Địa Ngục Biến Tướng

Chương 113: Hóa Miêu Ký (5)




Nhan Phi cúi đầu nhìn cặp mắt như muốn giết người của con mèo mướp vẫn còn đang bị mình kẹp nách, mặt hiện lên vẻ sợ hãi, “Sư… Sư phụ?!”

Mèo mướp phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ, Nhan Phi cảm thấy hoảng sợ, như có thể hiểu được đối phương đang thật sự gầm lên, “Nghiệt súc! Còn không mau thả sư phụ xuống!”

Nhan Phi vội vội vàng vàng dùng hai tay đặt mèo mướp dưới đất, kết quả là chân mới vừa chạm đất, Khiên Na đã bỗng nhiên nhảy dựng lên, linh hoạt nhảy lên bả vai Nhan Phi, đập bộp chân mạnh lên gáy y.

Nhan Phi kêu ai u đau đớn, mà cũng không dám buông lời oán hận. Ngẫm lại xem mấy ngày nay mình đã làm những gì? Đầu tiên là nói tính tình sư phụ tệ trước mặt sư phụ, sau đó còn nhiều lần ôm sư phụ vừa vuốt vừa xoa… Thậm chí trước đó còn tóm lấy đuôi sư phụ… Bây giờ vẫn còn sống sót có thể xem như một kỳ tích rồi.

Thế nhưng, chẳng hiểu sao hồi tưởng lại, vậy mà còn cảm thấy hơi hơi hưng phấn…

“Sư phụ… sao… sao người lại biến thành…” Nhan Phi không dám nói ra chữ “mèo”. A Lê Đa bên cạnh đã bị vẻ mặt sợ hãi của y chọc cho cười gập cả người lại, rặn ra được vài chữ từ tiếng cười đứt quãng, “Vậy mà vẫn chưa rõ? Hắn không tìm được nhân thân của hắn…”

“Nhất định là Liễu Ngọc Sinh đã giấu nhân thân của người đi mất rồi!” Từ sâu trong ánh mắt Nhan Phi chợt lóe lên vẻ mông lung, rồi lại ngay lập tức biến thành mừng rỡ như điên. Y lập tức bế Khiên Na lên, ôm chặt vào lòng mình xoay liền mấy vòng, tiếng cười lanh lảnh như châu ngọc bắn ra, “Sư phụ, quá tốt rồi! Người không sao rồi! Con không biết người ở địa ngục đến cùng đang thế nào, cũng sắp phát điên mất!”

Mèo giãy giụa trong lồng ngực y vài lần không có kết quả gì, thế là cũng mặc cho y ôm, đôi mắt vàng óng trợn ngược lên. Nhưng được Nhan Phi ôm lấy như vậy, cả người Khiên Na cũng không nhịn được thả lỏng, hương vị ngọt ngào chảy trôi trong lồng ngực.

Sau đó nghe thấy Nhan Phi còn nói thêm, “Sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ giúp người tìm nhân thân trở về. Tuy con cũng yêu thích dáng vẻ này của người, nhưng dù sao cũng vẫn quá nguy hiểm!”

Cổ đau nhói, Khiên Na há miệng cắn mạnh lên gần xương quai xanh của y, lấy đó để biểu đạt kháng nghị với việc y dùng ngôn từ bất kính.

Nhan Phi ngẩng đầu lên, quét qua vẻ đề phòng cùng lạnh lẽo trên mặt trước đó, rồi mỉm cười nhìn về phía A Lê Đa, “Sao ngươi lại đi cùng sư phụ ta? Là ngươi cứu sư phụ?”

A Lê Đa thoáng thu nụ cười lại, miễn cưỡng nửa nằm dựa vào một khối vảy ngược nhô lên trên lưng huyền giao, “Ta cũng không dám nhận công lớn, là bạn bè Hắc Bạch Vô Thường của hắn ở Phong Đô thông báo cho ta. Nhưng ta cũng không giúp đỡ không công.”

Nghe hắn nói như vậy, Nhan Phi trái lại đã yên tâm hơn. Không sợ người khác có mưu đồ, y sợ nhất là lòng tốt vô duyên vô cớ.

