Địa Ngục Biến Tướng

Chương 102: Trường Canh Kiếp (4)




Khiên Na tỉnh lại từ giấc mộng sức cùng lực kiệt, hơi ngơ ngác nhìn gian nhà phủ bụi xa lạ trước mặt, qua một lúc mới nhớ ra mình vẫn đang ở trong hiểm cảnh.

Cơn mệt mỏi dâng tới ngay sau đó, tiếp theo là cảm giác gần như tê dại trên cổ, cùng với cơn bỏng rát đau nhói kéo dài không dứt. Làn da của gã đang không ngừng khép lại rồi lại bị thương, như một vòng tuần hoàn, tiêu hao lượng lớn thể lực và tinh lực của gã.

Dải lụa voan mềm mại treo trên cửa, từng tia sáng trăng màu lam nhạt xuyên thấu qua hoa văn tinh mỹ, hắt thành những đốm sáng loang lổ dưới đất. Tại Dạ Ma Thiên không nhìn thấy mặt trời cũng không nhìn thấy mặt trăng, chắc chắn ánh trăng cũng chỉ là ảo giác lợi dụng trận pháp chế tác ra phỏng theo thế gian. Khiên Na giơ tay lên, ánh trăng chảy xuôi xuống giữa những ngón tay gã, như tinh linh lóng lánh giữa không khí.

Gã không biết mình đã ngủ mê man bao lâu, chẳng qua là cảm thấy hơi cử động, thắt lưng và vai đều nhói lên cơn đau nhức kịch liệt. Gã bám vách tường đứng lên, xuyên thấu qua lớp vải voan mỏng manh nhìn ra xung quanh. Khoảng sân bên ngoài lặng ngắt không có tiếng động, rừng cây bốn phía đôi lúc sẽ thoáng rung lên theo gió đêm. Nhưng mà cách một rừng cây, mơ hồ có tiếng người xôn xao, và cả ánh vàng rực rỡ thắp sáng nơi hẳn là bầu trời đêm đằng xa.

Là những người đang đi tìm mình sao? Khiên Na vội vã chui sâu vào đống nội thất ngổn ngang, cắn rách ngón tay mình, viết một lá bùa ẩn thân lên tấm vải trắng dùng để phủ lên nội thất. Thực ra gã cũng không biết những lá bùa dùng để mê hoặc nhân loại liệu có tác dụng gì với thiên binh hay không, mà giờ phút này cũng chẳng còn cách nào khác. Tay gã siết chặt lấy Trảm Nghiệp Kiếm của mình, tuy vẫn không dùng được sức, mà dù sao cũng vẫn mạnh hơn rất nhiều so với lúc bị giam trong căn phòng toàn pháp bảo thiên đình kia.

Âm thanh huyên náo đó không rời xa, trái lại còn cách mình càng ngày càng gần. Đột nhiên, cánh cửa phát ra tiếng động, Khiên Na vội vã nín thở, tim lại đập hối hả hơn.

Người đến ngửi thử mùi vị trong không khí, rồi hạ thấp giọng hỏi một câu, “Khiên Na Ma La?”

Giọng nói quen thuộc, Khiên Na nhận ra đó là giọng của Phạm Chương.

Gã thoáng chần chừ, rồi vẫn kéo tấm vải trắng đang che mình ra, chui ra khỏi bóng tối. Phạm Chương vẫn đang mặc quần áo của Hắc Vô Thường, vừa thấy gã thì thở phào nhẹ nhõm, “Dọa ông đây sợ chết, suýt nữa đã nghĩ ngươi bị bắt đi rồi.”

“Tạ Vũ Thành nói cho ngươi?”

“Chứ sao, không thì sao hắn có thể thuận lợi cứu ngươi ra ngoài như vậy? Quần áo trên người hắn còn là ta giúp hắn kiếm được.” Phạm Chương hơi không kiên nhẫn thúc giục, “Nhanh đi ra đi, chúng ta phải chuyển sang nơi khác.”

Khiên Na liền nhịn đau nhấc dây xích thả dưới đất lên cùng Phạm Chương ra khỏi gian nhà. Phạm Chương thấy tay gã bị dây xích đốt cho đỏ bừng, liền chậc một tiếng, rồi rút dây xích tới cầm hộ gã. Khiên Na biết hắn có lòng tốt giúp mình, cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người chui đầu vào trong bụi cây tươi tốt, có lúc phải trốn vào sau một thân cây khổng lồ, có lúc nằm rạp xuống mặt đất cũng không dám thở mạnh.

Một lúc sau, đợi cho âm thanh huyên náo đó dần dần đi xa, Khiên Na mới hỏi một câu, “Tạ Vũ Thành đâu?”

“…” Phạm Chương không trả lời.

