Đệ Nhất Lang Vương

Chương 744: Lương Thiện




Dường như trận mưa này đã trở thành đối thủ của máu.

Nơi nào có mưa, nơi đó sẽ có máu.

Nơi nào có máu, ắt sẽ bị mưa cuốn trôi, trả lại sự yên tĩnh cho thế giới này.

Ở thủ đô, trời mưa rất to, bất luận là thành thị hay là thị trấn ở vùng ngoại ô đều không thoát khỏi trận mưa xối xả này.

Còn bên này, lúc Vu Kiệt và tổ chức Đệ Nhất đang vì chuyện Lâm Nhã bị bắt nên phải chạy bôn ba khắp nơi, anh không hề biết rằng, sự kiện đấu giá không mấy nổi bật ngày hôm qua đã hoàn toàn biến anh trở thành kẻ thù không đội trời chung của một gia tộc lớn!   

Nhà họ Hạ!  

Ngôi làng nhỏ thuộc về nhà họ Hạ này, hôm nay không có khách.

Tất cả các lối ra khỏi ngôi làng đều bị thuật pháp bí ẩn phong ấn, ngoại trừ người của nhà họ Hạ, tất cả những người ngoài khi đột nhập vào đây sẽ chỉ có một kết cục, chết!  

Vì sự tức giận của ông cụ nhà họ Hạ, bất cứ sinh linh nào ở thế tục cũng sẽ không bao giờ được tha thứ nữa!  

Đúng lúc này, trong hành lang đại sảnh của nhà họ Hạ, ở giữa có một chiếc bàn cùng với rất nhiều bài vị của tổ tiên, hàng trăm đệ tử truyền thừa của nhà họ Hạ, bất luận là nam hay nữ cũng đều đang xếp hàng gọn gàng, trật tự bao quanh tiền sảnh, đông nghìn nghịt.

Ngoài trời mưa dữ dội, tiếng gió gào rít thảm thiết.

Gió thổi qua ngọn nến, chỉ khiến ngọn lửa này chập chờn heo hắt, chứ không hề tắt.

Đúng lúc này, Hạ Viên, người được mệnh danh là đệ nhất thiên tài của nhà họ Hạ trong suốt trăm năm qua, lại đang quỳ gối trước trước linh đường của liệt tổ liệt tông, trên lưng đầy gai nhọn.

“Hành đạo Viêm, chấp pháp Viêm, ở dưới trời mà không thuận theo, ắt sẽ loạn, ở trên đất mà không tôn kính, khó trôi chảy.

Từ xưa đến nay luôn như vậy!”  

“Hôm nay trước linh đường của tổ tiên, con cháu Hạ Viên bất tài, khiến liệt tổ liệt tông mất mặt rồi!”  

Một giọng nói vừa tức giận vừa thất vọng vang lên từ phía ông cụ Hạ, mọi người có mặt ở đó đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn lên.

Đúng lúc này, Hạ Đế bỗng nhiên bước ra khỏi đám người nói: “Bố ơi, làm như vậy là không công bằng với Tiểu Viên, nó đã cố gắng hết sức rồi”.

“Đúng vậy thưa bố!”, Hạ Đế vừa nói xong thì Hạ Tập, bố của Hạ Viên vội vàng đứng ra biện bạch giúp con trai mình: “Những gì xảy ra trong buổi đấu giá ngày hôm qua chúng con đều biết rất rõ, cũng biết rằng nhiều việc nằm ngoài tầm kiểm soát của Tiểu Viên, nó đã cố gắng hết sức và làm rất nhiều chuyện rồi, viên đá kia bị mất, không phải đều là lỗi của Tiểu Viên, muốn trách…thì phải trách…”  

“Câm mồm!”  

Không đợi Hạ Tập nói hết câu, ông cụ Hạ đã tức giận rống lên, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng kia kèm theo tiếng quát vừa rồi khiến Hạ Tập không dám nói thêm lời nào.

“Mày tưởng tao không biết chuyện gì đã xảy ra sao? Mày tưởng tao không biết cuối cùng viên đá kia bị ai mua sao? Mày tưởng tao không biết Hạ Viên đã làm rất nhiều chuyện sao?”  

Ba câu hỏi, khiến người ta phải sửng sốt.

