Địa Ngục Biến Tướng

Chương 126: Tu La Đạo (1)




Tu Luân Thiên (*) của tu la đạo lớn gấp đôi Sa Bà Thiên mà nhân loại sinh sống, nhưng cũng giống như nhân gian, phần lớn diện tích đều là nước biển. Song bởi vì rất lớn, cho nên lục địa cũng mênh mông vô bờ so với nhân gian, bề mặt địa cầu phong phú khó lường, cất giữ địa khí linh mạch vô cùng vô tận, dựng dục ra vạn loại sinh linh đời này qua đời khác, khó có thể tính toán được chính xác.

(*) Tu Luân với Tu La là giống nhau

Là đạo thứ hai trong tam thiện đạo, gần với thần linh hơn nhân loại. Nghe đâu tổ tiên của tu la đạo vốn là tiên nhân của Quang Âm Thiên, năm đó khi Phạm Thiên mới xác định đại thế chư thiên, đã từng hết lòng cổ vũ thần tiên qua lại với nhân loại, mà trong đó, các tiên nhân của Quang Âm Thiên dường như là những tiên nhân thích ở bên nhân loại nhất, cho nên hầu hết tu la đều là đời sau của tiên nhân Quang Âm Thiên và nhân loại. Có điều, cũng có đời sau của tiên nhân các thiên khác và nhân loại, chỉ là số lượng kém xa đời sau của Quang Âm Thiên, tướng mạo cũng có vài khác biệt đặc thù. Cho nên tu la cũng căn cứ theo xuất thân, và tập tục của mình, tự chia ra thành rất nhiều dân tộc khác nhau, quần cư trên tám đại lục ở tu la đạo.

Tuy rằng có đến hơn trăm nước tu la, song mạnh mẽ nhất cũng chỉ có bốn quốc gia: Bà Nhã, La Càn Đà, Tỳ Ma Chất Đa La và La Hầu. Mà người âm thầm có liên hệ với Y Tiên Phái chính là Tu La Vương Tích Chi Ma của nước La Hầu.

Hoàn cảnh ở tu la đạo, đối với con người mà nói thì vẫn còn có thể chịu đựng được, chỉ là dù sao thân thể phàm thai cũng không có nửa huyết thống thần tiên như tu la để bảo vệ thân thể, rất dễ dàng bị mặt trời chói chang nơi đó làm tổn thương. Cho nên tất cả mọi người của Y Tiên Phái đều cần khoác lên người một bộ “vũ y”, là một cái áo choàng được dệt từ lông chim Kim Luân Điểu của tu la đạo, khoác lên người là có thể chống được ánh sáng quá mãnh liệt.

Lối vào trong bụng huyền quy dẫn tới một nơi biển cạn trong tu la đạo, vì làm cho bọn họ không đến mức chết đuối, Y tiên đã chuẩn bị sẵn vài bọt khí giống như mấy người Nhan Phi dùng lúc đang ẩn thân, bao mỗi một người hoặc yêu lại. Một vài loài yêu thích ẩm thấp, như xà yêu Hoa Thất chẳng hạn, sẽ nhạy cảm với ánh sáng ở tu la đạo, cho nên lần này cũng không đi cùng, mà thuận theo dòng biển bơi về đất liền. Hơn nữa, lúc đối đầu với thiên binh đã có không ít thương vong, cho nên lần này lượng đệ tử đi theo Y tiên đến tu la đạo cũng không phải là nhiều, chỉ có khoảng chừng một trăm người, đều là các đệ tử tinh anh mà Y tiên tự mình chọn lựa, thiên tư thông minh biết ít tiên thuật.

Mộc Thượng Kê là đệ tử trong nhóm cuối cùng tiến vào lối đi trong bụng rùa thần, có lẽ là vì cũng không muốn đi, cho nên hắn đi cuối cùng. Đối với hắn, tu la đạo chẳng hề xa lạ, nước La Hầu thì lại càng quá quen thuộc. Dù sao thì… hắn cũng đã từng sinh sống ở nơi này mười năm. Thời gian ở Tu La Thiên trôi chậm bằng một nửa nhân loại, cho nên tính dựa theo thời gian ở tu la đạo, hắn chẳng qua cũng mới chỉ sinh sống năm năm mà thôi. Hắn rơi vào bên trong bọt khí, ngước mắt nhìn bốn phía, đã có thể thấy nước biển sôi trào trong veo hơn so với nước biển ở nhân gian, sóng nước trên đỉnh đầu lấp loáng, vô số những luồng sáng xuyên thẳng xuống đáy biển, chiếu cho những rặng san hô diễm lệ lóa mắt sáng lên lấp lánh dưới đáy biển, và cả những con cá kéo theo cái đuôi thật dài màu sắc rực rỡ như một thớ lụa.