Trong lòng Khiên Na hơi bồn chồn, “Hắn xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Không phải chuyện gì lớn, chỉ là bị Trường Canh tinh quân hoài nghi. Giờ đi ra ngoài không dễ.” Giọng Phạm Chương càng rầu rĩ hơn, “Ngươi cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, chính ngươi cũng đang khó giữ được mạng.”

Trong đầu Khiên Na chấn động, tâm tư Phạm Chương đơn thuần, hẳn sẽ không lừa gã. Tạ Vũ Thành vậy mà thật sự chỉ là muốn cứu mình? Tại sao hắn phải làm như vậy?

Hai người cuối cùng cũng chui ra khỏi rừng cây rậm rạp gió thổi không lọt, xuất hiện trước mặt chính là một toà cung điện màu đỏ rực, nhưng không huy hoàng lóa mắt giống như cung điện của Trường Canh tinh quân, hiển nhiên là không hề sử dụng bất kỳ vật liệu nào của thiên đình để xây dựng. Mà cách không xa tòa cung điện này, có thể nhìn thấy tòa cung điện xanh vàng chói mắt của Trường Canh tinh quân.

“Hiện tại, nơi an toàn nhất ngoại trừ cung của Diêm Ma vương, chỉ e cũng là gần chỗ ở của Trường Canh. Không ai lục soát nơi này.” Có lẽ là sợ Khiên Na hiểu lầm rằng mình muốn dẫn gã chui đầu vào lưới, Phạm Chương mới giải thích.

Khiên Na gật đầu, yên lặng đi theo sau hắn hướng về phía sau tòa cung điện. Phạm Chương nhỏ giọng ngâm niệm thiên ngữ trong miệng, viết một chuỗi chú phù trên trán hai người bọn họ, hẳn là có thể dùng để ẩn giấu hành tung. Hai người bọn họ cả một đường dựa vào chú phù và bóng tối che chắn, mấy lần tránh được một vài binh lính đi tuần tra. Khiên Na chú ý tới những binh sĩ kia cũng không phải là tiên nhân, mà là quân hắc giáp toàn thân đen kịt của địa ngục A Tì.

Xem ra nơi này chính là chỗ ở của quỷ vương A Xa N.

Khiên Na biết A Xa Ni có cấu kết với thiên đình, nếu như nhìn thấy mình, tất sẽ không hề chần chừ giao nộp gã cho Trường Canh tinh quân. Cho nên Phạm Chương mới phải cẩn thận như vậy.

Ngay tại lúc bọn họ trốn phía sau một gian vọng lâu chờ đợi đội quân hắc giáp bên ngoài đi qua, một bàn tay bất chợt lặng yên không một tiếng động duỗi tới từ phía sau Khiên Na, một tay bịt lại miệng gã. Khiên Na vậy mà hoàn toàn không cảm nhận được, tiếng kinh hô đều bị chặn trong lòng bàn tay rắn chắc. Ngay sau đó, hai cánh tay khác đồng thời cuốn lấy hông gã, giọng nói trầm thấp mang theo thà khí lọt vào tai gã, “Bất cẩn như vậy sao?”. Truyện Sủng

Khiên Na cong khuỷu tay thụi về phía sau một đòn, rồi lại bị một cái tay khác đỡ lại. Mà lúc này Khiên Na đã bình tĩnh lại được, giọng nói này, còn có nhiều cánh tay như vậy… Chỉ có thể là một tên quỷ…

“Thả tay ra…” Giọng Khiên Na lạnh buốt, mang theo ý uy hiếp.

Thế nên A Lê Đa liền nở nụ cười thả ba cánh tay đang nắm lấy Khiên Na ra, đôi mắt u lam lưu chuyển ánh sáng như mộng ảo giữa màn đêm.

Phạm Chương lườm một cái, “Quỷ các ngươi đều không đứng đắn như vậy sao? Đã là lúc nào rồi!”

A Lê Đa gật đầu nhẹ với Phạm Chương, ý cười vẫn không hề giảm đi, “Làm phiền tiên quân.”

“Ngươi giấu kỹ hắn đi, nếu như bị phát hiện, ta sẽ nói là ngươi cứu hắn.” Phạm Chương cảnh cáo, sau đó vừa nhìn về phía Khiên Na, vừa dùng giọng có vẻ tức giận nói, “Ngươi tự cầu phúc đi. Ta còn phải trở về nghĩ cách đưa Tạ Vũ Thành ra.” Nói xong liền quay người muốn đi.

Khiên Na nói một câu, “Ngươi cũng cẩn thận.”

Phạm Chương quay đầu lại liếc nhìn gã, bên môi dường như còn cười gượng, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

A Lê Đa kéo Khiên Na vào trong gian vọng lâu kia, trong lầu không có lấy một bóng người. Khiên Na quay đầu lại hỏi, “Sao ngươi và phụ vương ngươi lại đến Phong Đô?”

