Đêm Tối Người Giữ Lửa

Chương 6: Năm phát đạn




''Không đúng, bình thường chúng ta không thể nào nhìn thấy được tà vật, chỉ có thể mượn nhờ vật phẩm đặc thù, hoặc là người trong nghề mới có thể nhìn rõ. Nhưng lần này chúng ta lại chân thực thấy rõ, đại biểu cho lần này tà vật đã không nằm trong phạm vi khống chế của hai người chúng ta."

"Nhanh chóng rút lui." Đinh Nam vội vàng quát lên, sau đó hai người bọn hắn lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu biệt thự bỏ hoang này.

Nhưng, mọi việc không phải cứ muốn là được, đang lúc hai người sắp chạy ra khỏi phạm vi phong tỏa thì bỗng nhiên một vách ngăn xuất hiện trước mặt bọn hắn, ngay sau đó, một giọng nói quái dị vang lên trong khắp khu biệt thự.

~ Ngài muốn đi đâu? Ngài muốn về đâu? ~

~ Ở lại cùng ta tối nay đi, rất nhanh thôi chúng ta đều có thể trở thành vĩnh hằng ~

Nghe được thanh âm này, hai người bọn hắn không tự chủ được mà rùng mình, lý ra ngày vào hạ phải là cái nóng oi bức, nhưng nhiệt độ xung quanh lúc này lại như rét mùa đông.

Tuy nhiên, là một nhân viên cấp ba, lại còn là một tay thạo nghề, Đinh Nam rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh của mình. Chỉ thấy hắn cởi xuống ba lô đeo phía sau lưng, sau đó từ bên trong lấy ra một hộp vuông màu đỏ, mở ra hộp vuông, một chuỗi tràng hạt đang phát ra ánh sáng vàng nhạt hiện hữu khắp xung quanh.

Ngay tức khắc, bầu không khí xung quanh hai người bọn hắn dịu lại, tràng hạt bên lên phía trên đỉnh đầu hai người tạo ra một kết giới nhỏ bao bọc lấy cả hai.

Ở trong ngành của ban chuyên án đặc biệt có một quy định được lan truyền giữa các nhân viên, đó là khi đối mặt với tà vật, tuyệt đối không thể để xung quanh chính mình mất đi ánh sáng, bằng không chính ngươi sẽ lâm vào bóng tối vô tận, mãi cho đến khi ngươi không còn tồn tại trên thế gian này.

Mà để giữ ánh sáng xung quanh của mình không tắt, bắt buộc phải sử dụng vật phẩm phước lành. Cái được gọi là vật phẩm phước lành chính là như chuỗi tràng hạt kia trên đầu hai người Đinh Nam. Bọn nó được những người tu hành cao thâm như các vị đại đức thượng tọa trong các chùa miếu ngày đêm tụng kinh chú ấn, hay như các vật phẩm được cung phụng bằng hương hỏa qua các đời. Bọn chúng có một điểm chung duy nhất là mang theo phước lành, yếu có thể xua đuổi ma quỷ, mạnh có thể trảm tà diệt yêu. Nhưng trong hoàn cảnh tà vật gia tăng ngày càng nhiều, các vật phẩm phước lành thì ngày càng ít đi, bởi vì để hình thành một vật phước lành là điều không dễ dàng. Tỉ như nói chuỗi tràng hạt này, nó được một vị tăng nhân có đạo hạnh cao thâm tụng trì gia chú xuyên suốt mười lăm năm, nhưng phải được cung phụng hương hỏa thường xuyên, lại không thể rời bỏ tiếng tụng kinh quá lâu, bằng không bên trong nó phước lành ngày càng ít đi, cho đến khi hao hết.

Bởi thế tất cả vật phẩm phước lành khi lấy đi ra khỏi nguyên địa thì sẽ được đặt trong hộp phong ấn, chỉ khi nào thực sự cần thiết, bằng không không thể nào lấy ra.

