Đêm Tối Người Giữ Lửa

Chương 1: Thiên Khải




Khi mặt trời chuyển giao cũng là lúc màn đêm buông xuống. Trên con đường đầy nếp cũ kỹ, những ánh đèn đang dần được thắp lên để chiếu rọi màn đêm u tĩnh. Tuy nhiên chắc là do lâu năm sử dụng, cộng thêm hiếm khi được sửa chữa nên dẫn đến những ánh đèn có chút chập chờn.

Những bóng người lác đát ngoài đường cũng dần dần đi về tổ ấm, từng hộ, từng quán hàng cho dù ban ngày có đông đúc đến mấy thì bây giờ đều đóng lại cửa cuốn mà khép mình trong màn đêm yên tĩnh.

Tịch mịch, cô quạnh, đây có lẽ là những cụm từ miêu tả chính xác nhất về con phố này.

Ngay lúc này, Trần Minh đang chạy vội trên đường về nhà. Hắn ta tựa như một cơn gió nhỏ lướt nhanh trên phố vắng.

Rất nhanh liền trở lại nhà ở của mình, một căn hộ cấp bốn.

Móc ra chùm chìa khóa, Trần Minh mở ra cánh cửa có đầy nếp cũ kỹ đó. Vội vội vàng vàng đóng cửa lại, ngay sau đó ánh đèn được bật lên đuổi đi bóng đêm tĩnh lặng.

Vứt ba lô của mình sang một bên, vặn mở bình nước uống một hơi thật dài, sau đó liền nhảy lên chiếc ghế trước dàn Pc thân yêu của mình.

Mở màn hình, khởi động CPU. Rất nhanh máy tính liền hoạt động. Như thường lệ ấn mở Facebook, sau đó thoải mái lướt web.

[ Hôm qua hai giờ sáng, bệnh viện đa khoa Vĩnh Đức ly kỳ mất tích thi thể, số lượng rất nhiều, hiện cơ quan chức năng đang điều tra làm rõ. ]

[ Vì sao khu biệt thự đảo nổi bỏ hoang lại xuất hiện tiếng hát thần bí lúc 12h đêm? Là trò đùa quái đản hay do sự kiện tâm linh. ]

[ Ủy ban phường Điện Phương nhắc nhở, gần đây địa bàn phường xuất hiện một nhóm côn đồ, mọi người hạn chế không đi ra ngoài vào ban đêm. ]

[ Khu mộ địa Điện Dương ba ngày nay có mây đen bao phủ không tiêu tan. Đến cùng là lực lượng tự nhiên hay do sức mạnh thần bí. ]

“Tình huống bây giờ là thế nào vậy, càng nhiều tin tức không hợp thói thường.”

“Vừa rồi trên lúc chạy về không chú ý kỹ nhưng mọi người có vẻ lo sợ.”

Trần Minh đăm chiêu nghĩ tới.

Hắn có thể là người vô thần, thích tìm những điều kích thích để xem. Nhưng không có nghĩa hắn là não tàn.

Đủ loại tin tức nhanh chóng xuất hiện rồi biến mất, cộng thêm những điều bất thường ở xung quanh đủ để cho thấy có chuyện gì đó đang xảy ra.

“Mặc kệ, tự mình hù chết mình, có lẽ di chứng do xem nhiều phim kinh dị. Có lẽ đoạn thời gian tới không nên xem”

“Cho dù thật xảy ra chuyện cũng có người phía trên đỉnh lấy. Đâu đến phiên tiểu nhân vật như mình lo lấy.”

“May mắn lúc trước nhận xong kết toán tiền công, đủ để ta trạch một đoạn thời gian. Quyết định rồi, tháng nay không ra khỏi nhà.”

Trần Minh hắn là một thợ đụng, đụng đâu làm đó, có việc là làm. Làm xong một công việc hắn liền sẽ nghĩ ngơi mười ngày nửa tháng.

Đây không phải là hắn lười, chẳng qua xã hội đánh đập có chút mỏi mệt nên luôn sinh ra di chứng như vậy, cùng lười không quan hệ.