Nhớ tới quá khứ đã qua đi rất nhanh, Mộc Thượng Kê cảm thấy lồng ngực mình vẫn sẽ lạnh lẽo. Mình bây giờ đã sắp bốn mươi tuổi, cả tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất đều lưu lại ở nơi này, kết quả lại chỉ đổi lấy một thân đau xót, trở về nhân gian như bỏ trốn.

Thở dài, người đời đều nói bốn mươi thông tỏ chuyện đời, nhưng hắn vẫn không buông xuống được đoạn quá khứ đó, và cả vị tướng quân tu la ngạo mạn chỉ có thể giẫm đạp lên chân tâm của hắn hết lần này tới lần khác.

Nhưng vào đúng lúc này, bỗng nhiên lối vào vốn nên khép chặt lại một lần nữa loé lên kim quang nóng rực, ngay sau đó, hai bóng người đã vọt ra từ giữa. Nhìn kỹ lại, thì ra là A Lê Đa đang ôm thật chặt một người khác…

Nói chính xác thì là một thi thể khác.

Đây không phải là nhân thân của Khiên Na Ma La sao? Không phải nên…

Bởi vì đã dùng hết bọt khí, A Lê Đa cứ thế rơi tõm vào nước biển. Tuy đang mặc nhân thân, mà dù sao cũng là quỷ sống trong đó, nước của tu la đạo quá nặng nề với hắn, áp cho hắn gần như nghẹt thở. Hắn không ngừng giãy giụa co giật trong nước, chẳng khác nào con cá mắc cạn, Mộc Thượng Kê thấy vậy, hơi chần chừ, nhưng vẫn ra lệnh cho bọt khí lướt qua đó, rồi duỗi tay kéo A Lê Đa vào, kéo cả nhân thân của Khiên Na Ma La vào theo. Người nọ ướt dầm dề ngồi phịch xuống bên chân hắn, quần áo đều đã ướt sũng, gần như đã trở thành trong suốt, dán lên nhân thân hết sức cường tráng vì quanh năm luyện tập võ nghệ, thậm chí còn có thể nhìn thấy từng múi cơ bắp trên bụng.

Mộc Thượng Kê thầm mắng mình lúc này còn nhìn gì nữa, lập tức rút từ bên hông ra thanh đoản đao phòng thân hắn mang đi từ đảo Bồng Lai, đặt ngang lên cổ A Lê Đa, dùng giọng bình tĩnh nói, “Ngươi rõ ràng đã có cơ hội chạy trốn, tại sao lại muốn tự tìm đường chết?”

Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, A Lê Đa lại chống cùi chỏ xuống đất, nở nụ cười biếng nhác với hắn, “Nhưng chẳng phải ngươi đã cứu ta sao?”

“Nhưng ta cũng có thể giết ngươi ngay lúc này.” Mộc Thượng Kê lạnh lùng nói, “Nói đi, ngươi rốt cuộc có mục đích gì. Còn không nói thật, ta sẽ tuyệt không nương tay.”

“Ta hi vọng Ba Tuần phục sinh chứ sao. Như vậy mới có thể đoàn kết những tín đồ tản mạn lại, hợp thành thế lực có thể chiến với thiên đình một trận, không phải à?”

“Chuyện này có lợi gì cho ngươi? Theo như ta thấy, tuy ngươi bất mãn với thiên đình, nhưng cũng chưa chắc đã tín ngưỡng Ba Tuần đúng không?”

“Ha ha ha, thứ cho ta nói thẳng, thằng nhóc áo đỏ kia chỉ như đứa trẻ con miệng còn hôi sữa, ta thực sự không tín ngưỡng nổi. Huống hồ lục đạo quy nhất gì đó cũng chỉ là thứ mà trẻ con chưa hiểu sự đời mới ảo tưởng ra được, trên thế giới này xưa nay không hề tồn tại bình đẳng, kể cả có từng tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đi nữa, thì chỉ cần nhân vật linh hồn vừa đi, là nó sẽ bị phá vỡ ngay lập tức. Trước kia chẳng phải Phạm Thiên cũng muốn thần bình đẳng với nhân loại sao? Kết quả thì sao? Không ngừng đòi hỏi là bản tính của chúng sinh, ngươi ép bọn họ nhường ra thứ bọn họ đang nắm giữ, chẳng qua cũng chỉ là một loại cướp đoạt khác, nghe đàng hoàng hơn mà thôi.”

