Đệ Nhất Sủng

Chương 469: Tại sao lần nào cũng vậy?




Cố Vị Y không ngờ rằng có một ngày cô ta lại sa sút đến mức cần người phụ nữ này giúp mình trả nợ!

Kể từ giây phút Cố Cơ Uyển bước ra khỏi bức tường, cô đã nhận ra ngay, chính là người phụ nữ này!

Không ngờ rằng cô ta cũng giống mình, hiện tại đã rơi xuống đến mức thậm chí không dám dùng bộ dạng thật để nhìn người ta rồi!

Năm trăm bốn mươi triệu là một số tiên không nhỏ, sau khi Cố Cơ Uyển chuyển tiền cho anh Hổ xong, anh Hổ liên dẫn đàn em rời đi trong nháy mắt.

Cố Cơ Uyển bước đến gần Cố Vị Y, nhìn cô ta đang năm trên mặt đất, đau đớn đến không thể đứng dậy.

"Không phải cô đã lấy đi rất nhiều tiền sao? Sao lại thành ra thế này?"

Sau hai năm không gặp, cô phát hiện bây giờ mình đã không còn ghét người phụ nữ này đến thể.

Tuy nhiên, Cố Vị Y vẫn hận cô, hận cô đến chết đi sống lại!

Cố Vị Y nghiến răng muốn đứng dậy nhưng bụng đau đến mức co giật, khó đứng dậy được.

"Cố Cơ Uyển, cô tưởng hiện tại cô tốt hơn tôi bao nhiêu chứ hả? Cô lấy tư cách gì mà nói những lời nhạt nhão đó hả?”

Cố Cơ Uyển thờ ơ nhìn cô ta, hai năm không gặp rồi, trông cô ta có vẻ đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, thế nhưng tính cách vẫn không thay đổi chút nào.

"Tôi cũng không tốt hơn bao nhiêu so với cô, nhưng ít ra tôi cũng không giống cô sống chui lủi như chuột vậy."

"Cố Cơ Uyển! Cô dám giễu cợt tôi!" Cố Vị Y nghiến răng nghiến lợi, khó khăn bò dậy.

"Cô không phải cũng vậy sao? Chuyện xấu giữa cô và cậu Cố tưởng tôi không biết à? Dù bây giờ cô có là tiểu thư Tôn của nhà họ Cố thì cũng vẫn là kẻ có nhà mà không thể quay về thôi. So với tôi, tình cảnh của cô còn tệ hơn!"

"Hả, không phải đẹp đẽ, không phải lợi hại lắm sao? Tại sao giờ lại xấu xí tới mức này, sống như một con hề vậy hả?”

"Cậu chủ Mộ đâu? Cậu Mộ ở đâu rồi hả? Người ta sớm đã tìm người mới rồi, không cần cô nữa đâu, ha ha ha..."

Cố Cơ Uyển phát hiện ra rằng người phụ nữ này thực sự đang rất tuyệt vọng, hai năm vất vả vẫn không khiến cô ta cảm thấy có chút tội lỗi nào vì những gì mình đã làm.

Cô ta vẫn ghét cô như xưa.

Cố Cơ Uyển vô cùng bình thản, lặng lẽ nhìn cô ta như thể đang nhìn một tên hê.

Cố Vị Y căm thù ánh mắt điềm tĩnh này của cô! Tại sao cô lại nhìn cô ta với ánh mắt như vậy?

"Cố Cơ Uyển, cô cho rằng nếu như trả lại tiền giúp tôi thì cô có thể đứng trên tôi sao? Phì! Cô vẫn chẳng là cái gì trong mắt tôi đâu!"

Cố Vị Y cười nhạt, giọng điệu ngày càng khinh thường: "Mọi người trên thế giới đều biết cô và anh họ của mình đã làm những chuyện đáng xấu hổ gì, cô cấu kết với anh họ, hủy hoại thanh danh của nhà họ Cổ!"

"Cô sẽ không bao giờ quay trở lại nhà họ Cố được đâu, ngay cả ngày ông nội cô qua đời, cô cũng không về được!"

Cố Cơ Uyển bóp chặt lòng bàn tay, có chút đau đớn, vẫn không thể tránh khỏi việc cô ta bới móc.

Nhìn thấy cô thất thần, Cố Vị Y liên hứng thú.

"Thế nào? Cũng biết khó chịu rồi à?"

"Cố Vị Y, tôi vốn nghĩ rằng nếu cô cảm thấy có chút áy náy thì tôi sẽ tha cho cô."

Cố Cơ Uyển lấy điện thoại ra, khuôn mặt ngụy trang tỏ ra bình tĩnh vô cùng: "Nhưng mà cô đã khiến tôi quá thất vọng."

“Cô định làm gì?” Cố Vị Y hoảng hốt khi thấy cô định gọi điện.

Bây giờ cô ta vẫn là một kẻ trốn chạy!

"Nhà họ Cố sẽ chỉ rất nhiều tiền thưởng để bắt cô, cảnh sát vẫn luôn truy lùng cô. Giờ cô đã trở thành tội phạm bị truy nã. Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?"

“Cô dám!” Cố Vị Y chạy đến, cố gắng giật lấy điện thoại của cô.

