Địa Ngục Biến Tướng

Chương 1: Tướng Quốc Tự (1)




Trời tháng tư Biện Lương, mưa nhẹ lất phất như sương giăng, khiến cho nhành cây kẽ lá hai bên đường càng thêm xanh biếc như ngọc, từng hàng ngói thiêm xanh đen và bức tường trắng xoá hiện thêm mấy phần mịt mù tịch liêu giữa màn mưa, phồn hoa náo nhiệt ngày đêm không ngớt trong thành cũng bị hòa tan đi không ít.

Tuy rằng mưa rơi lác đác, nhưng trước cửa Tướng Quốc Tự ngói xanh tường đỏ vẫn cứ la liệt những sạp bán hàng rong, bán đều là động vật như gà vịt chó mèo. Trước cửa chùa mở rộng là hai dãy quầy hàng, sắp đầy các loại hàng hoá rực rỡ muôn màu. Người người cầm ô giấy dầu chen vai sát cánh qua lại giữa những quầy hàng, cùng chủ quầy trả giá trò chuyện, túi lớn túi nhỏ xách trên tay.

Mỗi tháng đều có năm ngày, Tướng Quốc Tự sẽ mở cửa cho bên ngoài, trong năm ngày này, Tướng Quốc Tự có lẽ chính là nơi náo nhiệt nhất trong toàn Biện Lương.

Một đạo nhân mặc đồ xanh không bung dù chậm rãi đi xuyên qua đám đông. Mặt mũi gã anh tuấn thâm thúy, thoạt nhìn ước chừng trên dưới ba mươi, mà tóc tai đều đã bạc trắng. Trên đầu cũng không buộc quan, chỉ cắm một cây trâm ngọc xanh. Trên người mặc bộ trang phục của đạo sĩ màu xanh, thân hình cao to, vai rộng, trên lưng đeo túi cùng một thanh bảo kiếm đồng thau dày nặng cổ kính, tay trái cầm một cây phất trần màu trắng.

Gã cũng không đi dạo xem thương phẩm như những người khác, mà đi thẳng qua ba cánh cửa, mãi đến tận lúc tới Đại Hùng bảo điện mới dừng lại trước bức tượng Thích Ca Mâu Ni dáng vẻ trang nghiêm, sau đó liền chậm rãi đi về phía tăng nhân đang ngồi ở mặt sau cửa đại điện.

Tăng nhân trông coi trong điện có pháp hiệu là Nguyên Hành, là một tiểu tăng trẻ tuổi, ước chừng chưa tới hai mươi. Vừa rồi lúc đạo nhân tiến vào, hắn đã cảm thấy người này khí vũ bất phàm, trên lưng còn đeo kiếm, trong lòng vô cùng tươi tỉnh. Bây giờ nhìn đạo nhân vậy mà lại đi về phía mình, liền vội vàng đứng dậy.

Đạo nhân đứng lại trước mặt hắn, ngón trỏ cùng ngón tay cái tay phải chụm lại kết ấn trước ngực, khom nhẹ người hành lễ. Tiểu tăng liền vội vàng chắp hai tay trước ngực đáp lễ, “Chân nhân đến từ nơi nào?”

Đạo nhân nói, “Tệ hào Đàn Dương Tử, đến từ phía đông.”

Tiểu tăng nghe giọng nói gã trầm thấp bình ổn vững vàng, trong lòng càng dâng lên một luồng kính nể khôn xiết, “Tiểu tăng pháp hiệu Nguyên Hành. Không biết chân nhân là vân du đến đây, hay là đến đây thăm bạn?”

“Không vân du, cũng không thăm bạn.” Đạo nhân tự xưng Đàn Dương Tử bỗng nhiên chuyển đề tài, hỏi, “Xin hỏi trong vòng một tháng này, trong chùa có gì dị thường hay không?”

Gã vừa hỏi như vậy, Nguyên Hành bỗng nhiên đổi sắc mặt. Nhưng rất nhanh lại như thể hơi lúng túng khoát tay nói, “Dị thường? Không có gì dị thường cả. Sao chân nhân lại có câu hỏi này?”