Giống như Liễu Ngọc Sinh đối đãi y trước đó. Tuy cũng vẫn giữ lại một phần cảnh giác, nhưng dù sao từ nhỏ đến lớn y cũng không có nhiều bạn bè, bỗng nhiên lại xuất hiện một người tốt dốc toàn lực trợ giúp mình như vậy, y cũng gần như không quá phòng bị nữa. Kết quả là đã suýt nữa hại thảm cả mình lẫn sư phụ.

Lực tay ôm Khiên Na càng siết chặt lại, Khiên Na phát ra một tiếng rầm rì đầy bất mãn.

“Ngươi cũng muốn Lục Dục Bổn Tương Kinh?” Nhan Phi hỏi hắn.

A Lê Đa gật đầu, “Nhưng không chỉ có thứ đó. Ta nghe nói, ngươi có quan hệ rất thân thiết với những tín đồ đó của Ba Tuần? Ngươi có biết bọn họ muốn làm gì không?”

Nhan Phi hơi chần chừ, không biết có nên kể những điều mình biết liên quan tới chuyện người hữu duyên ra không. Nếu như sư phụ nghe thấy mình và Ba Tuần mà người căm hận nhất là quan hệ người hữu duyên gì đó, chưa biết chừng sẽ tức giận đến mức không nói chuyện với mình cả một tháng… Y cúi đầu xuống nhìn mèo mướp, chỉ thấy Khiên Na ngước cái đầu mèo nho nhỏ lên, cặp mắt vàng óng xen lẫn điểm xanh xa xôi nhìn chăm chú vào y, chẳng hiểu tại sao lại khiến cho Nhan Phi cảm thấy Khiên Na dường như đã biết được điều gì đó.

Sư phụ đã nghe được từ lúc làm mèo bên cạnh Mộc Thượng Kê rồi sao? Cả trái tim Nhan Phi lập tức trầm xuống, y mở miệng muốn nói gì đó, rồi lại nghe thấy A Lê Đa ở bên cạnh cười nói, “Không muốn nói cũng không sao, chẳng phải chúng ta đã có sẵn người của Y Tiên Phái ở đây rồi sao?” Nói rồi cặp mắt tràn đầy vẻ cợt nhả nhìn về phía Mộc Thượng Kê không thể cử động cách đó không xa.

Nhan Phi gần như đã quên mất sự tồn tại của hắn…

Chỉ thấy A Lê Đa tao nhã ung dung đứng dậy, bước đi nhàn nhã về phía tù binh đang mặt mày căng thẳng, khóe miệng ngậm nụ cười mỉm tùy tiện. Hắn kéo lấy tóc của Mộc Thượng Kê bắt người nọ ngồi dậy, trông thấy cặp lông mày ẩn chứa vẻ kiên nghị nhíu lại vì đau đớn, trong con mắt dài mảnh chứa đầy không cam lòng, chẳng hiểu sao trong lòng A Lê Đa lại dâng lên khoái cảm kỳ dị.

“Này, ta gỡ vải ra khỏi miệng ngươi, ngươi tốt nhất là hãy ngoan ngoãn đừng kêu gì. Bằng không là ta sẽ nhét những thứ khác vào miệng ngươi đó ~” hắn cố ý kéo dài ngữ điệu dâm mỹ như có ẩn ý khi nói mấy chữ “những thứ khác”, Mộc Thượng Kê nghe thấy, trong mắt vừa phẫn nộ vừa xấu hổ.

A Lê Đa duỗi tay gỡ xuống nhúm vải bố trong miệng hắn, nhưng một bàn tay khác thì lại vẫn vuốt nhè nhẹ lên gáy hắn. Quỷ dị nhất là Mộc Thượng Kê còn có thể mơ hồ cảm nhận được hai bàn tay vô hình đang dao động bên hông và ngực hắn. Hắn nổi da gà cả người, ngoảnh mặt về phía chàng trai tuấn mỹ mà đầy tà khí trước mắt, trong lòng nửa là phẫn nộ, nửa là kinh hoàng.

Hắn đã được trông thấy thực lực của tên “quỷ” này, không ngờ có thể đối chiến với chiến sĩ số một số hai trong tu la đạo lâu như vậy mà không rơi xuống hạ phong, kể cả có được pháp bảo thiên đình gia trì đi nữa, cũng đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Đây không phải là một tên quỷ tầm thường.