A Lê Đa bật cười, “Này, ta cứu ngươi, ngươi vừa tới đã thẩm vấn ta như vậy?”

“Ngươi cũng sẽ không cứu ta không công như vậy chứ?” Khiên Na hơi nheo mắt lại. Tuy đang bị vòng cổ trói buộc sức mạnh, song khí thế nên có vẫn không thể thiếu.

A Lê Đa nhướng một bên lông mày, “Nếu như chuyện ta cứu ngươi bị phát hiện, ngươi biết sẽ rước phiền phức lớn thế nào cho địa ngục A Tì không? Thanh Hồng Vô Thường các ngươi quanh năm hành tẩu ở nhân gian, sao không học theo nhân đạo nói một câu cảm ơn đi?”

“…”

A Lê Đa giơ tay lên như muốn đầu hàng, “Thôi được rồi, nếu ngươi đã biết chúng ta có giao dịch với Ly Hận Thiên, thì hẳn không nên cảm thấy bất ngờ chứ? Tạm thời không nhắc tới chuyện anh cổ, gần đây nhân gian cũng không yên ổn, hình như là vừa tìm được tung tích của mấy kẻ đi theo Ba Tuần, không biết bọn họ đã làm ra chuyện gì, khiến cho thiên đình lo sốt vó. Có lẽ là nhờ chúng ta hỗ trợ tìm xem trong địa ngục có còn dư đảng của Ba Tuần hay không.”

“Vì sao bỗng nhiên lại làm ra động tĩnh lớn như vậy? Tại sao Trường Canh tinh quân phải tới địa ngục?”

A Lê Đa tùy ý ngồi xuống một cái ghế, nhàn nhạt nói, “Thực ra ta có nghe ngóng được vài tin tức, không biết có đúng thật hay không.”

“Tin tức gì?”

“Hình như là đá Phi Tưởng phong ấn mệnh hồn của Ba Tuần có dị động nào đó.” A Lê Đa cười như không cười nói, “Dựa theo thời gian ở nhân gian cũng đã đến ba trăm năm, đây mới là lần đầu tiên. Ngươi nói xem, vị trên Ly Hận Thiên có thể không sốt sắng được sao?”

Nói như vậy, người đã hiện ra Thiên Nhân Ngũ Suy Tướng, vì kéo dài tính mạng của mình mà làm giao dịch luyện anh cổ với địa ngục A Tì, quả nhiên chính là…

Lòng Khiên Na dần dần chìm xuống đáy biển, ngọn lửa phẫn nộ mơ hồ rực cháy trong lòng.

Gã đã sớm biết phần lớn thần tiên trong thiên đạo tuy chưởng quản trật tự lục đạo, song lại chẳng hề lưu ý tới phúc lợi của những đạo khác. Nhưng nhân đạo cũng là một trong tam thiện đạo, nhân loại còn sùng bái thần tiên như vậy, xây nên nhiều miếu thờ như vậy vì Tử Vi Thượng Đế, ngày lễ ngày tết cũng phải đại tứ tế bái. Nhưng vị chí tôn lục đạo này lại hoàn toàn không để ý đến tính mạng của bọn họ… thậm chí còn không để ý bằng mấy con quỷ như mình.

Gã bỗng nhiêu hiểu ra tất cả, tại sao trong tình huống địa khí của tất cả các địa ngục đều bị xói mòn một cách khó hiểu, chỉ có mình địa ngục A Tì — địa ngục vốn có hoàn cảnh cằn cỗi nhất — lại trở nên càng thêm tươi tốt.

“Là Thiên Đình cho các ngươi địa khí?” Khiên Na bất chợt hỏi.

Nói tới đây, thần thái vốn hơi lười biếng và tùy tính trên mặt A Lê Đa dần dần biến mất, trở nên hơi phức tạp. Hắn thở dài, “Rất lâu trước đây, ta đã từng đi du lịch tới những địa ngục khác. Có thể nói là tất cả các địa ngục, ta đều đã từng đi tới một lần. Sau đó địa khí bắt đầu suy yếu, ta lại đi một lần nữa… Ngươi biết không, những con quỷ đó không thể chết đi, lại không có thức ăn nước uống, suy kiệt đến mức không thể động đậy, bị ép chịu đựng nhiệt độ đủ để nướng cháy khét da dẻ và nỗi đau đớn khi da tróc thịt bong, cuối cùng còn gần như đã hòa với mặt đất núi đá làm một thể, như hóa thạch khảm vào đá tảng. Mới đầu ta thậm chí còn không biết rằng bọn họ vẫn còn sống… Từ đó trở đi, ta bắt đầu phái tai mắt của mình đi đến các đại địa ngục để quan sát thay đổi của địa khí. Ta phát hiện, có một phần địa khí chảy về phía địa ngục A Tì của chúng ta…”

Khiên Na thoáng trợn hai mắt, lửa giận cháy rực trong con người vàng óng ánh, “Ý ngươi là địa ngục A Tì các ngươi đang hấp thu địa khí từ những địa ngục khác?”

