Địa Ngục Biến Tướng

Chương 120: Đảo Bồng Lai (4)




Ba đoạn ký ức dài lâu hiện lên trong đầu, ngoài hiện thực lại chẳng qua cũng chỉ là một cái búng tay.

Đầu Nhan Phi bỗng đau nhói, cơn đau mau chóng thuận theo kinh lạc chạy ra khắp toàn thân. Sắc mặt y trắng bệch, cuống họng nghẹn ra tiếng thét ngắn ngủi mà ngột ngạt, hai đầu gối mềm nhũn, ngã gục xuống mặt đất.

Tuy chỉ có ba đoạn ký ức không liền mạch, mà lại như thể một điểm nhỏ thoáng lộ ra khỏi mặt biển của tảng băng chìm. Những liên lụy lẫn nhau, bí mật to lớn còn giấu trong lòng biển sâu đều trở nên vô cùng sống động, như biển xanh lật thuyền, gầm gào nuốt chửng y vào bụng.

Thì ra… y đã gặp gỡ sư phụ từ lâu…

Thì ra… Shiva Ma La mà y luôn đố kỵ lại bị chính y hại chết…

Thì ra… người sư phụ hận nhất… lại là mình!

Nhan Phi tuyệt vọng vò lấy tóc, muốn móc hết những ký ức đang xâm nhập vào đầu y ra, vứt ra thật xa. Y không muốn một “kiếp trước” như vậy, y không muốn địa vị và sức mạnh tối thượng đó, y muốn tất cả trở về như lúc ban đầu, khôi phục lại những ngày tháng chỉ có y và sư phụ trước khi trở thành Hồng Vô Thường.

Một luồng sức mạnh mềm nhẹ khẽ khàng bao lấy người y, phảng phất như một cái ôm, muốn cho y an ủi cẩn thận nhất thận trọng nhất.

“Xuỵt… Xuỵt… Không sao rồi, không sao rồi…” Âm thanh của A Tu Vân trong mộng tựa như có thể kéo dài ra hiện thực, như một áng mây mỏng manh mà ấm áp, “Đừng chống cự nó, những ký ức này vốn thuộc về ngươi. Tiếp nhận chúng, chúng sẽ không làm ngươi bị thương.”

Nhan Phi ngẩng đầu lên, nước mắt đã đầm đìa trên mặt. Y lắc đầu mạnh, “Đó không phải là của ta… Không phải của ta! Ngươi lừa ta!”

A Tu Vân đang ôm lấy y vẫn mặc tấm áo trắng như trong giấc mộng, trên người vẫn tràn ngập hơi thở cổ xưa mà thánh khiết, chỉ là hắn đang đeo một tấm mặt nạ khóc lóc màu trắng trên mặt, cặp mắt đen láy như nước sâu cổ đàm nhìn chăm chú vào y qua lỗ thủng trên mặt nạ, bên trong dường như chứa đầy thiên ngôn vạn ngữ, lại đều không hề nói ra thành lời.

“Ngươi ta quen biết ngàn năm, ta cũng đã đợi ngươi ba trăm năm.” A Tu Vân thở dài, ôn nhu duỗi tay chạm vào gò má y, “lẽ nào ngươi chưa bao giờ hoài nghi, vì sao ngươi lại cố chấp với sư phụ ngươi như vậy? Tại sao lại không thể thiếu hắn? Đó là bởi vì người yêu trước kia của hắn – Shiva Ma La đã từng hiến tế cho ngươi, cho nên ký ức và tình cảm của Shiva Ma La đều ảnh hưởng tới ngươi, làm cho tu hành của ngươi lập tức phá công, nảy sinh tình cảm với một con quỷ bình thường trong địa ngục.”

“Không phải… Không phải…” Nhan Phi lắc đầu phủ nhận, không nghe lọt tai. Y nghiêm túc với sư phụ đến vậy, sao có thể là chịu ảnh hưởng từ người khác được? Hoang đường, chuyện này quả thật quá hoang đường! “Ha ha ha, không thể nào, Shiva Ma La phụ lòng sư phụ ta, hắn căn bản không yêu sư phụ ta, sao có thể ảnh hưởng được đến Ba Tuần!”