“Nếu như bố đã biết rồi, tại sao còn bảo Tiểu Viên…”  

Ông cụ Hạ nói: “Lẽ nào làm đủ nhiều là được rồi sao? Lẽ nào sau này ra ngoài đấu võ với người ta chiếm tông phái, đánh không lại người ta, lúc sắp chết rồi lại nói với người ta những lời nhục nhã rằng, tôi đã gắng hết sức rồi, tha cho tôi được không sao?”  

“Ngu xuẩn, ngu muội, không biết gì cả, ngày thường tao dạy chúng mày như vậy sao? Làm rất nhiều chuyện, không có nghĩa là mày làm đủ tốt, đừng có đùng tư tưởng ếch ngồi đáy giếng mà nhìn thế giới này, mày không thể nào biết được, trên thế giới này có bao nhiêu người mạnh hơn mày đâu!”  

“Sai lầm của người khác là sai lầm không thể kiểm soát được, nhưng sai lầm của chính mình, bị đánh thì nhịn đừng kêu đau, đây gọi là đáng đời”.

Dứt lời, ông cụ Hạ nhìn chằm chằm vào Hạ Viên: "Từ nhỏ đến lớn, ông đã nói với mày hàng ngàn lần rồi.

Thân là một võ giả, ngoài việc có bản lĩnh mạnh mẽ thì điều quan trọng nhất chính là phải học cách nhìn người".

“Nhìn người, dùng người, giết người, đây là những chuyện mà mày phải học để trở thành một cường giả, nhưng mày đã làm những gì? Rõ ràng chỉ cần dùng tiền mua một phụ huynh ở buổi quyên góp, bảo bọn họ làm theo là được, nhưng lại đi dùng một người bất tài vô dụng!”  

“Đây là do mày có mắt như mù, mày nói, có nên phạt không?”, ông cụ Hạ tức giận nói.

“Nên ạ!”  

Hạ Viên gượng thẳng lưng, siết chặt nắm đấm, lớn giọng đáp.

Ông cụ Hạ tiếp tục hỏi: “Nhà họ Hạ phải mất ba năm mới đào tạo được một võ nô, cần thời gian ba năm và tiêu tốn gần một tỷ mới có thể đào tạo ra được kẻ ám sát như vậy, một kẻ có thể chịu sự khống chế của nhà họ Hạ”.

“Giờ còn phải nói tất cả những giá trị của một cường giả cấp bốn hóa kình cho mày sao? Nhìn lại cảnh giới hiện tại của mày mà xem, ngay cả một võ nô còn không bằng, Hạ Viên, mày có thấy mất mặt không? Trả lời!”  

“Có ạ!”, Hạ Viên không dám phản bác.

Ông cụ Hạ: “Bởi vì mày có mắt như mù, dùng người không đúng, khiến một võ nô của nhà họ Hạ bị giết chết, mày nói xem, có đáng bị phạt không?”  

Hạ Viên: “Đáng bị phạt! Ông nội, tất cả đều là lỗi của cháu, phạt cháu đi ạ!”  

“Cháu nóng lòng muốn đích thân giết thằng khốn kia”.

“Ông nội, cho cháu cơ hội này, cháu muốn đi tìm tên Vu Kiệt kia quyết đấu, sai lầm của cháu, cháu sẽ tự mình gánh vác, không lấy lại được viên đá kia từ tay hắn trở về, Hạ Viên cháu không xứng làm thiên tài!”  

Từ khi Hạ Viên rời khỏi hội trường tổ chức buổi quyên góp ngày hôm qua, hắn ta vẫn luôn ở địa điểm đã thống nhất chờ đợi ông lão xuất hiện, nhưng hắn ta cứ đợi mãi đợi mãi, vậy mà đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, đúng lúc hắn ta chuẩn bị đi vào thăm dò xem thế nào thì bỗng nhìn thấy một đám người, trên tay đang khiêng thi thể của ông lão trực tiếp ném thẳng xuống trước mặt hắn, còn cảnh cáo hắn ta, nếu còn dám đối đầu với Vu Kiệt, thì sẽ khiến hắn ta…chết không có chỗ chôn thân!  

Lời này vừa dứt, Hạ Viên đã lập tức hiểu ra, là ai đã giết chết ông lão!  