Hơn nữa hắn không thể nào ngờ được rằng, thì ra con mèo mướp kia cũng cùng hội với bọn họ. Hắn đã từng nghe thấy tiên quân nói rằng Nhan Phi có chấp nhất không bình thường với một tên quỷ có tên Khiên Na Ma La, rất có thể là nhân duyên lưu lại từ trước, tương lai sẽ là một phiền phức lớn. Bây giờ nghe thấy Nhan Phi gọi con mèo kia là “sư phụ”, lẽ nào trong thân thể con mèo này bị quỷ bám vào? Lẽ nào Khiên Na Ma La kia đã trốn ra được khỏi thành Diêm Ma?

Mộc Thượng Kê dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn A Lê Đa, “Ta sẽ không nói bất cứ điều gì cho ngươi.”

“Ồ? Ngươi chắc chắn vậy sao?” A Lê Đa dùng vẻ mặt mỉm cười như muốn nói “chỉ đang đợi câu này của ngươi” đáp lại, hơi nghiêng đầu, “Ngươi không sợ ta dùng hình với ngươi sao? Hình phạt ở địa ngục A Tì chúng ta, chỉ e ngươi còn không tưởng tượng ra nổi.”

Lúc này, Nhan Phi cũng đi về phía trước, ngồi xổm xuống nói rằng, “Ngươi có biết bọn họ giấu nhân thân của sư phụ ta đi đâu không? Chỉ cần ngươi nói cho ta chuyện này là được, những chuyện khác chúng ta sẽ không truy hỏi.”

“Này ~ ta cũng đâu có đồng ý.” A Lê Đa lười biếng liếc y..

Nhan Phi nói, “Ngươi cảm thấy hắn sẽ nói thật với ngươi? Ta cũng không dám chắc bọn họ có nói thật với ta không.”

“Nói chung hắn là tù binh của ta. Ở địa ngục Vô Gián chúng ta, ta bắt được thì là vật thuộc sở hữu của ta. Ta cũng sẽ giúp ngươi hỏi về nhân thân của sư phụ ngươi, nhưng ta thẩm vấn hắn như thế nào thì ngươi đừng nhúng tay vào.” Mặc dù đang nói với Nhan Phi, song ánh mắt A Lê Đa lại không rời khỏi mặt Mộc Thượng Kê dù chỉ một khắc, còn thè lưỡi liếm qua khóe môi.

Nhan Phi nhún vai, làm ra vẻ mặt thương mà không giúp được gì với Mộc Thượng Kê, chẳng thể làm gì khác hơn là lùi lại vài bước, một lần nữa dồn hết lực chú ý vào mèo trong lồng ngực mình. Nhan Phi bỗng nhiên cảm thấy kinh sợ, từ ban đầu cho đến tận bây giờ, sư phụ hình như không hề sử dụng bất cứ pháp thuật nào. Chẳng lẽ là sư phụ bị thương?

Y liền vội vàng đặt tay xuống dưới hai chân Khiên Na nhấc cả người Khiên Na lên, thân thể mềm mại của mèo bị kéo ra thật dài, lông tơ trắng xóa trên bụng phảng phất như đang reo hò “mau xoa xoa ta đi!” Mà càng khiến cho Nhan Phi mặt đỏ tới mang tai, là tầm mắt của y không tránh khỏi nhìn thấy thứ… nho nhỏ đó của mèo đực.

Khiên Na tức giận, đá một chân lên, móng vuốt vạch ra trên mặt Nhan Phi một vết cào… Nhan Phi nhanh chóng đỏ mặt thả tay ra, hai mắt nhìn về nơi khác, ho khẽ một tiếng, “Con… Con chỉ muốn nhìn xem người có bị thương không thôi…”

Nếu như Khiên Na có thể nói chuyện, chỉ e giờ miệng đã đầy nghiệt đồ nghiệt súc không dừng lại được. Gã cắn mạnh lên tay Nhan Phi, còn ngại chưa đủ, liền cắn thêm một cái nữa. Nhan Phi dở khóc dở cười nhìn dấu răng trên tay, không hề thấy máu, có thể thấy rõ sư phụ cũng không cắn thật. Y tưởng tượng ra trong đầu, nếu như sư phụ dùng nhân thân, ngạo kiều cắn mình một cái như vậy…

Trời ạ… Nơi nào đó vậy mà đã bắt đầu có phản ứng…

Mình là biến thái sao? Sao có thể nghĩ bậy nghĩ bạ với sư phụ trong hình thái mèo?