A Tu Vân sâu kín nhìn y, “Ký ức của ngươi chưa hoàn toàn khôi phục, cho nên vẫn chưa biết vài điều. Nhưng có một vài chuyện không thể chỉ nhìn vào bên ngoài. Phàm là có quả, tất có tiền căn. Sau khi ngươi xảy ra chuyện, ta đã sai phái một vài mật thám cài vào trong địa ngục đi tìm hiểu về kiếp trước của Shiva Ma La, lại tra ra được kiếp trước hắn cũng có ngọn nguồn rất sâu với kiếp trước của Khiên Na Ma La. Chỉ có điều, bên trong ký ức kiếp mà Khiên Na nhìn thấy lại gần như không thấy bóng dáng của Shiva Ma La.”

Sau đó, A Tu Vân kể cho Nhan Phi nghe một câu chuyện.

Câu chuyện này, Khiên Na biết được hơn nửa, nhưng lại không biết rằng còn có một nửa, đến chính gã cũng không biết.

Cực kỳ lâu trước đây, ở những năm tháng khi Tần Tang và Đậu Luân vẫn còn tương tri tương thủ, vẫn luôn có một người khác chứng kiến mọi bất kham và cực khổ mà hai người bọn họ cùng nhau hứng chịu, chứng kiến Tần Tang tuyệt vọng rồi tan vỡ, cho đến cuối cùng bị hủy diệt.

Tử Tuân đã bị phái đi làm mật thám bên cạnh Đậu Luân ba năm, thành Đồng Lư dễ thủ khó công, mưu sĩ của Trương tướng quân sớm đã nhìn thấy tương lai nhất định phải chiếm được cứ điểm Đồng Lư này, vì vậy đã lập kế từ trước, đưa hắn vẫn luôn được bồi dưỡng làm thích khách đi từ khi còn nhỏ. Tuy hắn nhỏ tuổi, thế nhưng làm việc trầm ổn, người lại lặng lẽ như một cái bóng, đứng vào một góc, từ trước đến nay sẽ không có ai nhìn nhiều.

Dù hắn kiệm lời, thế nhưng lúc nào cũng có thể hoàn thành việc được giao cho một cách hoàn hảo, cho nên Đậu Luân cũng đặc cách đề bạt hắn, cho hắn đi theo bên mình làm hộ vệ.

Thế nên kể từ khi Tần Tang gặp phải sơn tặc được Đậu Luân cứu giúp, đến sau này Tần Tang giải độc vì Đậu Luân, hắn đều nhìn vào mắt. Vừa mới đầu, hắn cũng không hề xem Tần Tang như người nào đặc biệt, chẳng qua chỉ là một người tài của phe địch mà thôi. Hắn chỉ cần hoàn thành sứ mạng mình, chỉ vài năm nữa là sẽ có thể mang đủ tiền bạc đi về nhà chữa bệnh cho cha.

Không ngờ được rằng về sau trong thành bùng phát dịch bệnh, hắn cũng không may nhiễm phải.

Người vừa nhiễm bệnh, huynh đệ thường ngày kề vai sát cánh cũng tránh hắn như tránh rắn rết. Một mình hắn nằm trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo thê lương, cả người một chốc như lọt xuống kẽ băng, một chốc lại như rơi xuống chảo dầu, mồ hôi thấm ướt quần áo mỏng manh và chăm đệm. Hắn đã nghĩ rằng mình sẽ chết đi như vậy, mê mê man man, ý thức bồng bềnh giữa không trung, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của mẹ mình như khi hắn còn bé, xoa trán hắn nhè nhẹ mỗi lúc hắn bị ốm, dịu dàng nâng hắn dậy, kiên nhẫn đút từng muỗng thuốc vào miệng hắn.

Khi hắn sáu tuổi, mẹ hắn đã qua đời, giờ mà chết là có thể đoàn tụ với mẹ, cũng chưa chắc đã không phải chuyện tốt.

Thế nhưng sau đó, không hiểu tại sao, cảm giác lúc lạnh lúc nóng lại dần dần bình ổn, đau đớn dai dẳng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng cũng dần dần lắng xuống. Màn sương mù phủ lên ý thức thoáng rút đi, hắn mới nhìn rõ được người vẫn luôn ở bên cạnh dịu dàng chăm sóc mình không phải là mẹ, mà là Tần Tang.