Chuỗi tràng hạt này từ khi được đem về cục số bảy đã vô số lần lập được công to, nhưng đổi lại phước lành trong đó ngày càng ít đi. Lần này nhiệm vụ phía trên đưa cho Đinh Nam hắn cũng chỉ để bảo toàn, vốn tưởng chỉ là điều tra đơn giản nhưng thật không ngờ lại được nó cứu mạng.

Chỉ thấy ngay lúc này chuỗi tràng hạt kim quang hiện ra khắp bốn phía, một phần lực được phân ra bảo hộ lấy hai người, một phần lực lượng còn lại được Đinh Nam dùng trong tổ thủ pháp đặc biệc điều khiển lấy, ngay sau đó một chùm sáng vàng nhạt hướng về phía trước bắn ra.

~ Rít gào ~ một tiếng thét thê lương vang lên bao trùm khu biệt thự, nghe được tiếng thét này hai người nội tâm toát ra vẻ vui mừng.

'' Có tác dụng, thừa lúc nó bệnh lấy mạng nó." Đinh Nam không chút do dự rút đi kim quang bảo bọc lấy bọn hắn, sau đó tập trung tất cả lực lượng vào chùm sáng.

Đang thời khắc hai người thấy được ánh rạng đông thì dị biến phát sinh. Một tiếng cười thình lình vang lên sau lưng bọn hắn.

~ Hihi, bắt được hai ngươi rồi.~

~ Hihi, cùng ta hòa vào nhau mà tận hưởng vĩnh hằng đi.~

Nghe được tiếng cười này, Đinh Nam bọn họ thầm nói không xong, nhưng không kịp rút chùm sáng về bảo hộ thân mình.

Răng rắc ~! Tràng hạt trên không trung rạn nứt sau đó vỡ ra từ trên không rơi xuống, hạt châu vung vẩy khắp xung quanh như cáo chung nó sứ mệnh.

Nhìn thấy cảnh này tâm can của Đinh Nam như muốn vỡ ra, cả người hắn tựa như người mất hồn.

Thế mà vỡ, tràng hạt mười lăm tụng chú, từ khi được thỉnh khỏi Nhơn An tự đến nay theo trong cục lập xuống bao chiến công hiển hách, thế mà hôm nay lại vỡ nát trước mặt của Đinh Nam hắn.

Tà vật này, đã vượt qua hắn phán đoán, thậm chí đều vượt qua tất cả mọi người trong cục phán đoán.

Nhưng không đợi Đinh Nam hai người phục hồi tinh tinh thần thì một cảm giác lạnh thấu xương ập tới, xung quanh vang lên không rõ tiếng hát, khiến cho ai nghe thấy sởn gai ốc

Tuy sợ, thế nhưng từng trải qua vô số nghiệp vụ như Đinh Nam không cho phép hắn lùi bước, chỉ thấy hắn từ bên hông rút ra khẩu súng lục, sau đó xoay người ra phía sau liên tục nã súng, miệng hô lớn.

'' Đồng chí Kiên, mau chóng từ cửa nam chạy ra, trở về trong cục cầu cứu viện, tà vật đã vượt khỏi phạm vi khống chế."

'' Đồng chí Nam. còn anh thì sao?"

'' Nhanh chóng rút, một người chết còn hơn là hai người chết, nếu như không đem tình huống báo lên thì không chỉ hai ta chết, mà vô số hộ dân ngoài đều sẽ bị tà vật này làm hại. Nhanh lên"

Đinh Nam bây giờ đã ôm lòng quyết tử, sống sót dưới tà vật là chuyện không thể nào, hắn chỉ hi vọng tà vật có thể từ từ ăn mình mà tranh thủ thời gian để Đức Kiên chạy đủ nhanh, đem tình huống nơi đây cáo tri, như vậy hắn chết cũng không hối tiếc, chỉ là lo cho người nhà của chính mình, không biết sau khi hắn đi bọn họ có thể kiên cường vượt qua được hay không. Tuy vậy, với tư cách là một nhân viên cục số 7, đã thề danh dự dưới lá cờ đỏ sao vàng, vì nước quên thân vì dân phục vụ là thiên chức của hắn, cho dù phía trước là con đường chết đi chăng nữa.