Có điều sư phụ nhỏ yếu, có thể ôm lấy bất cứ lúc nào, mặc cho y vo tròn nắm bẹp như bây giờ thực sự đáng yêu vô cùng! Tuy sau đó có thể sẽ bị đánh cho rất thảm, nhưng hiện giờ… cần phải nắm chặt thời cơ! Cơ hội như vậy chỉ e sau này sẽ không bao giờ có nữa! Nghĩ như vậy, Nhan Phi lập tức lại dùng sức ôm lấy Khiên Na cọ cọ lên mặt mình mãi một lúc, rồi lại gãi cằm sư phụ, nhìn thấy sư phụ không nhịn được nheo mắt lại phát những tiếng khò khè, quả thực là thỏa mãn không gì sánh nổi.

Nhưng vừa nghĩ tới Mộc Thượng Kê và A Lê Đa cũng đã sờ soạng sư phụ như vậy không biết bao nhiêu lần, cơn phẫn nộ lại dâng lên ngùn ngụt trong lòng. Y đột nhiên quay phắt đầu sang, dùng ánh mắt như muốn giết người trừng A Lê Đa và Mộc Thượng Kê.

Mà hai người kia thì căn bản chẳng hề có hơi sức đi để ý mấy biến chuyển lung ta lung tung trong đầu Nhan Phi. A Lê Đa như thể đã tìm ra được món đồ chơi mới, đầy hứng thú dùng bốn bàn tay khám phá thân thể Mộc Thượng Kê. Đây là lần đầu tiên hắn có thể tiếp cận một nhân loại gần đến vậy, hắn tò mò muốn biết người và quỷ rốt cuộc có khác biệt gì. Vì sao bọn họ yếu ớt như vậy, mà vẫn có thể tồn tại ở một thế giới giàu có như vậy? Hoặc có thể nói, là sự giàu có của thế giới này đã làm bọn họ yếu đuối?.

||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||

Nhưng đối với Mộc Thượng Kê, lòng tò mò của A Lê Đa hoàn toàn là nhục nhã. Hắn cắn chặt môi, không muốn mở miệng xin tha. Nhưng khi bàn tay vô hình của A Lê Đa bắt đầu mò về phía bộ phận bí ẩn, hắn cuối cùng cũng phun được một câu khỏi miệng, “Dừng tay!”

“Được thôi, ngươi nói cho ta biết, tại sao các ngươi lại muốn bắt Nhan Phi? Y rốt cuộc có ích gì cho các ngươi?” A Lê Đa thấp giọng hỏi.

“…”

“Các ngươi đến cùng đang có kế hoạch gì?” A Lê Đa dựa sát vào bên tai hắn, nói nhỏ, “Tuy ta rất ít khi rời khỏi địa ngục, nhưng nhân gian cũng có tai mắt của địa ngục A Tì chúng ta. Khoảng thời gian trước các ngươi đã làm gì để khiến cho đá Phi Tưởng có dị động, kinh động tới cả Ly Hận Thiên?”

Mộc Thượng Kê vẫn lặng im không nói gì. Thế là A Lê Đa mỉm cười, tiếp tục nói, “Ngươi biết không, nước bọt của ma gia quỷ chúng ta là mị dược thiên nhiên, hôn chúng ta xong, ngươi sẽ quên luôn tên mình là gì. Đến lúc đó ta hỏi lại ngươi, ngươi sẽ nói tất cả cho ta, chỉ có điều khi đó ngươi muốn giữ nguyên bộ dạng kiên trinh bất khuất hiện giờ của ngươi thì sẽ không dễ nữa đâu.” Hắn nói rồi chậm rãi lè lưỡi, liếm lên vành tai Mộc Thượng Kê.

Mộc Thượng Kê không rõ thực hư, mà cả người vẫn run rẩy kịch liệt vì sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn không nói lời nào.

“Vẫn thà chết chứ không chịu khuất phục sao?” Giọng A Lê Đa nghe rất phấn chấn, “Vậy cũng chỉ có thể xin lỗi ngươi.” Hắn nói rồi nâng nhẹ cằm Mộc Thượng Kê lên, dùng ánh mắt ôn nhu thâm thúy nhìn sâu vào hai mắt Mộc Thượng Kê, chầm chậm mà không hề chần chừ lại gần… lại gần…

“Chờ đã!”Mộc Thượng Kê hô to ngay khi khoảng cách chỉ còn chưa tới một tấc.

