh một vòng, tựa như vẫn hơn kiêng kỵ Tạ Vũ Thành và Phạm Chương. Hắn tiến đến bên tai Khiên Na nói, “Địa ngục sẽ có một trận đại chiến, Vương phái ta tới đây lấy danh nghĩa thăm viếng công chúa Mâu Á và vương tử Già Lam, để lén lút liên lạc đồng minh.”

“Cái gì?”

“Địa khí ở bát hàn địa ngục tổn thất nhanh hơn so với bát nhiệt địa ngục, hiện tại trong bát hàn địa ngục đã không còn mấy vật sống nữa, các đại quỷ vương cũng đã liên hợp lại, dự định đến địa ngục A Tì, đoạt lại địa khí và thức ăn mà Vô Gián Quỷ vương giúp đỡ thiên đình trộm từ chỗ chúng ta.”

Khiên Na trợn tròn mắt. Trước đó gã bảo La Tân đi núi Hắc Toa, đến xem hoạt động mà thiên đình và địa ngục A Tì tiến hành ở đó, là để cho hắn hiểu rõ hoàn cảnh của địa ngục đang càng ngày càng khắc nghiệt, rồi truyền tin về cho Già Như Na Vương mà gã đã từng đi theo, tốt nhất là Già Như Na Vương có thể liên hợp với các đại quỷ vương phản kháng thiên đình. Không tài nào ngờ tới kết quả là bọn họ lại không thấy rõ bản chất, còn muốn bắt đầu nội chiến.

“Các ngươi điên rồi sao? Hiện tại địa ngục đã thành như vậy, các ngươi còn có thể cướp đoạt gì được nữa?! Kể cả địa ngục A Tì có cấu kết với thiên đình đi nữa, nhưng ngươi thật sự cho rằng thiên đình sẽ lưu lại cho địa ngục A Tì bất cứ thứ gì sao?” Khiên Na hạ thấp giọng trách cứ.

“Đối kháng với thiên đình có được bao nhiêu phần thắng.” La Tân thở dài, mà đôi mắt lại lập tức sáng lên, “Có điều giờ Ba Tuần đã trở lại rồi, chưa biết chừng sẽ có biến số.”

Khiên Na thoáng suy tư, hỏi, “Nếu như là đi thăm viếng công chúa Mâu Á và vương tử Già Lam, nói đúng ra là ngươi đã đi đến vương thành Vô Gián?”

“Ừ, đi đến rồi.”

“Có từng thấy Tam vương tử A Lê Đa không?”

La Tân cau mày nói, “Hình như hắn đã gây ra chuyện gì rất lớn, bên trong vương cung Vô Gián không cho phép bất cứ ai nhắc lại tên của hắn. Với cả hình như hắn vẫn chưa hề trở về. Ta nhớ ban đầu lúc ở vương cung Vô Gián, Tam vương tử kia cảm thấy rất có hứng thú với ngươi, sao? Ngươi đã gặp hắn?”

Khiên Na rùng mình trong lòng.

Trước đó khi Nhan Phi lấy A Lê Đa ra uy hiếp, gã vẫn còn thấy nghi ngờ. Một người thông minh như A Lê Đa, tại tình cảnh hỗn loạn ở Cảnh Giới Hư Vô, phải có biện pháp thoát thân mới đúng.

Lẽ nào hắn thật sự bị Y Tiên Phái bắt về?

Nếu là như vậy, mình cũng không thể ngồi yên mặc kệ được…

Sau khi hóa giải thù địch với bọn họ, đao lao quỷ đã mời bọn họ qua đêm tại đây. Khiên Na biết hai ngày nay Tạ Vũ Thành và Phạm Chương phải cùng mình bôn ba trong rãnh nước ngầm, thực sự đã mệt mỏi rã rời hao tâm tổn sức, nên cũng nhận khoản đãi của đối phương. Bọn họ được sắp xếp vào ở bên trong một “doanh trướng” khá nhỏ, đắp một cái “túi ngủ” được chế từ túi thai của thú ngàn mũi. Thứ này vừa sờ lên dinh dính trơn trượt, còn phủ kín tơ màu giống như những cành cây chằng chịt, buồn nôn cực kỳ. Nhưng một khi chui vào, sẽ có một cảm giác thư thích và an tâm quái lạ. Ngoại trừ quý tộc, phần lớn ác quỷ trong địa ngục đều được sinh ra từ Huyết Trì. Bọn họ không biết cảm giác nằm trong tử cung của mẹ, mà một loại ký ức nào đó còn tồn lưu trong Alaya thức vẫn làm bọn họ ngóng trông cảm giác an toàn mà ấm áp đó.

Phạm Chương vừa mới đầu còn từ chối đi vào, chỉ ôm kiếm của mình nghiêm túc ngồi một bên. Ngược lại là Tạ Vũ Thành đầu tiên vào thử, lập tức phát ra một tiếng thở dài dễ chịu.