Thấy hắn tỉnh lại, Tần Tang liếc mắt nhìn hắn, rồi từ tốn nói, “Đừng sợ, hết khó chịu nhanh thôi.” Nói rồi, Tần Tang đặt nhẹ một miếng khăn lạnh lên trán hắn, rồi dém góc chăn cho hắn, “Ngủ một giấc thật tốt đi, ngày mai ta sẽ quay lại thăm ngươi.”

Mấy ngày sau đó, Tần Tang quả thật đã làm theo lời mình hứa, ngày ngày đến thăm hắn. Thử nhiệt độ trên trán hắn, quan sát khí sắc trên mặt hắn, cho hắn ăn, uống thuốc, thậm chí nhìn thấy hắn trông có vẻ như không uống nổi thuốc, còn thuận tay cho hắn một viên đường, mãi như vậy đến khi hắn đã hoàn toàn bình phục.

Tần Tang không hay cười, rất nhiều người thậm chí còn cảm thấy hắn quá kiêu ngạo lạnh lùng, không giống thầy thuốc một chút nào, thậm chí còn có gì đó đáng sợ. Thế nhưng giờ phút này, Tử Tuân lại cảm thấy thực ra Tần Tang còn ấm áp hơn bất cứ người nào khác. Ấm áp đến độ không sợ nhiễm phải bệnh dịch, còn tự mình đến chăm sóc một thị vệ nho nhỏ là hắn.

Chẳng trách trước đó mình lại nhận nhầm hắn thành mẹ mình.

Sau khi đại nạn không chết, ánh mắt của Tử Tuân bắt đầu không nhịn được dõi theo Tần đại phu lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc. Có lẽ đối với Tần Tang, lần đó cứu hắn chẳng qua chỉ là trách nhiệm và lương tâm của một người thầy thuốc mà thôi, chỉ là thấy hắn mới mười sáu, mười bảy tuổi nên lòng sinh thương hại, là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Dù sao giai đoạn đó, số lượng người được hắn cứu sống cũng tới hàng trăm. Nhưng đối với Tử Tuân, đó gần như là lần đầu tiên mà một người không phải cha mẹ, dành cho hắn ấm áp và thiện ý như vậy.

Vì thế hắn đã nhìn thấy được nhiều điều hơn. Hắn nhìn thấy nụ cười mỉm động lòng người mà Tần Tang chỉ để lộ ra trước mặt Đậu Luân, nhìn thấy bọn họ kề bên sưởi ấm cho nhau giữa rừng cây trong đêm, nhìn thấy Tần Tang hơi nhíu mày bởi vì bị người chỉ trỏ, nhìn thấy ánh mắt thoạt nhìn bình tĩnh mà lại đau lòng mất mát khi thấy cửa nhà bị người ta hắt những thứ bẩn thỉu lên.

Tần Tang lúc nào cũng độc lai độc vãng, thậm chí còn không có cả dược đồng. Rõ ràng hắn không biết võ công, nhưng lại luôn đứng thẳng lưng kiên cường, tựa như không một chướng ngại nào có thể đánh đổ được hắn.

Tử Tuân dần dần bắt đầu đau lòng, có một ngày, khi hắn một lần nữa nhìn thấy mấy đứa bé nghịch ngợm vẽ linh tinh lên cổng nhà Tần Tang, hắn đã sắc mặt âm trầm trừng trị cho đám trẻ con kia một trận, đồng thời đe dọa chúng nó, sau này nếu còn dám xuất hiện ở gần nhà Tần Tang nữa, thì hắn sẽ tự mình chặt đầu ngón tay của bọn chúng xuống.

Mấy đứa trẻ kia sợ tè ra quần, dồn dập bỏ chạy, về sau đều không hề xuất hiện nữa.

Sau đó, hắn âm thầm trừng trị mấy tên lưu manh côn đồ gây rắc rối cho Tần Tang. Nhưng khi lão quản gia nhà Đậu Luân có chuyện, hắn lại không thể phát hiện kịp thời. Cho nên khi hắn nhìn thấy Tần Tang ôm Đậu Luân, lặng lẽ rơi lệ, hắn cảm thấy trái tim mình đã thắt lại.