“Ngươi nhầm rồi!” Mộc Thượng Kê tức giận nói, “Bình đẳng mà chúng ta tin tưởng là mọi người nắm giữ cơ hội ngang nhau để thu được hạnh phúc, chứ không phải cướp đoạt thứ gì của ai. Nhân quả phải được xảy ra một cách tự nhiên, chứ không phải do thiên đình quy định cái gì là việc thiện cái gì là việc ác, căn bản không hề giống với lời ngươi nói!”

“Nếu như thật sự đều là xảy ra tự nhiên, không có một tiêu chuẩn thống nhất để cân nhắc thiện ác, không có tiêu chuẩn này, mọi người sẽ rơi vào vòng hận thù trả thù nhau vô tận, mạnh được yếu thua, đến lúc đó thế giới sẽ chỉ có thể càng hỗn loạn hơn mà thôi. Đừng quên, sinh linh vốn tham lam, bản tính là muốn đi cướp đoạt tranh đoạt, giống như một con thú hoang cuồng bạo. Quy tắc đạo tức chính là gông xiềng tròng lên người thú hoang, có thể khiến chúng thoáng kiềm chế lại. Điều các ngươi đang muốn làm chính là muốn gỡ hết gông xiềng ra. Đến khi đó không loạn mới là lạ!”

“Hỗn loạn diệt vong, cũng là thứ mà tự chúng sinh lựa chọn, là nhân quả chính bọn họ phải chịu.” Mộc Thượng Kê nói, “Trên đời vốn không có thiện ác tuyệt đối, làm sao có được tiêu chuẩn thống nhất? Giống như hiện tại ngươi giết ta là chế ra địa ngục nghiệp, mà ta giết ngươi sẽ là tích phúc tu thiện, chỉ bởi vì ngươi là quỷ còn ta là người. Ngươi cho rằng thiện ác như vậy là hợp lý? Hơn nữa nếu như ngươi tán đồng với thiên đình, thì tại sao lại muốn tham dự vào chuyện phục sinh Ba Tuần?”

“Bởi vì ta muốn nhân cơ hội thế giới đại loạn để chiếm lấy vị trí có lợi nhất.” A Lê Đa thoáng nháy mắt phải với hắn, “Giống như Tử Vi Thượng Đế năm đó, nếu như Phạm Thiên không đảo loạn trật tự khi đó, sao hắn có thể có được cơ hội từ một tán tiên nho nhỏ cho tới xưng đế lục đạo như hiện nay?”

Mộc Thượng Kê hơi trợn tròn mắt, rồi lập tức cười lạnh khẽ, “Ngươi muốn trở thành Tử Vi Thượng Đế thứ hai?”

“Không không không, ta cũng không định thống trị lục đạo gì cả. Ta chỉ muốn dẫn một đám xui xẻo trong địa ngục đi sống cuộc sống tốt hơn mà thôi.” A Lê Đa cười nói.

“Ngươi muốn thừa dịp loạn lạc để cướp đi nhiều tài nguyên hơn?”

“Có vấn đề gì sao? Dù sao thì tới lúc đó lục đạo cũng đã trộn lẫn vào nhau, chẳng phải các ngươi đã nói sẽ để cho nhân quả tự do phát sinh sao? Nếu đã như vậy, cướp đoạt cũng có thể là một phần mà các ngươi dự kiến sẽ xảy ra mà, không phải à?”

“Cãi chày cãi cối!” Mắt Mộc Thượng Kê chợt lóe lên vẻ uy nghiêm đáng sợ, “Xem ra ta không thể để cho ngươi sống nữa!”

Hắn đang muốn dùng sức cắt đứt khí quản của nhân thân con quỷ này, lại nghe thấy A Lê Đa hô to, “Nếu như các ngươi muốn liên hợp thêm chúng sinh càng nhiều đạo, thì sẽ cần tới chứng cứ chứng minh thiên đình bất nhân, đúng không!”

Đoản kiếm của Mộc Thượng Kê rạch ra một vết thương nhỏ trên cổ hắn, một đường đỏ như máu chảy xuống dọc theo cần cổ cong cong.

“Câu này của ngươi có ý gì?”