“Vật này dễ chịu như vậy sao?”

Khiên Na bật cười, “Nếu như nghĩ cách mang được vật này đến địa ngục Thanh Liên, không biết sẽ có bao nhiêu con quỷ chịu dùng khẩu phần lương thực một tháng để đổi.”

Phạm Chương thấy Tạ Vũ Thành nằm dễ chịu như vậy, cuối cùng bất đắc dĩ nhặt lên một cái túi thai, nhăn nhó mặt mày đi vào. Song đi vào chưa được bao lâu, đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Tạ Vũ Thành khẽ bật cười, “Thật ra ta rất hâm mộ tên này. Lúc nào cũng ngủ được. Địa tiên chúng ta vốn không cần ngủ quá nhiều.”

Khiên Na dùng giọng điệu đều đều nói, “Ngươi kéo hắn chạy đến nơi này, có nhà không thể về, ngủ có lẽ là cách để hắn trốn tránh hiện thực.”

Cảm giác áy náy dần dần tràn ra trong lồng ngực Tạ Vũ Thành. Hắn biết tấm chân tình của Phạm Chương dành cho mình, không phải không dám rung động, cũng không phải không hề rung động. Nếu không phải trong lòng đã có người không buông xuống được, có lẽ…

Hắn chưa đủ tốt với Phạm Chương… Trong lòng hắn cũng rõ.

“Ngày mai, chúng ta mỗi người đi một ngả đi.” Khiên Na lẳng lặng nói.

“… Ngươi định đi đến đâu?” Tạ Vũ Thành hỏi.

“Ngươi không cần biết.”

“… Lẽ nào hai chúng ta đến bạn bè cũng không làm được sao?”

Khiên Na liếc mắt nhìn hắn, rồi lắc đầu một cái, “Không làm vẫn tốt hơn.”

Lòng Tạ Vũ Thành lại tê tái.

Tình cảm nóng rực, ghi lòng tạc dạ của kiếp trước lại thật sự có thể bị luân hồi rửa sạch sành sanh như vậy sao?

Không… Là bởi vì Khiên Na không uống rượu chấp niệm, không thực sự hồi tưởng lại giống như mình…

Nếu như Khiên Na nhớ ra, nhất định sẽ không vô tình như hiện tại.

Hắn có thể vì mình mà tẩu hỏa nhập ma chế ra sát nghiệp vô biên, vì mình mà rơi vào địa ngục, làm sao có thể nói buông xuống là buông xuống được?

Có lẽ… thật sự như lời Mạnh Bà nói… Hắn cần phải…

Nhưng còn chưa kịp đợi ý niệm này dâng lên trong đầu hắn, đột nhiên, bên ngoài doanh trướng đã chói lọi hào quang, phảng phất như có thứ gì sắp nổ tung, tức thì khiến cho ngoài doanh trướng hỗn loạn, có không ít đao lao quỷ phát ra tiếng gầm rú khủng bố mà chói tai, tiếng bước chân loạn cào cào, không nói rõ được là âm thanh khủng hoảng hay là âm thanh phẫn nộ. Là có kẻ địch xâm lấn? Nhưng âm thanh này nghe lại không giống lắm, không có tiếng kêu la thảm thiết, không có tiếng la giết…

“Xảy ra chuyện gì vậy!” Phạm Chương bỗng nhiên tỉnh lại.

Khiên Na và Tạ Vũ Thành một trước một sau lao ra khỏi lều trại. Nhưng mới bước vào trong vầng hào quang, Khiên Na đã hối hận.

Xung quanh bộ lạc đao lao quỷ nho nhỏ tọa lạc dưới chân núi Thiết Vi, đang bị vô số những tu la ba mặt sáu tay, diện mạo tuấn mỹ, mặc lăng la bảo y trên người, còn có yêu quái hoặc uy vũ hùng tráng hoặc kiều mị mê người, cùng với bầy quỷ địa ngục hoặc âm u khủng bố, hoặc hình thái khác biệt bao vây tứ phía. Mà giữa vầng quang minh vô biên tỏa ra như kiêu dương giữa không trung là một bóng người màu trắng đạp lên cầu vồng tử hà chưa bao giờ xuất hiện trong địa ngục chầm chậm giáng lâm.

Quang minh thần thánh như vậy, vốn nên khiến cho cặp mắt của ác quỷ tức khắc bị thiêu thành hai cái lỗ máu. Song vầng quang minh ấy lại êm dịu, không hề mang tính công kích, chỉ làm người xem cảm nhận được vẻ đẹp thuần túy mà chẳng hề kèm theo hơi nóng rực áp đảo. dưới sự hoa lệ trang nghiêm tuyệt đối, những đao lao quỷ chưa từng biết mỹ lệ là điều gì đều lần lượt nối nhau quỳ xuống, mỗi một con mắt trên đỉnh đầu đều chảy ra nước mắt.