Tần Tang và Đậu Luân đối xử với hắn tốt hơn Trương tướng quân nhiều lắm…

Nhưng mà…

Nhưng mà cha vẫn còn ở trong tay Trương tướng quân…

Thấy chiến hỏa càng thiêu càng gần… Hắn nên làm gì đây?

Tuy hắn không muốn đối mặt với lựa chọn cuối cùng đó, mà lựa chọn chung quy vẫn phải đến.

Binh mã của Trương tướng quân đã vây thành Đồng Lư lại, đó vốn hẳn là thời khắc hắn chờ đợi được mấy năm. Nhưng mà chẳng hiểu vì sao, hiện tại hắn lại chỉ cảm thấy cả quả tim mình đều bị đặt bên trong chảo ngập dầu rán liên tục. Hắn ăn không ngon, ngủ không yên, không biết mình rốt cuộc nên đưa ra lựa chọn như thế nào.

Chuyện Đậu Luân nhờ Tần Tang đi ra ngoài báo tin, hắn có biết. Hắn cũng biết, Tần Tang không mang theo bất cứ thị vệ nào.

Sau khi Tần Tang chạy ra được mấy dặm, hắn cần phải lặng yên không một tiếng động theo sau, giết Tần Tang trong khe suối.

Nhưng hắn đã đi theo Tần Tang mấy dặm, một mực đi theo Tần Tang ra khỏi núi rồi vẫn không hề ra tay. Thậm chí, hắn còn lặng lẽ xử lý một con mèo rừng nỗ lực phục kích Tần Tang. Hắn chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ của mình, mà thậm chí còn hộ tống Tần Tang đi cả một đường.

Hắn thậm chí còn không hề báo cáo việc này cho Trương tướng quân.

Hắn biết một khi Trương tướng quân biết đến chuyện này, hắn và cha đều sẽ phải chết. Con đường sống duy nhất hiện giờ chính là lập công chuộc tội. Trùng hợp là chính lúc ấy, quân sư truyền tin cho hắn, nói rằng thành Đồng Lư công lâu không hạ được, bảo hắn nghĩ cách nhiễu loạn lòng người từ bên trong.

Trong thư còn nói, nếu như chuyện này thành công, ngày thành phá, sẽ thả hắn cùng cha hắn hồi hương, đồng thời ban thưởng cho hắn ngân lượng thành hòm.

Tử Tuân mất ngủ hai ngày, cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn.

Mấy ngày sau, trong thành lưu truyền lời đồn đại Đậu Luân đang lên kế hoạch cướp đoạt ruộng của dân chúng để nuôi dưỡng quân đội, thậm chí còn nói rằng Đậu Luân dự định cho bách tính toàn thành chết đói cũng sẽ không chịu đầu hàng. Còn có lời đồn nói rằng Trương tướng quân thực ra là một vị tướng quân tốt, nhân từ thiện lương, điều quân nghiêm cẩn, giỏi hơn Đậu Luân không biết bao nhiêu lần. Do quan hệ giữa Đậu Luân và Tần Tang, dân chúng vốn đã chán ghét vị thái thú của bọn họ, cho nên liền dồn dập lấy nông cụ trong nhà ra tạo phản, thậm chí còn chủ động mở cổng thành ra đầu hàng.

Loạn trong giặc ngoài, thành Đồng Lư cuối cùng cũng bị phá. Tử Tuân trơ mắt nhìn binh lính của Trương tướng quân vọt vào phủ thái thú. Đậu Luân anh dũng vung lên trường kích, chiến đấu mãi cho đến khi chỉ còn lại một mình hắn. Cả người hắn đẫm máu, vết thương đầy người, cuối cùng cũng không cầm cự nổi nữa rồi ngã gục xuống mặt đất.

Khi những binh sĩ kia lao về phía Đậu Luân, Tử Tuân nhìn thấy hắn chảy nước mắt, nghe thấy hắn nói một câu, “Tần Tang, xin lỗi.”

Tử Tuân không đành lòng nhìn tràng máu tanh đó, nhưng hắn biết, mỗi một giọt máu Đậu Luân chảy, mỗi một giọt máu dân chúng thành Đồng Lư chảy đều dính trên tay mình.