Đàn Dương Tử nói, “Cái gọi là dị thường, chính là bất cứ một việc nhỏ nào không tuần hoàn theo nhân quả trong cuộc sống cũng đều được tính. Thí dụ như nghe thấy âm thanh không tồn tại, hoặc là nhặt được vật không tồn tại, hoặc là nhìn thấy người không nên ở đó, hoặc là thứ gì vốn có đột nhiên không còn nữa. Những tình huống này đều không xảy ra?”

Nguyên Hành trở nên lúng túng.

Đạo sĩ thấy hắn do dự, liền tiếp tục kiên trì nói, “Nếu như giờ không nói, về sau tình huống chỉ có thể càng ngày càng kịch liệt. Kết cục đã xảy ra rồi là sẽ không thể ngăn cản được nữa, mảnh phúc địa phong thuỷ của Tướng Quốc Tự chỉ e cũng sẽ bị tản hết phúc khí.”

Nguyên Hành nghe vậy liền rùng mình trong lòng. Thật ra, mấy ngày nay trong chùa quả thật có chút quái lạ. Nhưng trụ trì không cho phép truyền lưu lời đồn, nói rằng như vậy là chế ra khẩu nghiệp, thế nên hắn cũng thật sự không dám tùy tiện nói với người khác. Nhưng trong ánh mắt lạnh lùng của đạo nhân này còn ân ẩn một tia nhuệ khí, hơn nữa giọng điệu bình tĩnh, giống như gần như đã xác định nơi này có gì đó quái lạ, thế nên mới hoài nghi, lẽ nào đối phương là một đạo sĩ Mao Sơn có chút kinh nghiệm bắt quỷ. Trụ trì của bọn họ tuy rằng học thức uyên bác, nhưng cho tới bây giờ vẫn khinh thường tin tưởng lời đồn đại yêu ma, để mặc những chuyện quái lạ đó không quan tâm, cuối cùng, kẻ xui xẻo còn không phải là tăng nhân bình thường như bọn họ sao… Chi bằng nói cho vị đạo sĩ này nghe thử.

“Thực ra… Đúng là có chút chuyện lạ…”

Nếu như muốn tìm căn nguyên, chuyện lạ ấy bắt đầu từ khoảng chừng một tháng trước. Buổi tối ngày hôm ấy, Nguyên Hành rửa mặt xong trở lại tăng phòng, đọc kinh một chốc rồi mới chui vào trong chăn. Sư đệ Nguyên Tịnh cùng phòng đã ngủ. Chùa chiền vào ban đêm thường sẽ càng tĩnh lặng hơn so với những nơi khác, kể cả là chùa lớn hương hoả cường thịnh như Tướng Quốc Tự cũng không phải ngoại lệ. Ngoài xe ngựa ngẫu nhiên đi ngang qua bên ngoài chùa, bốn phía không còn tiếng động gì khác, bởi vậy, dù cho chỉ là một chút gió thổi cỏ lay cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Giường Nguyên Hành đối diện một cánh cửa sổ, bóng cây hoè già ngoài cửa sổ chiếu vào giữa phòng, theo gió đêm nhẹ nhàng chầm chậm lay động. Nguyên Hành mỗi ngày nhìn bóng cây đung đưa, mí mắt sẽ càng nặng, chẳng mấy chốc sẽ nặng nề đi vào giấc mộng. Nhưng đêm hôm đó hắn mới vừa vặn trượt tới đường biên của mộng cảnh, đã bị một trận thanh âm huyên náo kéo ý thức tỉnh táo về.

Trong bóng tối, hắn nghe thấy có người đang liên miên lải nhải đọc kinh.

Khoảng chừng đã là canh tư, hơn nửa đêm Nguyên Tịnh lại lên cơn thần kinh gì đây? Nguyên Hành rướn người dậy nhìn về hướng giường Nguyên Tịnh, đã thấy Nguyên Tịnh ngủ say mê mệt, mặc dù không ngáy, nhưng nhịp thở cũng đã chậm rãi, không hề có dấu hiệu đã thức dậy.

Nhưng âm thanh đọc kinh vẫn phiêu du như gió bên trong căn phòng tối om đen kịt như mạch nước ngầm, thanh âm không lớn, lại mơ hồ không rõ, khó phân biệt được phương hướng, hơn nữa… phảng phất như thể ở ngay bên tai…

Nghĩ như vậy, Nguyên Hành liền rùng mình một cái.