Vẻ mặt của A Lê Đa ngay giây phút ấy dường như đã hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn ung dung thoáng kéo dài khoảng cách, nghiêm túc lắng nghe.

“Chúng ta, chúng ta chỉ muốn một lần nữa khởi động lục đạo quy nhất trận, hoàn thành chí nguyện của Ba Tuần…” Ngay sau đó, hắn kể chuyện về người hữu duyên mà Liễu Ngọc Sinh đã nói với Nhan Phi cho A Lê Đa nghe. Mà nói xong, A Lê Đa lại vẫn cười như không cười nhìn hắn. Một lúc sau, vị vương tử kia mới duỗi tay vuốt nhè nhẹ lên hai gò má của Mộc Thượng Kê, “Chẳng nhẽ ngươi thật sự nghĩ rằng, câu chuyện vụng về như vậy sẽ lừa được ta?”

Mộc Thượng Kê hơi mở to hai mắt.

“Nếu các ngươi thật sự có nhiều người hữu duyên như vậy, thì tại sao chỉ gần đây mới khiến cho đá Phi Tưởng sản sinh dị động? Còn nữa, chuyện lục đạo quy nhất thuật giấu bên trong Lục Dục Bổn Tương Kinh không phải là giả, nhưng chỉ có thượng thần phúc phận thâm hậu thần thông quảng đại như Ba Tuần mới có thể hoàn thành được nó, không phải sao. Nếu không phải Ba Tuần đã hao phí quá nhiều thần lực để kiến tạo nên đại trận, thì đã không bị ba người Tử Vi Thượng Đế, Tây Vương Mẫu, Đông Vương Công gài bẫy rồi bị thương nặng như vậy.”

Trên mặt Mộc Thượng Kê cuối cùng cũng hiện lên vẻ sợ hãi. Vì sao tên quỷ này lại biết được nhiều như vậy?”

“Ha ha ha, nhân loại các ngươi tuổi thọ ngắn, năm đó tuy tuổi ta còn nhỏ, nhưng cũng hiểu rõ ràng cuộc chiến đó. Tuy ma gia quỷ không chính thức trợ giúp Ba Tuần, nhưng ta có một vị Nhị vương huynh bỏ chạy theo Ba Tuần. Cho nên ngươi đừng tưởng rằng ta dễ lừa như thằng nhóc áo đỏ đằng kia.” Ánh mắt A Lê Đa cất giấu đi vài phần tùy tiện, trở nên sâu không lường được, thậm chí còn lộ ra tia lạnh lẽo.

Mộc Thượng Kê hạ thấp giọng nói, “Ngươi muốn báo thù cho Vương huynh ngươi?”

“Ha ha, báo thù thì không đến mức. Đó là lựa chọn của riêng hắn. Hơn nữa nhiều năm như vậy, thấy nhiều chuyện như vậy, ta đã bắt đầu cảm thấy lời hắn nói chưa biết chừng còn có vài phần đúng.” A Lê Đa nói, “Thương thiên bất nhân, từ lâu đã không còn thích hợp làm chủ nhân của lục đạo nữa rồi.”

“Thế nhưng địa ngục A Tì các ngươi lại có quan hệ mật thiết với thiên đình, nếu đã được lợi từ bọn họ, vì sao lại phản bội vào đúng lúc này?”

“Quan hệ mật thiết cái gì, chẳng qua chỉ là thi thoảng được bố thí cho chút cơm thừa canh cặn mà thôi.” A Lê Đa cười nhạo nói, “Nếu như có một ngày, những địa ngục khác đều chỉ còn sót lại tĩnh mịch hoàn toàn, chỉ còn lại một mình địa ngục A Tì, chúng ta sẽ có thể chống đỡ bao lâu? Một khi vị nào đó đã không còn nỗi lo về sau, chúng ta cũng sẽ trở thành vô dụng. Phụ vương ta ngu xuẩn, một mực cam tâm làm nô tài, còn ta lại không ngu.”