Mà Tần Tang…

Tần Tang dịu dàng đó…

Trên đường Tử Tuân mang theo cha mình hồi hương, hắn nghe nói thành Đồng Lư đã xảy ra thảm kịch. Một đại phu nổi cơn điên, hạ độc chết người cả thành. Từ đó về sau, thành Đồng Lư đã biến mất, chỉ còn sót lại một toà quỷ thành âm u phiêu đãng vô số những oan hồn.

Tử Tuân biết, máu của Tần Tang cũng dính trên tay hắn. Mãi mãi không rửa sạch được.

Hắn mang cha trở về thôn, giao tiền bạc cho tiểu muội mình, dặn nàng chăm sóc thật tốt cho cha xong thì vung kiếm tự vẫn. Sau khi chết, vì chế ra những tội trạng nặng nề là sát nghiệp, vọng ngữ (nói dối) nghiệp và tự sát nghiệp, hắn đầu thai đến địa ngục Đẳng Hoạt, thành một tầm hương quỷ, tên là Shiva Ma La.

Tầm hương quỷ này sống trong địa ngục năm mươi năm, được tuyển vào hàng ngũ Hồng Vô Thường của Phong Đô, lại thêm năm mươi năm nữa, Thanh Vô Thường vốn hợp tác với hắn đã mất mạng trong một nhiệm vụ bắt quỷ, vì thế hắn cần thiết chọn một Thanh Vô Thường khác để hợp tác.

Ngày đó ở Nghiệt Kính Đài, từngg Thanh Vô Thường thi tuyển lần lượt đi tới soi kiếp trước của mình. Mà Shiva đã được soi kiếp trước của mình từ lâu, vào phút chốc nhìn thấy kiếp trước của Khiên Na Ma La, đã nhận ra được ngay Khiên Na là ai.

Nếu như không phải vì hắn hại chết Đậu Luân, Tần Tang sao có thể đi tới bước đường cùng, cả đời Tần Tang làm thầy thuốc cứu vô số người, vốn nên được quả báo của thiên nhân, bây giờ lại rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Là mình đã hại hắn.

Có lẽ… Đây là vận mệnh từ một nơi sâu xa nào đó, cho hắn một cơ hội chuộc tội? Nhưng sao hắn có thể biết được, đây chẳng qua chỉ là khởi đầu của một đoạn nghiệt duyên khác?

Nghe xong tất cả những chuyện này, người Nhan Phi ngơ ngác, tựa như linh hồn cũng đã bị hút mất.

Y hoảng hốt cảm thấy, tất cả bọn họ đều là những con châu chấu bị một luồng sức mạnh vô hình treo vào với nhau, bất kể có nhảy lên như thế nào đi nữa, cũng đều không trốn thoát được vòng luẩn quẩn xúi quẩy này, cũng không chiếm được vật mình muốn.

Nếu như Shiva lựa chọn Khiên Na vì chuộc tội, thì tại sao về sau lại phản bội Khiên Na?

Cả đời này của mình, tại sao lại cố chấp với sư phụ như vậy? Cũng là vì chuộc tội sao?

Vậy thì… mình cũng sẽ phản bội sư phụ sao?

Không… Y sẽ không… Y chỉ là Nhan Phi, y chỉ là Nhan Phi của sư phụ!

Hạ quyết định, Nhan Phi ngước mắt lên, ánh mắt mang theo lạnh lùng xa cách và cả kiên định vô tận. Y nói rằng, “Ta không quan tâm kiếp trước của ta là ai, ta chỉ biết kiếp này ta chính là Nhan Phi. Ngươi… rốt cuộc muốn thứ gì từ chỗ ta? Nếu như muốn ta biến trở về thành Ba Tuần, đó là chuyện không thể!”

Lại là ánh mắt sắc bén uy nghiêm đáng sợ này, khiến cho A Tu Vân hoảng hốt như một lần nữa nhìn thấy được mấy phần bễ nghễ chúng thần khi Ba Tuần đứng ngạo nghễ trên huyền giao năm đó. Hắn biết, những mẩu ký ức ấy, đến cùng vẫn tạo nên tác dụng.

Chỉ tiếc hắn không thể cho Nhan Phi uống cả một ngụm rượu… Dù sao thì Ba Tuần… trước đã cũng đã từng uống rượu chấp niệm.