“Thiên đình không muốn làm bẩn tay mình, những chuyện dơ bẩn của bọn họ, chung quy cũng phải có người đến làm.” A Lê Đa nói, sau lưng mơ hồ hiện ra những cánh tay bị ẩn giấu, trên một bàn tay trong số đó lập loè vầng hào quang vàng rực của hoa Câu Mưu Đầu, “Đây cũng là pháp bảo bọn họ cho địa ngục A Tì chúng ta, dùng để luyện anh cổ cho bọn họ.”

Anh cổ…

Mộc Thượng Kê rùng mình trong lòng. Tuy đã biết chuyện thiên đình đang thuê quỷ trong địa ngục và cả Thanh Hồng Vô Thường trên nhân gian dùng đủ mọi thủ đoạn bỉ ổi để thu thập mệnh hồn, thậm chí còn nỡ lòng phát tán bệnh dịch, song về phần góp nhặt mệnh hồn lại để làm chuyện gì thì hắn cũng không hiểu cụ thể. Tiên quân sẽ không nói mọi thông tin cho thủ hạ, kể cả bốn người có địa vị tối cao trong giáo phái như bọn họ cũng sẽ chỉ thu được thông tin vụn vặt, làm ra phỏng đoán của riêng mình.

Thế nhưng anh cổ… cũng quá… Kể cả chính Thấp Bà xưa kia tu tập được phương pháp này để trường sinh bất lão, cuối cùng chẳng phải cũng đã bị đánh bại, rơi vào luân hồi, không rõ đi đâu sao? Hắn chế ra tội nghiệt lớn như vậy, dù có cọ rửa thế nào cũng sẽ không cọ rửa sạch nổi mất?

“Trong tay ngươi có…” Một từ tội lỗi như vậy, đến nói hắn cũng không muốn nói ra.

Trẻ sơ sinh được dùng mệnh hồn của nhân loại bị người chí thân giết chết, oán khí trùng thiên, rồi mượn xác quỷ để “thai nghén” ra, một loài quái vật không thuộc về bất kỳ một đạo nào trong luân hồi… Gom một vạn đứa bé như vậy lại với nhau, dùng địa khí cuồn cuộn của lục đạo hỗn hợp để hong, hấp, chưng luyện, chỉ một năm sẽ luyện ra được tiên đan trường sinh bất lão. Nhưng đây cũng không phải là kết thúc, cứ mỗi một trăm năm nhân loại, đều sẽ cần ăn thêm một viên tiên đan luyện chế từ năm ngàn anh cổ, lấy tử tế sinh, dùng chung kết sáng tạo nên vĩnh hằng, dùng tội ác để bồi dưỡng phúc báo, va chạm mâu thuẫn nhất, triệt để đảo loạn trật tự thiên nhiên giữa vũ trụ.

Đây không phải là việc nghịch thiên mà thiên nhân phỉ nhổ nhất sao? Nhưng chính bọn họ lại làm rất vui vẻ…

“Địa ngục A Tì chúng ta có thỏa thuận với Ly Hận Thiên, chỉ cần chúng ta giúp bọn họ xây bếp lò luyện anh cổ ở núi Hắc Toa, bọn họ sẽ cho chúng ta địa khí. Bằng không tại sao khi hoàn cảnh các địa ngục khác ngày càng chuyển biến xấu, chúng ta lại có thể không bị ảnh hưởng, trái lại còn càng thêm phồn vinh?”

“Nhưng giờ ngươi phản bội địa ngục A Tì, thiên đình tất cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

“Sẽ không, phụ vương ngu xuẩn của ta vì cầu tự vệ, chắc chắn sẽ lập tức đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ với ta, đồng thời sẽ nói rằng một mình ta tự trộm hoa Câu Mưu Đầu đi, còn sẽ chủ động phái quỷ đến hiệp trợ thiên binh lùng bắt ta. Hiện giờ ở núi Hắc Toa đã thu thập được hơn năm ngàn anh cổ, vượt quá một nửa, lúc này thiên đình cũng không thể trở mặt với địa ngục A Tì được nữa. Dù sao thì vị trên Ly Hận Thiên có vẻ cũng không còn nhiều thời gian.”. Truyện Huyền Huyễn

“Nếu như ngươi đã phản lại, thì sao có thể cho chúng ta anh cổ được?”

A Lê Đa dùng ánh mắt biếng nhác như muốn nói “Ngươi thật là dốt nát” để liếc nhìn Mộc Thượng Kê, “Ta không thể tự mình giấu đi vài con anh cổ sao?”

Mộc Thượng Kê thoáng cau mày, “Ở đâu?”