Là Vu Kiệt!  

Là tên tôn thái tử nhà họ Lý!  

Là hắn!  

Sau khi trở lại, hắn ta liền quỳ trước đại sảnh suốt cả đêm không hề đứng dậy, lúc này tất cả lửa giận trong lòng hắn ta phát tiết trong ba câu nói này!  

Chết không có chỗ chôn thân?  

Haha!  

Vu Kiệt: Một thằng nhóc nghèo nàn quê mùa, chẳng qua chỉ là may mắn có cơ hội bái võ thánh và y thánh làm sư phụ rồi trở về nhà họ Lý ở thế tục.

Tưởng mình là cái thá gì chứ? Dựa vào cái gì mà dám nói mấy chữ chết không có chỗ chôn với hắn ta chứ?  

Vu Kiệt…không xứng!  

Nghe thấy những lời này, sắc mặt ông cụ Hạ mới dịu lại một chút: “Vậy còn có chút khí thế giống đàn ông, nếu như mày lại co đầu rụt cổ giống hai thằng nhóc nhà Hiên Viên và nhà Thượng Quan thì tao xem thường mày lắm!”  

“Sẽ có cơ hội thôi!”  

“Nhưng hiện tại, đáng bị phạt thì phải phạt, đây là quy tắc, có điều, liệt tổ liệt tông ở trên chứng giám, nếu như mày đã nói những lời như vậy, ông còn phạt mày, thì mày làm sao mà đi tính sổ được? Cho nên, ông tìm một người thay mày chịu phạt!”  

“Ai vậy ạ?”, Hạ Viên cau mày.

“Bộp!”  

“Bộp!”  

Ông cụ Hạ hướng về phía ngoài vỗ tay hai cái.

Ngay sau đó, chỉ thấy hai đệ tử của nhà họ Hạ khiêng một thanh niên mặc vest, sắc mặt tái nhợt sải bước đi vào, khi đến trước đại sảnh thì trực tiếp vung tay ném thanh niên kia đến bên cạnh Hạ Viên.

“Trần Song Hỷ?”  

Xoẹt!  

Vừa nhìn thấy Hạ Viên, Trần Song Hỷ lập tức quỳ gối xuống, ôm lấy đùi của Hạ Viên: "Cậu Viên…tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi..."  

“Cầu xin cậu cho tôi một con đường sống! Tha cho tôi đi!”  

“Tôi không muốn chết…tôi thật sự không muốn chết…cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa được không? Cho tôi một cơ hội nữa, chỉ một lần thôi, tôi xin hứa sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, tôi…tôi…”  

“Bốp!”  

Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng bạt tai vang dội.

Hạ Viên lạnh lùng tát một phát mạnh mẽ lên mặt Trần Song Hỷ, khiến anh ta ngã lăn ra đất.

“Câm mồm!”  

Hiện tại Hạ Viên đã hiểu ra người chịu phạt thay hắn ta là ai!  

Trần Song Hỷ!  

Hắn ta nhìn về phía ông nội, từ từ đứng dậy.

Ông cụ Hạ chắp tay sau lưng, quay mặt ra ngoài, hướng về vị trí phía sau linh đường: “Tự ra tay đi!”  

“Ném hắn vào hố Ngũ Độc đi!”  

“Nhớ kỹ bài học lần này, người vô dụng thì đừng dùng, nếu không sẽ hại chính mình!”  

…  

…  

Vài phút sau, phía sau linh đường của nhà họ Hạ, một miệng hố sâu chừng năm mươi mét, bốc ra mùi hôi thối từ dưới đáy sâu, tiếng kêu gào thảm thiết của Trần Song Hỷ vang lên!  

Vô số con rắn độc, bò quấn khắp người, xé nát da thịt của anh ta!  

Rết.

Bò cạp.

Cóc độc.

Nhện độc.

Tham gia thưởng thức món ngon có tên Trần Song Hỷ.

Có lẽ đây chính là báo ứng!  

Khi bạn đối xử với thế giới này không có nguyên tắc và lương tâm thì thế giới cũng sẽ không cho bạn sống một cuộc sống tốt đẹp!  

Nhớ kỹ, sống trên đời phải lương thiện!  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.