Đệ Nhị Thế

Chương 2: Cơm trưa




Tôi đứng đợi, cảm thấy hơi bực khi hắn mãi vẫn không đi đến. Xem hắn chậm chạp mãi không chịu tiến lên đây thêm bước nào nữa, tôi quyết định chủ động đi qua, hắn thấy vậy lại càng thêm khẩn trương. Có lẽ là bởi vì bị tôi cự tuyệt quá nhiều lần, và bị tôi khiến cho thương tâm cũng quá nhiều lần, cho nên khi hắn thấy tôi đi tới gần, hắn mới có loại hành động như thế. Tôi bước lên một bước, hắn lại lui về sau một bước, phảng phất tựa như muốn chạy trối chết.

Hắn từ trước đến nay cao cao tại thượng như thế, cuối cùng thế nhưng lại để bị tôi nhìn thấy hết thảy tất cả bộ dáng chật vật của mình.

Tôi có chút đau lòng.

Là tôi đem hắn hại thành như vậy. Tôi xin thề, tôi thật sự không nghĩ tới hắn vì cái gì mà lại yêu tôi. Nhưng mà trải qua hơn 70 năm, ban đầu tôi đã từng cho rằng hắn đối tôi đơn giản chỉ là một "thú vui mới nhất thời", cuối cùng không ngờ rằng lại bất quá thật lâu.

Tôi sớm nên hiểu rõ. Hắn đối tôi từ trước đến nay luôn là nghiêm túc, chỉ là lúc trước tôi vẫn không muốn tin tưởng mà thôi.

Tôi cùng với hắn thân cao xấp xỉ nhau. Tôi tự nhiên mà nhìn thẳng hắn, nhưng hắn lại không giống tôi mà tự nhiên như vậy, hắn lắp bắp hoang mang rối loạn hỏi tôi: "Ừm, Lâu, Trọng Lâu, cậu ăn cơm trưa chưa?"

Tôi nhìn trên mặt hắn thế nhưng tỏa ra hơi mỏng một tầng mồ hôi lạnh, không khỏi âm thầm thở dài. Người này cùng với bộ dáng tiểu ngốc tử dường như vô cùng giống nhau, làm cái gì một hai phải nhất quyết yêu tôi như vậy, yêu một người lãnh tâm lãnh tình người như tôi?

"Vẫn chưa. Anh cùng tôi ăn nhé?" Đây tuyệt đối chính là câu nói ôn hòa nhất mà trong suốt ba năm này tôi nói với hắn.

Hắn ngẩn người, đôi mắt nháy nháy mà chớp vài cái, tựa hồ như đang dò xét trong lời nói của tôi có bao nhiêu phần có thể tin, sau đó do dự thăm dò nhẹ nhàng gật gật đầu, một bộ chỉ cần thấy tôi thay đổi sắc mặt thì sẽ nhanh chóng chuyển thành bộ dáng lắc đầu.

Tôi thế nhưng lại cảm thấy hắn như vậy thập phần đáng yêu, híp mắt nở nụ cười.

Hành động này chọc đến mặt hắn tức khắc đỏ. Hắn không nghĩ tới tôi hôm nay tâm tình sẽ tốt như vậy, hắn có chút co quắp. Bộ dáng hắn hiện tại đời trước cũng rất ít thấy. Tóm lại Thường Thiếu Minh chính là luôn giữ một vẻ cường thế trấn định, mà bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt này của hắn, trong trí nhớ của tôi, đời trước cũng chỉ xuất hiện vào lần đầu tiên tôi hôn hắn. Hắn mặt đỏ đến lợi hại, không muốn đối mặt với tôi, vì quá bối rối mà quay lưng lại, vì thế tôi cũng chỉ thấy được đôi tai phiếm hồng của hắn. Dường như lão hổ ngày xưa đột nhiên biến thành tiểu hamster. Đáng tiếc đời trước tôi cũng không có hôn qua hắn vài lần, phần lớn đều là ở thời điểm tâm tình phi thường tốt. Hiện tại lúc này đột nhiên tôi lại cảm thấy có chút tiếc nuối.

Bất quá cũng không có gì quá tiếc nuối, nếu tôi đã đụng phải thiên đại hảo vận trọng sinh một lần, một đời này đương nhiên phải bù lỗ đời trước cho thật tốt, thu lại cả vốn lẫn lãi.