“Ta ngu như vậy? Hiện tại nói cho ngươi, ta còn đường sống nữa à?”

Mộc Thượng Kê rũ mắt, mắt lạnh lùng nhìn ma gia quỷ quỷ kế đa đoan này.

Đúng thật là, phục sinh Ba Tuần chỉ là khởi đầu, mà không phải đích đến, đại quân năm đó đã tán loạn, những tín đồ may mắn còn sống sót đều đã biến mất tại các nơi trong lục đạo, khó có thể tìm được phương hướng. Nếu như muốn hiệu triệu bọn họ ra mặt, thậm chí phát triển thêm càng nhiều tín đồ, thì phải cần đến bằng chứng chứng minh rằng thiên đình làm điều ác.

Đặc biệt là nhân gian, đối với nơi mà việc sùng bái thiên đình đã khắc sâu vào tín ngưỡng văn hóa từ lâu, sẽ không dễ dàng lay động được như vậy.

Anh cổ là một trong những bằng chứng không thể tốt hơn được nữa. Không chỉ có thể chứng minh rằng bọn họ đã thảo gian hơn vạn nhân mạng, mà còn có thể chứng minh thiên đình trộm cắp địa khí của năm đạo khác, tạo thành hạn hán trên diện rộng ở nhiều nơi trong nhân gian, dẫn đến hàng mấy chục ngàn người chết đói, chỉ để giúp vị thượng thần chí tôn kia nghịch thiên kéo dài tính mạng.

Nghĩ như vậy, Mộc Thượng Kê liền lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ, đổ từ bên trong ra một viên đan dược đỏ như máu, đưa đến bên môi A Lê Đa, “Ngươi có dám ăn viên tam vị nghiệp trùng đan này không? Đây là độc trùng cổ được luyện thành từ nghiệp trùng trung âm giới, ăn vào viên thuốc này, cứ mỗi ba ngày sẽ cần phải ăn thuốc giải do ta phối, bằng không, không chỉ có nhân loại ngươi phụ thân sẽ chết, mà quỷ thân của ngươi cũng sẽ bị những con độc trùng đã biến thành quái vật khát máu cắn nuốt, rồi chết đi trong thống khổ.”

A Lê Đa không nói hai lời, ngẩng đầu lên, dùng hàm răng trắng lóa ngậm lấy viên đan dược, đầu lưỡi còn nhẹ nhàng quét qua ngón tay Mộc Thượng Kê.

Mộc Thượng Kê thả tay ra như thể bị giật mình, đan dược cũng đã bị ma gia quỷ nuốt xuống.

“Ngươi cũng dứt khoát đấy chứ, nếu ba ngày sau ta không cho ngươi thuốc giải thì sao?” Khuôn mặt bình thản giữ lễ của Mộc Thượng Kê giờ khắc này lại nhuộm phải màu đỏ ửng vì lúng túng.

“Nếu như muốn giết ta thì không cần phải dùng đến độc, hiện tại ta đang suy yếu, ngươi dùng một đao kết thúc ta luôn cũng được, huống hồ…” A Lê Đa cười nói, “Ngươi không phải loại người như vậy.”

“Ồ, ngươi thực sự không hiểu ta rồi.” Mộc Thượng Kê trầm mặt xuống, “Cái danh độc y của ta, không phải chỉ là gọi đùa.”

“Độc cũng chỉ là độc dược của ngươi, nhưng người ngươi không chỉ không độc, mà còn hơi đáng yêu đấy chứ.”

“Câm miệng!” Mộc Thượng Kê lại bị tên ác quỷ này đùa giỡn, tức giận đến mức chỉ hận không thể cho một cái tát lên khuôn mặt đang cười vừa lười nhác vừa phong lưu lại vẫn có thể giữ lại mị lực cực phú này. Nhưng hắn cũng không phải kẻ thích động tay động chân, cho nên chỉ dùng ánh mắt như giết người để trừng A Lê Đa một cái, sau đó lại dời tầm mắt sang người Đàn Dương Tử.

Lồng ngực của bộ nhân thân kia như đã bị một thứ vũ khí gì đó chọc ra một cái lỗ chảy máu, lúc này vết thương đã thoáng biến thành màu đen, tựa như có vết tích bị thiêu cháy khét.

“Ngươi mang theo hắn trở về làm gì, bộ nhân thân này có lẽ đã không dùng được nữa.”