Lẽ nào trong phòng này… còn có một người khác?

Hắn vội vã bò dậy, tỉ mỉ nhìn một vòng gian nhà. Căn phòng của sư sãi bọn họ cũng không lớn, cơ bản chỉ đặt chen chúc hai cái giường, một tủ quần áo gỗ, một giá gỗ treo quần áo. Hắn rón rén mở cửa tủ quần áo, bên trong nhét đầy tăng phục, đệm, chăn màn, còn đâu chỗ để giấu người.

Thở phào nhẹ nhõm, hắn nằm lại trên giường, mí mắt lại trở nên nặng nề. Ngay cả tiếng đọc kinh liên miên lải nhải mơ hồ không rõ kia cũng có vẻ hơi xa xôi.

“Cho ta tiến vào.”

Nguyên Hành lập tức tỉnh táo.

Câu nói vừa xong này, phảng phất như có người nằm nhoài nói vào tai hắn. Lông tơ trên tai hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở.

Nguyên Hành đột ngột quay đầu, xuyên thấu qua ánh trăng mờ mờ, nhìn thấy trên giường đối diện, Nguyên Tịnh đang quay mặt về phía hắn, thẳng tắp quỳ ngồi trên giường, hai mắt trợn trừng, mặt không đổi sắc theo dõi hắn.

Nguyên Hành sợ đến mức lùi về phía sau, dán lưng lên vách tường, mắng, “Đệ nửa đêm không ngủ còn nổi điên làm gì!”

Nhưng Nguyên Tịnh cũng không nói không rằng, vẫn cứ dùng khuôn mặt cứng đờ không lộ ra cảm xúc gì nhìn hắn một phút chốc, rồi bỗng nhiên lại nằm xuống, không bao lâu đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ

Là mộng du sao?

Câu nói vừa rồi là Nguyên Tịnh nói sao? Nhưng Nguyên Tịnh rõ ràng ngồi ở trên giường, câu nói kia lại phảng phất như ở ngay bên tai…

Bị đánh thức hai lần như vậy, Nguyên Hành làm thế nào cũng không ngủ được, cứ mở mắt đến thẳng bình minh. Vốn tưởng rằng có thể chỉ là đêm đó, lại không ngờ rằng ba ngày sau, khoảng canh tư nửa đêm Nguyên Hành lại một lần nữa tỉnh lại.

Đêm hôm đó ánh trăng tối tăm, bóng tối so với dĩ vãng càng dày đặc hơn, gió ngoài cửa sổ thổi mạnh vù vù, lại vẫn cứ có thể nghe thấy tiếng đọc kinh liên miên lải nhải ba ngày trước nghe thấy.

Bóng cây ngoài cửa sổ vẫn đang lay động, song hắn luôn cảm thấy có vẻ không giống trước kia… như thể… có thêm cành cây?

Đã vậy cách cành cây lay động cũng làm cho người ta phải lưu ý. Vừa mới đầu cũng không thể nói được là không đúng chỗ nào, nhưng khi nhìn lâu, lại dần dần phát hiện ra chỗ làm người sởn cả tóc gáy…

Cách những cành cây đó đung đưa quá tận lực, không giống như là bị gió thổi, lại giống như.. thứ gì đó thật nhỏ thật dài đang cố ý đung đưa vặn vẹo tứ chi, mô phỏng giống như cành cây…

Sợ hãi âm thầm ập tới, Nguyên Hành dùng chăn trùm đầu lại. Trong bóng tối chỉ có thể nghe thấy hô hấp cùng tiếng tim đập của mình, có điều nhịp tim quá nhanh lại vẫn cứ không thể nào làm cho hắn bình tĩnh lại được.

Trong phòng tràn ngập một loại khí tức quỷ quyệt, còn có một mùi thối nhàn nhạt.

Nguyên Hành vừa mới đầu còn tưởng Nguyên Tịnh thối, nhưng mùi thối này lại quá kỳ quái, hơi giống với mùi tanh tưởi của đồ ăn để lâu bị hư thối.