Đức Kiên trầm mặt, hắn từ trong túi của mình lấy ra một sợi dây chuyền. Không chút do dự ném về phía Đinh Nam, miệng hô lớn.

" Đồng chí Nam, đây là vật phước lành được nhà ta cung phụng qua các đời. Anh cố cầm cự, đợi tôi ra khu tín hiệu cầu cứu lập tức quay lại chiến đấu với anh."

Nói xong, Đức Kiên xoay người hướng về cửa nam mà chạy. Dù lòng không muốn nhưng hắn vẫn biết nặng biết nhẹ, dùng hết sức bình sinh của mình chạy tới cửa nam, lòng thầm cầu nguyện cho Đinh Nam có thể tìm đường sống trong chỗ chết, mặc dù cơ hội đó là tỉ lệ một phần ngàn, nhưng con người ai mà chẳng mà có một tia hi vọng trong lòng chứ.

Nhận được vật phước lành mới, Đinh Nam hắn có tự tin kéo dài càng lâu để Đức Kiên có cơ hội quay về báo cáo với người trong cục. Nhưng tà vật hiển nhiên không có ý định buông tha cho bất kỳ ai.

Chỉ thấy bóng hình màu đỏ khẽ vươn tay, xung quanh gai nhọn không biết từ đâu xuất hiện, thẳng hướng Đức Kiên phóng tới.

" Không."

Nhìn thấy đây Đinh Nam tuyệt vọng, hắn muốn lao thân lên chắn nhưng cơ thể không tài nào nhúc nhích. Chỉ có thể trơ mắt nhìn gai nhọn lao về phía chiến hữu của chính mình.

Đức Kiên tuy chạy nhưng vẫn để ý sau lưng, mắt thấy gai đỏ sắp chạm đến mình, trong tay lá bùa chuẩn bị kích phát thì bỗng nhiên tiếng hát dừng lại, gai đỏ cũng đình chỉ sinh trưởng. Hắn không hiểu mà quay mặt nhìn lại, chỉ thấy bóng hình màu đỏ trước hắn không xa dường như đang nhìn đi đâu đó phía trên, nhưng chưa kịp để hắn hiểu rõ tình hình thì.

'' Đoàng " âm thanh của tiếng đạn vang lên kéo theo đó là một vệt sáng màu tím lấy tốc độ nhanh chóng xẹt qua đỉnh đầu, không một chút lực cản mà ghim vào tà vật phía trước.

Đinh Nam cùng Đức Kiên nghe được tiếng súng thì cả kinh, nhưng chưa kịp để hai người bọn hắn nhận rõ được tình hình thì lại một tiếng súng khác lại vang lên, ngay sau đó là tiếng thứ ba, tiếng thứ tư. Thẳng đến một vệt đạn màu đỏ bắn ra không chút nào lực cản ghim vào tà vật trước mắt bọn hắn.

" Gào." một tiếng rít chói tai vang lên cả khu biệt thự, ngay sau đó bóng hình màu đỏ dần biến mất, chỉ còn sót lại một cánh tay bị thối rửa, như minh chứng nó đã từng tồn tại mà không phải hai người bọn hắn nằm mơ.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra chưa đến năm phút, tà vật được cho là không thể địch lại cứ như thế bị năm phát súng bắn chết, nếu như không phải xảy ra trước mắt bọn hắn thì đánh chết bọn hắn cũng không tin chuyện này, bởi vì quá hoang đường.

Đinh Nam, Đức Kiên hai người bọn hắn chưa từ trạng thái kinh ngạc đi ra thì một giọng nói có phần âm trầm vang lên trong đêm vắng, như một lời báo cáo, hoặc như là một cách biểu thị chiến công của chính mình.

'' Hoàn thành nhiệm vụ, quỷ dị tiêu diệt."

" Đêm tối phủ xuống, tàn hỏa sẽ đốt trong đêm dài, người giữ lửa canh giữ văn minh hỏa chủng, thẳng đến khi nhân loại thấy được quang minh."

" Thiên Khải."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.