A Lê Đa trầm mặc một lúc, rồi lắc đầu một cái, “Chỉ có một phần rất nhỏ. Phần còn lại thì ta cũng không biết đã đi đâu.”

“Liệu đây có phải là giao dịch giữa phụ vương ngươi và thiên đình không?”

“Phụ vương chưa từng thừa nhận, chỉ nói rằng chúng ta luyện anh cổ cho thiên đình, thiên đình sẽ cho chúng ta địa khí. Nhưng ta đang nghi ngờ rằng, vì một lí do nào đó, thiên đình đang hút sạch địa khí của địa ngục, rồi chỉ chia cho địa ngục A Tì một phần nhỏ như bố thí cho ăn mày.”

Khiên Na siết chặt bàn tay mình thành quyền, nỗ lực kiềm chế kích động muốn đấm một cú lên mặt tên quỷ trước mắt mình. Đều là chúng sinh chịu khổ trong địa ngục đạo, lại chỉ vì lợi ích nhất thời, liên hợp với thiên đình luôn áp bức bọn họ đi hãm hại chúng sinh đồng đạo với mình. Quỷ bọn họ tuy luôn lợi dụng lẫn nhau, sát phạt lẫn nhau, nhưng xưa nay đối mặt với thiên đạo vẫn luôn có kiêu ngạo và kiên trì của riêng mình, song ngày hôm nay, thân là lãnh tụ của ma gia quỷ có thần thông lực mạnh nhất trong chúng quỷ, A Xa Ni Vương lại có thể làm ra được chuyện như vậy!

“Đây chính là lí do vì sao ta nhờ ngươi giúp ta tìm Lục Dục Bổn Tương Kinh.” A Lê Đa nói hơi uể oải, “Chỉ cần nắm giữ được phương pháp quy nhất lục đạo, thì sẽ có thể chấm dứt tất cả những điều này, có thể cứu được cả địa ngục, bắt đám thiên nhân vô liêm sỉ đó cũng phải nếm thử tư vị bị liệt hỏa thiêu đốt, bị hàn băng ngâm thân.” Nói tới cuối cùng, giọng nói của hắn lộ ra một tia uy nghi đáng sợ.

“Tại sao thiên đình lại cần địa khí của địa ngục? Bọn họ đoạt lấy hai mươi chín tầng trời, chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ sao?”

“Mỗi một tầng trời đều có thiên chủ của riêng nó, những thiên chủ này tuy cống hiến cho Tử Vi Thượng Đế, nhưng cũng không thể tùy tiện động vào địa khí ở tầng trời bọn họ. Đồng thời, có một số việc, chỉ e vị kia cũng không muốn người khác biết được. Động vào nhân đạo và tu la đạo cũng sẽ quá lôi kéo sự chú ý của người khác. Chỉ có địa ngục, không ai quan tâm tới sống chết của những con quỷ chúng ta.”

Không muốn người khác biết… Thiên Nhân Ngũ Suy?

Lẽ nào địa khí cũng có liên quan tới loại anh cổ thuật có thể trường sinh bất lão mà Thấp Bà sáng tạo ra?

Thủ đoạn thống trị của Tử Vi Thượng Đế trước giờ luôn mạnh mẽ, cứng rắn, không cho phép có bất kỳ thần tiên nào uy hiếp hay hoài nghi quyền lực của hắn. Hơn nữa, chính hắn cũng có thần lực vô biên, thực sự không có bất kỳ thiên thần nào có thể là đối thủ của hắn. Một khi chuyện vị thần minh phảng phất như không hề có nhược điểm nào này hiện ra Thiên Nhân Ngũ Suy Tướng bị lan truyền đi, chỉ e quyền thế căn cơ của hắn cũng sẽ dao động theo.

Đây không chỉ là chuyện riêng của một vị thần là hắn. Bên trong thiên đình cũng có những phe phái không hợp, Tử Vi Thượng Đế có thể thống ngự lục đạo nhiều kiếp như vậy, là bởi vì sau lưng hắn còn có cả một phe phái thần tiên hùng mạnh gồm hai vị thượng thần Đông Vương Công, Tây Vương Mẫu cùng với Trường Canh tiên quân. Nếu như Tử Vi Thượng Đế rớt đài, lợi ích của bọn họ cũng sẽ chịu ảnh hưởng theo.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy kinh tâm động phách. Thương thiên bất nhân, muốn đấu đá mấy con kiến như bọn họ, ai có thể ngăn cản nổi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.