Trước bình minh, Nguyên Hành cuối cùng cũng bắt đầu có chút buồn ngủ. Thế nhưng ngay lúc đó, hắn lại nghe được câu thì thầm kia.

“Cho ta tiến vào.”

Qua mấy ngày như vậy, tinh thần Nguyên Hành càng ngày càng kém, liền nói với sư phụ Quan Nghĩa của hắn về việc này. Lúc này hắn mới biết thì ra còn có mấy sư huynh sư đệ khác cũng có nghe thấy tiếng đọc kinh, nhìn thấy cái bóng quái lạ, nhưng hỏi một vòng cũng không có ai nửa đêm niệm kinh. Có một vài sư huynh sư đệ thân thể yếu thậm chí còn sinh bệnh vì chuyện này, tinh thần những người khác cũng ngày càng lụn bại.

Sư phụ Quan Nghĩa báo việc này cho trụ trì Quan Vân pháp sư, thế nhưng trụ trì lại không để ý lắm, cho rằng có vài tiểu tăng đang cố ý tạo ra hỗn loạn, còn cấm chỉ các tăng nhân âm thầm lan truyền chuyện này. Mọi người cũng chỉ đành ngậm miệng không nói. Nhưng tình hình như vậy cũng không hề chuyển biến tốt, đến giữa tháng, một đêm nào đó, Nguyên Tịnh hơn nửa đêm bỗng nhiên đứng dậy, mở cửa ra, rồi lại không đi ra, chỉ đứng ở cửa thò đầu ra bên ngoài. Nguyên Hành đang ngủ mơ mơ màng màng liền hỏi hơn nửa đêm nhìn cái gì, Nguyên Tịnh lại hỏi ngược lại hắn, “Huynh không nghe thấy vừa nãy có người gõ cửa sao?”

Nguyên Hành không hiểu ra sao, “Không có mà?”

Nguyên Tịnh à một tiếng, liền về đi ngủ. Nhưng từ sau đêm đó, cả người Nguyên Tịnh đều trở nên rất kỳ quái, không hay nói chuyện cùng hắn, đã vậy vừa nói chuyện là lại âm dương quái khí. Thậm chí có một lần hắn còn nghe thấy Nguyên Tịnh đã nói rằng hắn không tốt thế nào với một tăng nhân khác sau lưng hắn. Trước đây Nguyên Tịnh luôn có quan hệ tốt nhất với hắn, gần đây lại như thể bị trúng ma chướng, chưa nói được vài câu đã muốn ầm ĩ. Đã vậy còn không chỉ là Nguyên Tịnh, trong nửa tháng này, trong chùa nhiều lần xảy ra chuyện, giữa tăng nhân liên tiếp nổi lên tranh chấp, đã xảy ra ba, bốn chuyện động tay chân, còn nhiều gấp mấy lần hai năm qua gộp lại, hơn nữa đều là bởi vì chút chuyện vặt vãnh. Trụ trì có vẻ cũng đã quá tức giận, nghiêm khắc trách phạt mấy tăng nhân động thủ, mà dẫu đã làm vậy, bầu không khí toàn bộ Tướng Quốc Tự vẫn cứ ngột ngạt, giữa các tăng nhân phảng phất như có một chốt căng, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy vỡ.

Mặt khác, còn có một mùi thối mục nát như hình với bóng, như ruồi bâu lấy mật, mỗi giờ mỗi khắc đều không ngừng quanh quẩn trong mũi. Bên trong phòng ngủ có, trong kinh đường cũng có, trong thiện phòng cũng có. Nguyên Hành nghe tiểu tăng Nguyên Thanh làm việc trong nhà bếp nói, mấy ngày nay đồ ăn trong nhà bếp hỏng hết sức nhanh, có những lúc cải thảo mới mua một ngày trước, ngày hôm sau nhìn đã mốc xanh, gạo trong hũ gạo còn sinh giòi, kín loang lổ vết mốc.

Nghe Nguyên Hành nhỏ nhẹ kể ra tất cả những chuyện này, Đàn Dương Tử khẽ hừ một tiếng, hai mắt nhìn lên khuôn mặt từ bi trên tượng Phật, “Quỷ quả nhiên là ở đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.