Cảm động chỉ có được khi nhìn thấy thần linh vượt xa sự tồn tại của mình, kích động muốn nằm rạp xuống dưới chân y… đến ngay cả quỷ thủ lao ra khỏi lều lớn cũng giang hai tay ra, quỳ xuống.

Khiên Na không dám tin nhìn về phía La Tân mới vừa chạy ra khỏi lều, “Ngươi mật báo?”

La Tân nhìn thấy vị thần đang ở giữa không trung, đầu tiên là khiếp sợ, nghe thấy câu hỏi của Khiên Na thì lại hoang mang vô cùng.

Cũng phải… La Tân chắc cũng không thể biết được tầm hương quỷ có tên Càn Đạt trước kia lại chính là Thiên Ma Ba Tuần phục sinh.

Không phải La Tân… Chẳng lẽ là quỷ thủ kia? Quỷ thủ kia là tín đồ của Ba Tuần?

Đều tại mình đã… quá bất cẩn!

“Khiên Na, đi nhanh đi!” Tạ Vũ Thành kéo lấy tay Khiên Na quay người bỏ chạy, nhưng bọn họ vừa mới đi được vài bước, một đạo thiên lôi đánh ra tia chớp màu tím sẫm đã ầm ầm hạ xuống, bổ thẳng xuống một bước trước mặt Tạ Vũ Thành. Hắn chỉ cần nhanh hơn một bước, là sẽ lập tức bị hóa thành than tro.

Vị thần hạ từ không trung xuống mặc một bộ thiên y màu trắng lưu chuyển ánh sáng lộng lẫy tựa như trân châu, tay áo rộng cùng vạt áo thêu đầy những hoa văn nhàn nhạt màu vàng nhẵn nhụi tinh mỹ, long trọng mà khoan thai bao lấy thân thể cao gầy hoàn mỹ của y. Làn da của y trắng trong như ngọc lạnh, cặp mắt phượng đen láy như tô mực, trong kiêu ngạo trang nghiêm lại chứa một tia mị sắc vô biên, mái tóc đen như tơ lụa tung bay, được một sợi dây vàng buộc hững hờ lại.

Khiên Na cảm thấy mình có quen biết người này, rồi lại không hề quen biết y một chút này. Y đã không còn mặc áo đỏ nữa, mà đổi về mặc áo trắng mà y thích nhất.

Đây chính là nguyên do vì sao tất cả mọi người ở Y Tiên Phái đều thích mặc đồ trắng…

Ba Tuần rơi xuống trước mặt Khiên Na và Tạ Vũ Thành, ánh mắt lạnh lùng mà khó lường, đã không còn tia sáng sẽ lóe lên mỗi lần nhìn thấy Khiên Na trong mắt y nữa.

Khiên Na đột nhiên cảm thấy cả người mình run nhẹ lên, lại có một cảm giác kinh hoàng mơ hồ.

“Vẫn muốn chạy?” Ba Tuần lạnh lùng hỏi.

Khiên Na còn chưa nói gì, Tạ Vũ Thành đã chắn trước mặt gã. Phạm Chương thấy vậy thì cuống lên, xông tới muốn kéo Tạ Vũ Thành ra, “Ngươi điên rồi!”

Nhưng Tạ Vũ Thành vẫn khăng khăng chắn trước mặt Khiên Na, dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía Ba Tuần, “Ngươi hà tất cứ nhất định phải làm khó hắn.”

Ánh mắt của Ba Tuần từ đầu đến cuối đều chỉ thấy đúng Khiên Na, nghe thấy một câu như vậy, mới chậm rãi chuyển ánh mắt rực cháy phẫn nộ nặng nề mà lạnh lẽo lên người Tạ Vũ Thành.

Y biết địa tiên này, hắn luôn không ngừng gây sự với sư phụ, không ngừng bày đủ mọi chướng ngại giữa hai bọn họ, muốn ngăn cản mình và sư phụ ở bên nhau.

Sớm nên biết hắn ôm tâm tư khác với sư phụ…

Tạ Vũ Thành biết hành động này của mình chẳng khác nào châu chấu đá xe. Nhưng hắn không tưởng tượng nổi, chênh lệch giữa mình và Ba Tuần xa tới mức nào. Chỉ mới một chớp mắt, hắn đã cảm thấy một chùm ánh sáng như đã có được sinh mệnh chui vào trong thân thể của hắn, rồi bộc phát ra bên trong huyết mạch. Cơn đau nhức như bị liệt diễm đốt cháy làm cho hắn phải hét thảm lên, ngã xuống mặt đất giãy giụa lăn lộn. Phạm Chương lao tới, lại không có cách nào giúp được hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của hắn đang tỏa ra một loại ánh sáng nào đó quá sáng ngời, sáng ngời đến mức trở nên không rõ, tựa như lúc nào cũng sẽ nổ tung.