“Bộ thân thể này hình như có tu luyện trường sinh thuật gì đó, có năng lực tự lành mạnh hơn nhân loại bình thường rất nhiều, hơn nữa lại là vật chứa chuyển sinh thuật, gánh chịu Khiên Na Ma La nhiều năm, cũng đã nhiễm phải không ít quỷ khí, Y Tiên Phái các ngươi lợi hại như vậy, hẳn phải có biện pháp chữa cho vẫn còn dùng được chứ?”

“Dù chữa được đi nữa, thì tại sao ta lại phải làm như vậy?”

“Ta đã thấy, bên trong tòa tháp kia, các ngươi đánh tráo Khiên Na Ma La. Người chết kia chẳng qua chỉ là hàng nhái các ngươi tìm được. Hiện tại Nhan Phi có lẽ không thấy được, thế nhưng sau khi Ba Tuần phục sinh thì sao? Nếu như bộ thân thể này rơi xuống trong tay Ba Tuần, ngộ nhỡ sau khi y phục sinh, nhận ra quỷ khí lưu lại bên trong thân thể này không đúng, bắt đầu đòi tiên quân các ngươi trả lại sư phụ y thì sao?”

“Nếu như thượng thần phục sinh, tất sẽ khôi phục toàn bộ ký ức, đương nhiên sẽ biến về thành vị thần linh lấy đại nghiệp lục đạo quy nhất làm trọng của trước kia. Một ác quỷ nho nhỏ như vậy, sao ngài có thời gian để lưu ý?”

“Nếu như tiên quân của các ngươi thật sự có lòng tin là thượng thần Ba Tuần của các ngươi sau khi phục sinh sẽ đi để ý chuyện quan trọng hơn mà không phải là một thanh lân quỷ chẳng đáng kể, vậy thì xin hỏi tại sao hắn lại chậm chạp không muốn phá hủy viên nhiếp hồn châu đang giam giữ Khiên Na Ma La?” A Lê Đa làm ra vẻ mặt vô cùng hoài nghi, “Chẳng nhẽ không phải là vì hắn sợ, ngộ nhỡ xảy ra điều gì bất ngờ, sẽ không đến nỗi mâu thuẫn với thượng thần thân ái nhất của các ngươi đến tình trạng không thể cứu vãn. Chẳng nhẽ không phải là để hắn có thể nắm trong tay nhiều lợi thế hơn, kể cả có khả năng rằng lợi thế này không có tác dụng?”

Thấy Mộc Thượng Kê không nói lời nào mà rơi vào trầm tư, A Lê Đa tiếp tục nói, “Nếu như ta là ngươi, đầu tiên ta sẽ rửa sạch quỷ khí của hàng nhái kia còn sót lại trong thi thể này, hoặc là triệt để thiêu hủy, hoặc là tu bổ lại, phòng ngừa tương lai vẫn còn tác dụng, nói chung là không thể để Nhan Phi tùy tiện nhặt được. Ta đang giúp các ngươi tiêu diệt chứng cứ đấy. Đến khi đó Nhan Phi không tìm được thi thể, chỉ có thể nghĩ rằng thiên binh đã mang đi, hận thù càng nồng nặc, nguyện vọng muốn dung hợp lại càng hừng hực, xác suất thành công mới có thể cao hơn, không phải sao?”

Mộc Thượng Kê suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói, “Ta sẽ giao hắn cho tiên quân, để tiên quân xử trí.”

A Lê Đa nhún vai nói, “Tùy ngươi.”

Bọt khí của hai người bắt đầu nổi lên, xuyên qua quang ảnh trong trẻo, ào lên một tiếng nhô ra khỏi mặt biển. Giữa bầu trời tràn ngập vầng hào quang màu vàng nhạt và sắc hoa hồng, một bầy chim biển khổng lồ kêu lớn phóng nhanh qua đỉnh đầu, bay về phía lục địa vắt ngang chân trời đằng xa. Từ nơi này đã có thể thấy được một ngọn núi tuyết trắng xóa sừng sững giữa ánh sáng mông lung, ánh lên những sắc thái lộng lẫy như pha lê lóng lánh. Bên dưới ngọn núi là dải rừng cây màu vàng tựa như tơ lụa chập trùng trên mặt đất, bên trong là từng tòa thành quách rộng lớn được bao trong tường thành nguy nga trải dài theo địa thế.

Thấy ánh nắng, A Lê Đa bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê thảm, cả người phảng phất như bị thiêu cháy, trên người bắt đầu bốc lên một đám sương khói màu tím. Mộc Thượng Kê thấy vậy lập tức hiểu ra, mặt trời của tu la đạo đối với con người đã là quá mãnh liệt, huống hồ là quỷ sợ hãi cả mặt trời ở nhân gian. Hắn liền vội vàng cởi vũ y trên người mình ra, khoác lên người A Lê Đa, dùng sức che kín A Lê Đa lại.

