Đêm Định Mệnh

Chương 8: Chap-8




Chương 8: Chiến tranh với mẹ chồng

Cô trả lời xong quay sang đã thấy anh bước ra khỏi phòng tắm từ lúc nào rồi không biết.

" Anh có định xuống nhà ăn sáng không?"

" Còn cô?"

" Tôi không có thói quen ăn sáng, anh xuống đi "

Từ dưới nhà có tiếng nói vọng lên

" Ngày đầu về làm dâu đã để cả nhà phải đợi thật đúng là không có phép tắc ".

Không biết là ai nhưng giọng điệu thật khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Tôi cau mày hỏi anh: " Là ai vậy?"

" Là mẹ lớn "

" Sao mẹ lớn sao?"

Vì mới về nhà chồng nên cô không muốn gây ấn tượng xấu với mẹ chồng nếu không sau này khó mà sống yên thân.

Cô sợ nên lủi thủi đi xuống nhà, anh cũng đi theo. Đang đi đến cầu thang bất giác có bàn tay choàng qua eo cô.

Bất ngờ quay sang.

" Anh đang làm cái gì vậy? bỏ tay ra đi."

" Diễn cho xong vở kịch này trong vòng ba ngày rồi chúng ta sẽ chuyển về nhà của tôi sống, cứ giả vờ như tôi và cô đã rất hạnh phúc đi."

" Sao chứ???"

" Đi thôi " Lúc này tay anh vẫn giữ nguyên trên eo cô.

Đi đến bàn ăn có rất nhiều người tổng cộng có đến 10 người đang ngồi thêm hai vợ chồng cô nữa là có tận 12 người.

Ông nội thấy cô thì vội kéo cô lại ngồi bên phải còn anh ngồi bên tay trái đối diện cô. Ông nội thấy cô cứ ngó tới ngó lui thì biết là cô muốn chào hỏi nhưng không biết phải bắt chuyện như thế nào.

" Nhân tiện hôm nay có mặt đông đủ mọi người ở đây để ông giới thiệu cho cháu dâu của ông biết thêm về mọi người trong nhà."

Ông có 8 đứa cháu, 7 đứa cháu trai và một đứa cháu gái.

Phùng Hoắc Minh (29 tuổi)

Phùng Hoắc Phong. ( 28 tuổi)

Phùng Hoắc Thanh. (27 tuổi)

Phùng Hoắc Du (25 tuổi)

Phùng Hạc Dư. (24 tuổi)

Phùng Hoắc Tư. (20 tuổi)

Phùng Ngưu Yến. ( 17 tuổi)

Sau khi nghe ông nội nói xong thì cô cũng tự lên tiếng và giới thiệu về bản thân.

" Chào cả nhà con là Ninh Tuệ Lâm sau này mọi người cứ gọi con là Tuệ Tuệ được rồi."

Ba chồng cô nói:

" Được rồi ngồi xuống ăn đi không cần phải nói nhiều vậy đâu."

Cô vừa tức vừa ngượng nhưng cũng phải rán nhịn cục tức này nuốt xuống bụng, cô ngồi xuống dùng bữa."

Anh biết tôi đang khó chịu trong người, không biết vì lý do gì mà anh lại gấp một ít thức ăn để vào đĩa của tôi.

" Em ăn đi "

Cô hoang mang nhưng nhớ lại những lời mà anh nói lúc nãy thì vui vẻ hợp tác. Cô cười mỉm trả lời:

" Cảm ơn anh, anh cũng ăn đi....."

Cô đưa thìa thức ăn đầu tiên lên miệng, chưa kịp chạm môi cô đã thấy khó chịu buồn nôn chạy vào toilet. Thấy cô không ổn anh liền vào xem sao thấy mặt cô xanh xao ông nội cũng xót ruột.

" Con có thấy thèm cái gì không để ông nội gọi người đi mua?"

" Dạ con cũng không biết tại sao nữa từ lúc có thai đến bây giờ chỉ ăn được mỗi món mì kéo của mẹ nấu thôi."

Mẹ chồng cô vừa nghe cô có thai thì thấy trong lòng có chút bất an và lo lắng.

" Sao có thai á?"

Anh trả lời:

" Đúng vậy, vợ tôi có thai bà hỏi làm gì?"

" Thì ra là cưới chạy bầu sao!" giọng điệu bắt đầu mỉa mai.

Cô quay sang nhìn bà ta nói:

" Đúng vậy, có việc gì hả mẹ" gương mặt cô để lộ rõ sự thách thức.

Cô vốn dĩ là người không dễ bị ăn hiếp nhưng vì mới về về nhà chồng nên cô không muốn gây ấn tượng xấu nhưng tình thế ép buộc nên cô đành phải chiến đấu....

Mẹ chồng cô liền nói thẳng vào vấn đề

" Con gái gì mà lại để cưới chạy bầu, không biết mặt mũi để ở đâu cho được!!"

Cô đáp trả:

" Để ở đâu thì mẹ không cần phải biết đâu, người cười hôm trước hôm sau người cười mẹ cũng có đứa con gái, giữ cho kĩ vào..."

Bà cứng họng đứng lặng thinh nhìn cô.

Thấy cô chiến tranh với mẹ chồng anh cười.

" Anh cười cái gì vậy?"cô hỏi nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.