Uống đủ bốn ngụm, thì sẽ biến thành tro bụi… tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy.

Thế nên A Tu Vân tỏa ra từ trên người một tầng ánh sáng không hề có tính xâm lược, nhẹ nhàng mơn man như gió xuân, hắn nhẹ giọng than thở, “Ta sẽ không ép ngươi trở thành Ba Tuần. Nhưng chỉ cần ngươi thả mệnh hồn của hắn ra, sau đó chúng ta sẽ mang mệnh hồn của hắn đi đầu thai tái thế, sinh ra thiên hồn và địa hồn mới, không bao giờ tới ảnh hưởng ngươi nữa.”

Nhan Phi vẫn lạnh lùng nhìn hắn như cũ, “Ngươi sẽ dễ dàng buông tha ta như vậy sao?”

“Nếu như ngươi sinh ra chống cự với mệnh hồn của Ba Tuần, không chỉ ba hồn của ngươi không thể nào dung hợp, thậm chí còn rất có thể sẽ nguy hại đến tính mạng. Cho dù có muốn ép buộc ngươi đi chăng nữa, ta cũng không ép nổi. Bằng không ta cũng không cần chờ tới tận bây giờ.” A Tu Vân lùi về phía sau mấy bước, phía sau tỏa ra ánh sáng càng rực rỡ cao thượng, nhất thời khiến cho hắn trông cao lớn cao quý hơn hẳn người thường, một loại thánh khiết không nhân loại nào có thể với tới kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, “Hiện tại nếu như ngươi không giúp ta, ngươi và sư phụ đều sẽ mất đi sự che chở của Y Tiên Phái, mà thiên đình đã sớm coi ngươi là mấu chốt để phục sinh Ba Tuần. Các ngươi chỉ cần rời khỏi đây, sẽ không còn đường sống nữa.”

Nhan Phi cũng chậm rãi đứng lên, tà áo đỏ bay múa quanh người y giữa quỷ khí tràn ngập, “Ngươi đang đe dọa ta?”

“Đúng thì sao, không đúng thì lại làm sao?” A Tu Vân đưa lưng về phía y, thở dài nói, “Ta đã mệt mỏi lắm rồi. Ta cho rằng sẽ không chờ được ngươi, hiện tại tuy đã nhìn thấy được một tia hi vọng, thế nhưng nếu ngươi không còn muốn nữa, ta cũng không biết làm thế nào. Dù sao thì… ngươi cũng không nợ bất cứ ai cả, nếu như ngươi muốn từ bỏ tất cả những sinh linh tin tưởng ngươi để theo đuổi hạnh phúc của mình, ta cũng chỉ có thể chúc phúc ngươi. Thế nhưng, xin ngươi hãy hoàn thành trách nhiệm cuối cùng, thân là Thiên Chủ của Tha Hóa Tự Tại Thiên, chủ nhân của lục đạo quy nhất, phóng thích mệnh hồn của ngươi. Về sau, bất kể ngươi sinh sống ở nhân gian hay địa ngục, sau khi thọ tận liệu ngươi có biến thành tro bụi hay không, ta cũng đều thương mà không giúp được.”

Nhan Phi nói, “Chỉ mình ta có thể phóng thích mệnh hồn đó?”

“Chỉ ngươi có thể.”

“Ta phóng thích hắn xong, các ngươi sẽ có thể bảo đảm cho chúng ta an toàn rời đi?”

“Có thể. Chúng ta thậm chí còn có thể cung cấp che chở cho các ngươi, để thiên đình không thể nào tìm được ngươi.”

Nhan Phi hơi nhếch miệng, cười hơi lạnh lùng, “Vậy thì không cần. Chúng ta có thể tự chăm sóc cho mình. Sư phụ ta đâu? Ta muốn bàn với sư phụ chuyện này.”

A Tu Vân hơi nghiêng đầu “Ngươi muốn nói cho hắn biết thân phận của ngươi?”

“Nói hay không nói là chuyện của ta.” Nhan Phi bung Độ Ách Tán ra, thản nhiên gác nó lên trên đầu vai, khóe mắt mị sắc sinh sôi chợt lóe lên tia sát khí, “Nhưng mà, ta hi vọng người của ngươi có thể ngậm chặt miệng mình.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.