“Dừng tay!!!!” Khiên Na quát to.

Ba Tuần câu một bên khóe miệng lên, cười lạnh nói, “Ngươi đã không còn là sư phụ của ta nữa, tại sao ta vẫn phải nghe lời ngươi?”

Khiên Na nhanh chân đi đến trước mặt Ba Tuần, tay nắm chặt lại, dữ dằn nhìn chằm chằm vào thần linh đáng ghét này. Gã nghiến từ trong hàm răng ra một câu nói, “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào mới chịu dừng tay!”

“Ngươi biết đáp án rồi mà.” Nụ cười của Ba Tuần vẫn trào phúng như vậy, thậm chí còn hơi tùy tiện, “Ta muốn ngươi, ta muốn ngươi hoàn toàn thuộc về ta.”

Khiên Na nhìn chằm chằm vào y như không dám tin, Ba Tuần điên rồi…

Tại sao… Tại sao rõ ràng đã khôi phục ký ức, lại vẫn muốn nắm chặt lấy ảo giác đó không buông?

Nhưng rồi ngẫm nghĩ lại, mình cũng không còn gì để mất đi nữa mà… Không phải sao?

Cho nên gã cắn răng, đầu gối gập lại, bịch một tiếng, quỳ gối xuống trước mặt Ba Tuần.

Đây là lần đầu tiên gã quỳ gối trước Nhan Phi, trước đồ đệ gã đã từng một tay nuôi nấng, đồ đệ gã quan tâm bảo vệ nhất.

Nhìn thấy Khiên Na quỳ xuống, Ba Tuần lại chẳng hề lộ ra vẻ mừng rỡ là bao. Trái lại, nụ cười của y dần dần biến mất, ánh mắt cũng càng âm trầm lạnh giá.

“Ngươi vậy mà lại chịu quỳ xuống xin ta vì hắn?”

Giọng điệu của Ba Tuần càng nguy hiểm tối tăm hơn, tràn ngập điềm xấu mưa gió sắp tới.

Khiên Na không muốn tiếp tục phải nhìn khuôn mặt rõ ràng là giống y hệt Nhan Phi mà thần sắc lại khác hoàn toàn này, “Hắn làm vậy vì cứu ta, ta không thích nợ người khác.”

Da đầu bỗng nhiên căng lên, tóc của gã bị một bàn tay nắm chặt lấy rồi lôi mạnh về phía sau. Khiên Na không thể không ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại vì đau đớn, đôi môi quật cường vẫn còn mím thật chặt. Ba Tuần rũ mắt xuống, nhìn khuôn mặt cố nén đau đớn, cũng đã cảm giác được dục vọng nóng rực đang cháy âm ỉ trong thân thể.

Trong vô số những vọng tưởng đen tối của y, làm cho y hưng phấn nhất chính là vẻ mặt nhẫn nhịn như vậy của sư phụ.

Mà hiện tại, kích động này đang được tiếp thêm củi từ tức giận, lại càng cháy rực xông trời.

Thế là y cúi đầu, nói nhỏ nhẹ vào tai Khiên Na, “Nếu như ngươi đáp ứng ta, không chạy trốn, không cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của ta, ta sẽ giữ cho hắn một cái mạng. Không chỉ là hắn, mà A Lê Đa và cả Hắc Vô Thường kia, cùng với người bạn tên La Tân của ngươi, ta cũng có thể mở một con đường cho bọn họ. Nhưng nếu như ngươi còn dám cãi lời ta một lần nữa, ta sẽ giết chết một người trong số họ, thế nào?”

Nghe thấy tên A Lê Đa, Khiên Na hơi mở to hai mắt.

Nhan Phi vĩnh viễn luôn biết tử huyệt và điểm yếu của gã nằm ở đâu.

Khiên Na muốn nói với Ba Tuần, cho dù y đã không còn là Nhan Phi nữa, nhưng gã cũng tin rằng y sẽ không thật sự làm ra việc tàn nhẫn như vậy. Nhưng hiện giờ nhìn thẳng vào hai mắt Ba Tuần, nhìn thấy điên cuồng ngột ngạt, si vọng nóng rực ẩn sâu trong cặp mắt này, gã bỗng nhiên không thấy chắc chắn nữa.

Hầu kết trượt lên trượt xuống, nuốt xuống cay đắng nồng đậm.

Y đã muốn chơi, một ác quỷ nho nhỏ như mình sao có thể phản kháng? Cùng lắm thì bồi thêm một mạng nữa là được.

“Được, ta đáp ứng ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.