Tuy nhiên hiện tại cô ta thực sự rất yếu, Cố Cơ Uyển chỉ đẩy nhẹ một cái là đẩy lùi được ngay.

"Cố Cơ Uyển! Cô dám gọi cảnh sát! Một khi cô gọi cảnh sát, tung tích của chính cô cũng sẽ bị lộ. Mọi người đều biết rằng cô đang ở đây. Cô đã quyết định quay lại đối mặt với tất cả rồi à?"

"Cô có thể đối mặt sao? Khi trở về, cả nhà họ Cố sẽ bị cô làm liên lụy!"

Cố Vị Y suy nghĩ một chút, rồi lại chế nhạo: "Cố Cơ Uyển, đừng có dọa tôi, cô không dám đâu!"

Thế nhưng Cố Cơ Uyển đã thực sự bấm số gọi cảnh sát.

Cô nhìn Cố Vị Y, trong mắt không một chút lay động.

"Có lẽ tôi chưa kịp nói cho cô biết, Mộ Tu Kiệt đã tìm ra nơi này. Dù tôi có báo cảnh sát hay không, thì tung tích của tôi cũng đã bị bại lộ."

Đối với những người như Cố Vị Y, cảm hóa đã không còn tác dụng gì nữa, chỉ có thể gọi cảnh sát và giao cho họ giải quyết.

Hơn nữa, cô ta đã phạm tội, nếu không gọi cảnh sát thì ngay cả cô cũng sẽ trở thành kẻ bao che cho tội phạm.

Điện thoại được kết nối, Cố Cơ Uyển bình tĩnh nói: "Xin chào, có một tên tội phạm bị truy nã trốn từ Lăng Châu. Tên cô ta là Cố Vị Y. Cô ta có liên quan đến vụ án lừa đảo trước đó của gia đình họ Cố ở Lăng Châu. Địa điểm là..."

Cố Cơ Uyển thực sự đang báo cáo vị trí!

Cuối cùng Cố Vị Y cũng tin là cô thực sự đang gọi cảnh sát! Con đàn bà chết tiệt này!

“Tôi giết cô!” Cô ta không biết từ đâu nhặt được một viên gạch, xông tới, dùng hết sức lực mà đập vào đầu Cố Cơ Uyển.

Chuyện quá đột ngột, Cố Cơ Uyển chỉ chú tâm đến việc báo vị trí mà không để ý đến hành động của cô ta.

Đến khi cô nhận ra thì viên gạch đã gân như giáng xuống đỉnh đầu cô rôi!

Cố Cơ Uyển hơi thở ngưng trệ, cô muốn tránh nhưng đã quá muộn!

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, dường như cô nhìn thấy một bóng đen, vọt ra khỏi căn nhà gỗ, trong nháy mắt đến trước mặt cô.

Viên gạch rõ ràng đã đập vào đầu ai đó, thậm chí còn có cả mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.

Nhưng cô không cảm thấy đau, vì viên gạch không hề đánh trúng cô.

Trán của người đàn ông bị đập thủng, ngay lập tức máu chảy thành dòng.

Mộ Tu Kiệt quay người tung một cú đá.

Cố Vị Y chỉ kịp thét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, gãy xương sườn và không thể đứng dậy được nữa.

Cậu Mộ... sao có thể chứ? Làm sao anh có thể thực sự ở bên cạnh Cố Cơ Uyển được?

Còn bé gái nhỏ trong vòng tay anh là ai? Tại sao nó lại giống Cố Cơ Uyển, cũng lại giống... anh?

Cậu Mộ...

Nhưng cô ta đau đến mức không nói được lời nào, chỉ gắng gượng được vài giây rồi đảo mắt ngất đi.

“Tu Kiệt!” Cố Cơ Uyển nhìn Mộ Tu Kiệt mặt đầy máu, trái tim cô như muốn vỡ ra!

"Anh sao rồi? Mộ Tu Kiệt!"

Điềm Điềm nhìn thấy trên mặt ba mình có vết máu, đột nhiên oa oa khóc lớn.

Mộ Tu Kiệt đẩy Điềm Điềm vào vòng tay của Cố Cơ Uyển, vốn dĩ anh muốn nói với cô rằng anh không sao cả, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô, đột nhiên trong đầu anh chợt lóe lên một điều gì đó.

Anh siết chặt lòng bàn tay, cơ thể vốn dĩ thẳng tắp của anh khẽ loạng choạng.

“Đầu anh hơi choáng váng.” Giọng anh cũng trở nên yếu ớt: “Có lẽ... anh không ổn lắm”

"Đừng nói bậy! Đang rất tốt mà, sao anh có thể không ổn được?"

Nhưng mà, máu tươi từ trên trán chảy ra quá nhiều, nhiều đến khiến người ta kinh hãi!

"Mộ Tu Kiệt, anh cố lên, em sẽ gọi xe cấp cứu ngay lập tức. Sẽ không có chuyện gì đâu. Anh không được xảy ra chuyện gì cả!"

Cô thật đáng chết! Ba lần bốn lượt, khiến anh vì cứu mình mà bị thương!

Tại sao lần này cũng vậy chứ?

"Mộ Tu Kiệt, sẽ không có chuyện gì đâu, xe cấp cứu sẽ tới ngay, sẽ không có chuyện gì đâu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.