Chương 9: Chị đại
Anh cứ cười mà không chịu trả lời cô:
" Đồ kì hoặc!!" cô nói.
Vì không vừa miệng được món nào trên bàn, nên cô xin phép được lên phòng nằm nghỉ.
Tay cầm điện thoại bấm tới bấm lui chẳng có gì để nghịch, định đặt xuống bàn thì thấy trên diễn đàn của trường rất xôn xao.
" Có chuyện gì vậy ta??"
Thì ra là clip một nữ sinh bị bắt nạt, bị đánh đến nổi không đứng dậy được. Người trong đoạn clip đó không ai khác là em họ rất thân với cô.
Con bé rất ngoan lúc nào cũng nghe lời cô hết, từ lúc nghỉ học đi lấy chồng đến giờ cô không đến trường nên không ai bảo vệ em ấy được.
" Sao tụi nó dám làm vậy chứ?"
Cô gọi điện thoại cho ai đó:
" Có chuyện rồi, dẫn người đến đi."
" Địa điểm cũ?"
" Ừm.."
Cô đi xuống nhà:
" Ông nội ơi "cô nũng nịu choàng tay ông.
" Sao cháu dâu của ông muốn nói gì với ông đây?"
" Ông nội cho con đi ra ngoài hóng gió một chút nha?"
"Chắc tại cháu cố không quen ở trong nhà mà muốn hòa hợp với thiên nhiên hay sao ấy ạ"
" Thôi thôi, ông hiểu rồi đi đi nhưng nhớ phải cẩn thận đó."
" Dạ ông nội, ông nội là tuyệt nhất "
" Khéo nịnh quá cô nương " ông nhéo yêu lên mũi cô một cái."
" Chào ông nội con đi "
" Nhớ phải cẩn thận đó, để ông kêu người đưa cháu đi."
" Dạ thôi cháu tự đi được rồi."
Ông ở nhà vẫn thấy không yên tâm. Liền bảo anh đi theo hộ tống cô.
Anh thay đồ chuẩn bị đến công ty.
" Này đi theo con bé đi "
" Nhưng cháu có cuộc họp quan trọng."
" Hủy hết "
" Tao nói cho mày biết mười cuộc họp quan trọng cũng không đền nổi đứa cháu cố này cho tao đâu "
" Cô ta lớn rồi đâu phải con nít đâu mà phải có người trông chừng "
" Thôi con đi đây."
" Mày... mày.." đập tách trà xuống bàn.
Cô đi đến điểm hẹn, một lúc sau có một đám người đi tới.
" Đi, hôm nay phải cho bọn này ăn đòn thì mới tỉnh ngộ."
" Gậy của tao đâu.?"
" Đây này " đưa cho cô.
Cây gậy bóng chày này gắng bó với cô trên chiến trường cũng được 5 năm rồi. Nó là vũ khí giúp cô thắng không biết bao nhiêu là trận chiến rồi.
Đứng trước cổng trường đợi.
" Ra rồi kìa."
Thì ra là em họ cô, còn bé lúc này người đầy vết thương áo quần tã tơi, hai mắt xưng phù vì khóc, cả gương mặt đều xưng húp lên.
" Anh Kỳ, lại đây chị bảo:"
Vừa nhìn thấy cô con bé vui mừng chạy đến.
Cô nhẹ nhàng hỏi một câu.
" Là ai?"
" Là cô ấy.." chỉ tay về hướng đám học sinh nữ đứng đằng kia.
" Được, chị đòi lại công bằng cho em."
" Đi.." nói với đồng bọn.
Đám người đánh Anh Kỳ là bạn cùng khối với cô, vì đối với cô mấy đứa đó chẳng là cái thá gì cả nên cũng chẳng quan tâm, nhưng hôm nay bọn kia để cô phải bận tâm thì.... hậu quả khó lường.
" Thấy con bé đứng ở đó không." cô hỏi đứa cầm đầu.
" Biết chứ, nó... Á... á á"
Chưa để cho bọn kia nói hết, một phát gậy như trời giáng, làm đứa cầm đầu ngã khụy, mấy đứa đứng cạnh định sấn tới đánh cô thì bị người bên cô đánh mà không kịp mở mắt.
Bạn thân cô thấy cô đến trường biết chắc sẽ có chuyện liền chạy đến lớp của Ninh Bằng em trai cô để thông báo, đang lau bảng thì vội vã chạy đi.
" Chị ấy có máu điên trong người đấy.."
" Phải ngăn chị ấy lại nhanh thôi "
Anh cũng đi đến công ty nhưng vì sợ đứa bé trong bụng của cô nên mở định vị rồi đến trường, tìm cô.
Anh đứng từ xa chứng kiến mọi chuyện hết từ đầu đến cuối.
Đang đánh thì.