Mộc Thượng Kê không biết trong lời của hắn có mấy phần đáng tin, chỉ mơ hồ cảm thấy người này cũng không nông cạn như thoạt nhìn bên ngoài, chỉ e bên dưới nụ cười này đang chôn giấu tâm tư không biết sâu nhường nào. Hắn không thể tùy ý mở miệng được…

Nhưng A Lê Đa cũng không ép hắn, chỉ quan sát vẻ mặt của hắn, rồi bắt đầu tự nhiên đặt câu hỏi, “Vài chuyện các ngươi làm đã kinh động Ly Hận Thiên, khiến cho Tử Vi Thượng Đế đứng ngồi không yên, thậm chí còn không màng cấm kỵ, phái Trường Canh tinh quân hu tôn hàng quý đến Phong Đô triệu kiến chúng ta, bảo chúng ta hiệp trợ bọn họ truy tìm dư đảng của các ngươi ở địa ngục. Chuyện có thể khiến cho Tử Vi Thượng Đế và Trường Canh tinh quân sợ đến mức này chắc cũng không nhiều, cũng không khó đoán. E là các ngươi đang muốn phục sinh Ba Tuần đúng không?”

Mộc Thượng Kê kiềm chế được vẻ mặt mình, lại không khống chế được nhịp tim đập của mình. Mà một bàn tay vô hình của A Lê Đa lại cố tình đặt trên lồng ngực hắn.

“Hình như nhịp tim có tăng nhanh? Xem ra ta đã đoán đúng?” A Lê Đa tiếp tục hạ thấp giọng nói nhỏ nhẹ, “Mệnh hồn Ba Tuần bị phong ấn bên trong đá Phi Tưởng, các ngươi muốn làm hắn sống lại, hoặc là nghĩ cách tiến vào Cảnh giới Hư Vô đánh vụn tảng đá, để mệnh hồn của Ba Tuần đi đầu thai. Mà làm như vậy quá nguy hiểm, hơn nữa trong các ngươi, chỉ e cũng không có bất kỳ ai có khả năng phá giải trận pháp phong ấn do Tử Vi Thượng Đế, Đông Vương Công, Tây Vương Mẫu tự mình hoàn thành. Lùi lại vạn bước, cho dù Ba Tuần thật sự đầu thai đi nữa, ai có thể bảo đảm hắn sẽ có thể giáng sinh ở thiên đạo, dù hắn thật sự sinh ra ở thiên đạo đi nữa, cũng khó bảo đảm sẽ không bị Tử Vi Thượng Đế tìm ra rồi diệt khẩu ngay lập tức. Ta nói có đúng không?”

Không cần Mộc Thượng Kê trả lời, A Lê Đa cũn biết mình đã nói đúng. Nhưng hắn vẫn muốn tận hưởng khuôn mặt cố ép mình bình tĩnh rồi lại vẫn trắng bệch của Mộc Thượng Kê.

“Biện pháp thứ hai, chính là trực tiếp làm cho Ba Tuần phục sinh. Thế nhưng lời đồn đại nói rằng ba hồn bảy phách của Ba Tuần đã tan, đã không còn thân thể, cho nên trực tiếp phục sinh là không khả thi, trừ phi…” A Lê Đa cố ý kéo dài một lúc, mới nói rằng, “Trừ phi hai hồn còn lại không thật sự tan hết.”

“…”

“Dược tiên A Tu Vân đã từng dùng Nguyên Khư đại trận để cứu Ba Tuần cũng đột nhiên biến mất không rõ sống chết sau khi Ba Tuần chết đi, mà Mạnh Bà của Phong Đô cũng biến mất một quãng thời gian vào đúng thời kỳ đó. Hai người này liệu có quan hệ gì hay không? Có khi nào hai hồn kia không hề bị mất, mà được giữ lại bằng một phương pháp nào đó?” A Lê Đa nói, rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhan Phi đang chơi với mèo cách đó không xa.

Đến lúc này, tuy Mộc Thượng Kê vẫn chưa để lộ ra bất cứ cảm xúc gì, nhưng phản ứng trên thân thể của hắn đã không thể nào nói dối được. Cả người hắn đang run lên, lòng bàn tay chảy mồ hôi sáng loáng, tim đập cũng nhanh vô cùng. Đối với con người, những phản ứng này có lẽ đều sẽ không dễ bị phát hiện, thế nhưng đối với ma gia quỷ thì lại rõ ràng như đang đọc sách.

A Lê Đa cười thần bí, “Ngươi yên tâm, đó chỉ là suy đoán của ta, ta đương nhiên sẽ không dễ dàng để cho người khác biết. Thế nhưng mà, ngươi đang nợ ta một ân tình lớn rồi đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.