Ngâm nga bài hát mình thích, Trần Minh đi xuống bếp mở ra tủ lạnh, bắt đầu nấu bữa tối của chính mình.

Đem tất cả nguyên liệu trong ba lô lấy ra. Thực phẩm ăn uống cất vào tủ lạnh. Nhu yếu phẩm lần lượt vào đúng vị trí của nó.

Xong, tất cả đâu vào đó, một tháng trạch nam chính thức bắt đầu.

Đang lúc Trần Minh tự mãn, thì cách nhà của hắn không xa có một đoàn xám trắng đang tiến gần.

Có gió thổi qua xào xạt kèm theo một rít ớn lạnh.

Những ánh đèn lờ mờ trên con phố cũng dần dập tắt, để lại bóng đêm hiu quạnh.

“Cộc cộc”

Thành cửa vang lên tiếng gõ, làm Trần Minh có chút giật mình.

“Cộc cộc cộc.”

"Tới ngay đây.” Trần Minh vội hô lên liền muốn bước ra cửa. Nhưng chân vừa muốn khởi bước liền khựng lại.

"Không đúng, mình hàng xóm vẫn luôn không liên hệ gì nhau, không thể nào là hàng xóm gõ cửa. Ta cũng không kêu đồ ăn nhanh, cũng không có đơn hàng gửi về, cho dù có không thể nào gửi vào ban đêm như thế này.”

“Cốc cốc cốc.” Có quy luật tiếng gõ cửa lại vang lên.

Liên tưởng lại những gì đọc trước đó trên mạng, cộng thêm vẻ lo sợ của mọi người mà hắn vô tình thấy. Một suy nghĩ không thực tế liền hiện ra trong đầu hắn.

"Sẽ, sẽ không phải là thứ đó đi.” hắn khóc không ra nước mắt.

Trần Minh có chút sợ, hắn muốn lùi chân về phòng ngủ của mình. Nhưng tiếng gõ cửa như luôn đánh vào tim hắn để hắn không có chút nào di chuyển.

"Cộc cộc cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa vang càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn.

Từng tiếng như tiếng bùa đòi mạng, đâm vào sâu lồng ngực của Trần Minh.

“Rầm” một tiếng đập thật lớn vang lên, sau đó tiếng gõ cửa cũng dừng lại. Tựa như cái gì đó mất đi sự kiên nhẫn của mình mà rời đi.

“Phịch” Trần Minh đầy mồ hôi ngồi phịch xuống đất, trên mặt vẫn không dấu đi sự hoảng sợ tột cùng.

Qua một lúc sau mới hồi thần đến mà đứng dậy, nhìn về phía cửa, Trần Minh có chút do dự, sau cùng vẫn là không tiến lên xem. Hắn vẫn có chút sợ sệch.

Tắt đi bếp gas, vứt bỏ đồ ăn đã cháy khét vào thùng rác, Trần Minh lui bước về phòng ngủ của mình. Leo lên giường trùm lấy chăn phủ kín người, sau đó móc điện thoại ra lướt hòng lau đi nỗi sợ, nhưng tâm tư của hắn lúc này lại không tại bên trên điện thoại.

“Có lẽ là tên côn đồ trong thông báo của xã, muốn dụ mình ra mà cướp của.”

"Là mình suy nghĩ nhiều, không thể nào là thứ gì đó không sạch sẽ được.”

Trần Minh tuy là sợ, nhưng hắn là người vô thần, kiên định của hắn không thể nào để hắn thừa nhận rằng lúc nãy tiếng gõ cửa là cái gì đó tâm linh. Cho nên hắn liền biên cho mình một lý do. Có lẽ là do xem tin tức có chút giật gân, cộng thêm gần đây xem kinh dị hơi nhiều nên mới khiến hắn sợ bóng sợ gió.

Nhân loại luôn là động vật kỳ quái, cho dù mắt thấy tai nghe nhưng không phải thứ mình muốn thấy liền tự động não bổ mà phản bác.

Định thần lại một chút, Trần Minh liền lấy lại dũng khí. Bỏ suy nghĩ qua một bên, chăm chú vào màn hình điện thoại, dự định tìm một bộ anime xem để hồi lại HP vơi đi nỗi sợ, thì ngay lúc này, điện thoại của hắn không thể thao tác.