Bấy giờ A Lê Đa mới tỉnh táo, rồi thở phào một hơi. Chỉ thấy trên người Mộc Thượng Kê chẳng hề có vật gì để che nắng, “Ngươi phải làm sao bây giờ…”

Mộc Thượng Kê bị ánh mặt trời cực nóng chiếu vào, cả người cũng bắt đầu đổ mồ hôi, da dẻ hơi châm chích, mà hắn vẫn giả vờ không sao nói rằng, “Không có vấn đề gì mấy, ta đã quen với ánh nắng này rồi.”

A Lê Đa bỗng nhiên duỗi tay ra, kéo Mộc Thượng Kê vào trong lồng ngực mình. Mộc Thượng Kê kinh ngạc kêu lên, vừa muốn giãy giụa, lại cảm thấy trên người mình mát rượi, là A Lê Đa đã ôm lấy hắn, sau đó bọc vũ y lên người cả hai bọn họ.

Mặt Mộc Thượng Kê nóng bừng, hắn giãy ra, “Ngươi làm gì vậy!”

“Đừng lộn xộn!” Hơi nóng A Lê Đa thở ra phả vào tai hắn, làm cho hắn ngứa ngáy. Mộc Thượng Kê không quen thân cận với người khác như vậy, ngoại trừ trước đó bị bắt làm tù binh có bị tên khốn kiếp trước mắt làm nhục một trận, từ khi rời khỏi tu la đạo, hắn đã không còn lại gần người nào khác như vậy nữa, đến cả tiếp xúc tay chân cũng rất ít. Hắn gần như đã quên mất, cảm giác ôn tồn tựa sát chặt chẽ với một thân thể khác có thể làm người ta hoài niệm, làm người ta không muốn rời đi cỡ nào.

“Tim ngươi đập nhanh thật đấy.” Giọng A Lê Đa có lẫn nụ cười chế nhạo, “Sợ bị người khác thấy?”

Mộc Thượng Kê như bị nói trúng tim đen, thoáng hoảng loạn, “Thấy… thấy thì thấy, có gì phải sợ.”

“Lần trước lúc ta bắt ngươi, tu la kia tên là gì nhỉ? Sao hắn lại tức giận như vậy, như thể muốn xé ta ra không bằng.” A Lê Đa ngoảnh mặt sang nhìn hắn, trong đôi mắt nhân loại lại chợt lóe lên một tia mị sắc màu lam đậm, bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú có thể làm người ta tay chân luống cuống, “Tu la kia có quan hệ gì với ngươi?”

Mộc Thượng Kê quay đầu sang chỗ khác, giả vờ trấn định, “Không có quan hệ gì. Hắn chỉ là đặc sứ La Hầu Vương phái tới mà thôi.”

“Nhưng ta thấy hắn quan tâm ngươi lắm mà. Ta mới làm bộ muốn gây bất lợi cho ngươi, hắn đã sợ đến mức muốn vứt bỏ binh khí.”

“Đây là chuyện riêng của ta.” Mộc Thượng Kê cũng không đoái hoài tới mình vẫn đang bị ôm, vẫn cứ dùng thái độ lịch sự xa cách, “Cảm tạ sự quan tâm của ngươi, nhưng xin ngươi đừng tiếp tục hỏi chuyện này nữa, được không”

“Ngươi sợ bị hắn nhìn thấy, đúng không?”

“Ngươi!” Mộc Thượng Kê muốn mắng người, bất đắc dĩ hắn vốn cũng không phải là người giỏi mắng chửi người khác, không mắng ra được gì. Không thể làm gì khác hơn là trừng cặp mắt bày tỏ phẫn nộ, sau đó tức giận bất bình hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.

A Lê Đa phát hiện mình thật sự rất thích nhìn hắn tức giận mà lại chẳngg thể làm gì, rõ ràng chỉ là một nhân loại nam giới, diện mạo bình thường, thích giả vờ đứng đắn, tuổi tác còn hơi lớn, tại sao lại cảm thấy hắn đáng yêu như vậy chứ?