Thời điểm ăn cơm, tôi mới phát hiện hắn chỉ chuẩn bị phần thức ăn cho một mình tôi. Bất quá hắn cũng không có cảm thấy có cái gì không ổn, đoan đoan chính chính mà ngồi ở đối diện tôi, một bộ tư thế muốn xem tôi ăn. Tôi nhíu nhíu mi, một lần nữa lấy thêm một cái chén, Thường Thiếu Minh lập tức minh bạch ý đồ của tôi, duỗi tay ngăn lại, nói: "Trọng Lâu, tôi đã ăn rồi."

Tôi dừng một chút, đẩy tay hắn ra, đem một nửa phần thức ăn chia vào trong chén của Thường Thiếu Minh. Hắn nói câu kia tôi tự nhiên là nửa điểm cũng không tin. Thường Thiếu Minh đem những chuyện liên quan đến tôi đều vô cùng coi trọng, tôi còn chưa có ăn, chỉ sợ hắn căn bản không thể nghĩ đến chính mình trước tiên. Nếu tôi còn không rõ điểm này, cũng thật xin lỗi hắn đời trước trả giá 70 năm.

Thường Thiếu Minh không có nói cái gì nữa, đôi tay liền trầm mặc mà bắt đầu ăn. Hắn lúc này tay nghề vẫn còn thua xa đời trước, nhưng cũng đã tương đương không tồi, tôi phỏng chừng hắn đã rèn luyện tay nghề một năm có thừa, đối với tôi điều này thật ngoài sức tưởng tượng. Nghĩ đến đây tôi lại có chút đau lòng. Tôi nợ Thường Thiếu Minh quá nhiều, xem ra phải đem một đời này đều hoàn hoàn toàn toàn bù đắp cho hắn mới có thể đủ.

Kỳ thật có bồi mấy đời cũng không đủ, bởi vì hắn luôn là người đơn phương trả giá. Đời trước tôi đáp ứng Thường Thiếu Minh đại khái cũng là nguyên nhân này, nhưng một đời này, tôi lại thích thú.

Hiển nhiên, bị chia thức ăn, cho dù hắn làm đã vượt qua sức ăn tôi ngày thường, cũng không thể lấp đầy hai dạ dày của hai người đàn ông trưởng thành.

Thường Thiếu Minh nhìn tôi ánh mắt có chút áy náy. Hắn luôn là như vậy, đem hết thảy mọi chuyện đều hướng chính mình ôm trên người.

"Trọng Lâu, nếu không, cậu lại đi nhà ăn ăn một ít..." Thường Thiếu Minh xấu hổ mà mở miệng, đầu ngón tay ở trên bàn hơi hơi vuốt ve.

Hắn vẫn luôn có một thói hư. Thời điểm tự hỏi hoặc là tức giận, hắn sẽ dùng đầu ngón tay có tiết tấu mà gõ bàn, một bộ dáng giống như là đang đếm ngược từng giây.

Bất quá thời điểm hắn cùng tôi ở bên nhau hắn chưa bao giờ gõ bàn. Bởi vì tôi vừa nghe loại tiết tấu này liền tâm phiền ý loạn. Nhưng thật ra khi hắn khẩn trương, sẽ thích dùng đầu ngón tay vuốt ve cái bàn, phỏng chừng chính là gõ bàn diễn sinh đi.

Tôi nghĩ nghĩ, kỳ đại học khóa này thật ra tôi cũng không cần thiết lên, không bằng dùng khoảng thời gian này cùng hắn hảo hảo bồi dưỡng một chút cảm tình, bù đắp tổn thất mấy năm nay.

Vì thế tôi nói: "Đến nhà anh đi."

Tôi cũng là thói quen cho phép, cùng người này sinh sống 70 năm, hết thảy đều trở nên tự nhiên. Chính là hiện tại Thường Thiếu Minh không nghĩ như vậy. Hắn cơ hồ ngây dại, ánh mắt dò xét tôi một chút xem thử tôi có đang đùa cợt hắn hay không. Hắn đột nhiên hơi hơi cong lên khóe miệng, giống như chú chó sói uy mãnh mà tôi biết ban đầu kia đã quay trở lại.

Hắn trầm thấp trả lời: "Được."

Thanh âm khàn khàn mà gợi cảm, hết sức câu nhân.

#Wattpad: Mặc Dương @kkkyang2

.Hoàn Chương 02.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.