Một đoạn số liệu hiện ra kèm theo một dòng chữ.

[ Hệ thống đang tại lắp đặt.]

[ Đang quét số liệu của ký chủ.]

[ Quét hình hoàn tất, đang khóa lại thân phận.]

[ Thân phận khóa lại thành công, chúc mừng ký chủ trở thành chủ nhân của hệ thống cứu thế.]

[ Có hay không tiếp nhận hệ thống cứu thế.]

Nhìn thấy cái này dòng chữ, Trần Minh trầm mặt.

Hệ thống cứu thế? Ký chủ? Hắn?

Trần Minh không thể không biết hệ thống là gì. Là một trạch nam có thâm niên kinh nghiệm, còn là một dân nghiện truyện thì hắn biết hệ thống là nhân vật chính mô bản.

Nhưng, đấy là hắn không muốn. Là một độc giả hắn biết rằng, hệ thống liền đại biểu có một thế lực sau màn thao túng lấy, hơn nữa dù là nhân vật chính thì chẳng qua cũng là trò chơi trong mắt kẻ khác. Có lẽ hắn tiêu cực nhưng trải qua xã hội đánh đập khiến hắn không thể suy nghĩ tiêu cực như thế.

“Tại sao cái hố hệ thống này lại trói chặt ta.”

“Không hợp thói thường, dựa theo bình thường thiết lập thì chỉ có xuyên qua, hoặc trùng sinh mới mang hệ thống. Ta một không trùng sinh, hai không xuyên qua lại mang hệ thống.”

“Hệ thống cứu thế, không lẽ hệ thống này bắt ta đi cứu thế giới. Trạch nam đi cứu thế giới, ngươi nghiêm túc?”

Trần Minh nhìn hệ thống, có chút đau răng. Vứt bỏ tạp niệm, hắn nhấn vào nút tiếp nhận. Cho dù không muốn nhưng tay vẫn rất thành thật, mặc dù có thể có hố nhưng hắn biết, hệ thống xuất hiện lúc này đại biểu thế giới này không bình tĩnh, cộng thêm chuyện vừa nãy ngoài cửa mới phát sinh, hắn lờ mờ có thể đoán được gì đó. Có lẽ, hệ thống sẽ giúp hắn bảo toàn được cái mạng nhỏ trong đoạn thời gian sắp tới.

[ Hệ thống đang tiến hành tiếp nhận.]

[ 10, 30, 50,..., 100% Hệ thống tiếp nhận thành công. Đang tiến vào giao diện hệ thống. ]

Ngay sau đó, màn hình điện thoại của Trần Minh phát ra một đoạn CG.

Mây đen giăng phủ khắp nơi, từng bóng đen khổng lồ xuất hiện giữa đại địa. Kiến trúc tàn phá đâu đâu cũng có, tựa như một thành phố lớn chỉ còn lại vết tích sau ngàn năm phủ bụi.

Rách nát, cô tịch, hiu quạnh.

Bỗng nhiên, dưới phía đại địa, một tàn lửa nhỏ nở rộ. Ngay sau đó một ngày một lớn. Ngọn lửa đó gầm thét, tiếng vang khắp trời, từng đạo thân ảnh bao phủ ánh lửa đi ra, hướng về phía hắc ám đánh tới.

Đến đây hình ảnh dừng lại.

Một dòng chữ hiện lên.

[ Mời ký chủ vì tổ chức đặt tên.]

“Tổ chức? Chẳng lẽ hệ thống này muốn ta thành lập thế lực. Cũng đúng, cứu thế sao có thể độc lại độc vãng được.”

"Tên, tên gì mới được đây?”

“Có.” Trần Minh đầy hứng thú đánh vào dòng chữ.

[ Thiên Khải ]

Hệ thống từ trên trời rơi xuống, tự như mệnh lệnh tại trời, để ta cứu rỗi thế giới này. ha ha.

[ Đinh, nhập vào hoạt tất, Thiên Khải thành lập, hệ thống Thiên Khải hân hạnh vì ngài phục vụ.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.