Dần dần tiếp cận bờ, có thể thấy không ít binh lính tu la khoác áo giáp bạc trên người đang đứng trên bờ kéo đệ tử của Y Tiên Phái trong bọt khí lên. Thân hình của những tu la này rõ ràng cao lớn hơn so với nhân loại, mà khuôn mặt đều vô cùng tuấn mỹ, kể cả là mặt của nô tướng cũng đẹp đẽ như vậy, khó phân biệt nam nữ, thân hình thì trái lại gần với nam giới hơn. Có lẽ là bởi vì những binh sĩ này không phải thê nô.

Mà trong đó còn có một tên tu la tuấn mỹ cao lớn nhất mặc chiến giáp màu vàng trên người, đứng dưới mặt trời chói chang, quả thực như có ánh lửa thiêu đốt, chính là Bì Già La ban đầu gặp trên thuyền hoa. Thực tế, hắn vốn chỉ cần đón tiếp tiên quân xong là được, thế nhưng hắn cố ý lưu lại đến cuối cùng, đôi mắt vẫn luôn nhìn ra nơi xa biển rộng, cũng không biết đang chờ đợi điều gì.

Mộc Thượng Kê từ đằng xa đã trông thấy bóng người kia, cả người rõ ràng đã hơi cứng ngắc lại.

A Lê Đa cười khẽ, nghĩ bụng chốc nữa sẽ có trò hay để xem.

Bọt khí của bọn họ vừa chạm vào bờ cát đã tự động vỡ tan. Phút chốc nhìn thấy Mộc Thượng Kê, đôi mắt trên cả ba khuôn mặt của Bì Già La đều sáng lên một cái, thế nhưng khi hắn nhìn thấy người bên cạnh Mộc Thượng Kê, khuôn mặt vốn mang theo nụ cười bỗng nhiên bị vẻ giận dữ thay thế.

Mộc Thượng Kê thấy vậy, muốn chui ra khỏi vũ y, mà không ngờ rằng cánh tay bên hông mình lại siết chặt, A Lê Đa ôm hắn càng chặt hơn, tư thế vốn đã đáng ngờ giờ trông càng thêm ám muội.

“Ngươi làm gì vậy!” Mộc Thượng Kê hạ thấp giọng quát mắng.

A Lê Đa cười không nói gì.

Lúc này, Bì Già La đã chĩa trường kích về phía A Lê Đa, “Tới! Bắt tên ác quỷ địa ngục này lại!”

Hai tu la cao lớn cạnh đó lập tức giơ binh khí áp sát về phía hai người họ, lại không ngờ rằng Mộc Thượng Kê duỗi tay chắn trước người A Lê Đa, mắng, “Hắn là tù binh của ta, các ngươi lui ra!”

Chúng tu la nhìn về phía Bì Già La, mà người kia thì lại ngoảnh khuôn mặt phẫn nộ về phía Mộc Thượng Kê, “Lần trước chính là hắn đã bắt cóc ngươi!”

“Vậy thì sao? Hiện tại hắn là tù binh của ta, ta không cho phép ngươi động vào hắn!” Mộc Thượng Kê không nhường một phân, cặp mắt sáng quắc như lang nhìn thẳng vào hai mắt Bì Già La, tựa như còn mang theo khiêu khích.

Tù binh… trong văn hóa của tu la, tương đương với nghĩa thê nô… Trên khuôn mặt chính giữa của Bì Già La lúc xanh lúc trắng, hai khuôn mặt bên cạnh cũng gần như đã bị phẫn nộ và xấu hổ che lấp, “Mộc Thượng Kê! Ngươi có ý gì!”

Mộc Thượng Kê cười nhạt, “Chính là ý trên mặt chữ.”

Bì Già La thấy A Lê Đa đang cười đắc ý dào dạt với hắn, còn hơi chớp chớp mắt phải, thì tức giận sôi gan sôi ruột, gần như muốn bùng phát. Hắn hung dữ chỉ vào Mộc Thượng Kê nói, “Món nợ này, ta nhớ kỹ!” Nói xong liền tức giận quay người bỏ đi, còn dùng lực đánh vào một cái cây vô tội ven đường, luồng lực mạnh mẽ tràn trề khiến cho cái cây đáng thương run như lá bèo giữa gió, lá cây tuôn xuống như mưa.

Đám tu la hai bên ngơ ngác nhìn nhau, chẳng thể làm gì khác hơn là cũng rút lui theo cùng.

Mộc Thượng Kê thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức trừng mắt nhìn A Lê Đa đang cười như rất muốn ăn đòn, “Ngươi đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.”

A Lê Đa cười nói, “Không phải ngươi cũng trút giận sảng khoái lắm sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.