Đệ Nhất Lang Vương

Chương 74: Chuồn là thượng sách




Lâm Doãn Nam nhìn thấy mà ngây người ra.

Cô ta từng nổi giận đùng đùng đập bàn với Trương Thế Đào rồi mắng mỏ, sau đó cởi bỏ đồng phục đầy tôn nghiêm ném trên đất rồi từ chức ngay lập tức. Mục đích của cô ta là bắt Vu Kiệt về quy án bắt anh cúi đầu nhận tội.

Vì theo như cô ta thấy, Vu Kiệt là người ỷ lại vào mình có bản lĩnh mà không coi ai ra gì rồi làm những chuyện xấu xa. Cô ta từ tận đáy lòng đều muốn hủy diệt con người này.

Trên đường đuổi đến công xưởng ô tô bỏ hoang này, sau khi dựa theo kế hoạch tìm được Vu Kiệt, cô ta tưởng mình có thể hoàn thành tâm nguyện của bản thân. Nhưng không ngờ, lúc cô ta rút súng nhắm chuẩn đầu của Vu Kiệt thì biến cố lại xảy ra. Cô ta căn bản không biết mình đang phải đối mặt với điều gì?

Trong lúc nhìn thấy hai tên lính đánh thuê giơ súng nhắm chuẩn vào mình thì cô ta sững người ra. Không thể ngờ ở đây vẫn còn người khác và càng không ngờ, Vu Kiệt vì cứu mình mà từ bỏ cơ hội chạy thoát, thậm chí còn phản đòn giết chết một tên lính đánh thuê.

Thực lực như này… Lẽ nào Vu Kiệt đến từ ‘Long Tiễn’.

Trong lòng Lâm Doãn Nam đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ này, nhìn sắc mặt Vu Kiệt bình tĩnh như vậy, cố chịu đau băng bó qua loa ở hông, cô liền do dự.

“Xin lỗi, ban nãy…”, cô ta vẫn chưa nói hết câu thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Vu Kiệt cắt ngang.

“Cô nghĩ cô rất giỏi, đúng không?”, Vu Kiệt ngẩng đầu, giọng nói sắc bén như đâm thấu tim Lâm Doãn Nam.

Bởi trước nay cô ta chưa từng nghĩ mình giỏi.

“Anh nói vậy là có ý gì?”

Vu Kiệt thản nhiên nói: “Tôi không có ý gì, có phải cô nghĩ mình khó khăn lắm mới gặp phải nghi phạm thân phận không đơn giản, từ đó dấy lên cảm giác muốn bắt hắn ngay lập tức. Vì vậy cô rất muốn bắt được tôi, áp đặt lên người tôi một tội danh, như vậy cô mới thấy vui”.

“…”, Lâm Doãn Nam kinh ngạc, sau đó chau mày nói: “Vu Kiệt! Tôi cảnh cáo anh, đừng có nói lung tung, cái gì mà áp đặt tội danh thì mới vui. Lâm Doãn Nam tôi không phải loại người đó”, Lâm Doãn Nam phản bác.

“Không phải sao?”, Vu Kiệt lạnh lùng cười, ngẩng đầu nhìn cô gái này, sau đó đứng lên nói: “Lần đầu gặp cô, cô không tranh thủ thời gian tìm tung tích của Dương Cẩm Tú lại đi điều tra tôi. Lần thứ hai gặp cô, cô không làm rõ sự việc mà đã nảy sinh ý định đối đầu với tôi, với dáng vẻ muốn bắt tôi về quy án. Vậy mà tên Lưu Tam Pháo làm bao nhiêu việc xấu xa, tại sao các cô không điều tra gì?”

“Lần thứ ba. À chưa có lần thứ ba, nếu tôi đoán không nhầm thì tối nay rất nhiều người nói với cô là đừng điều tra tôi đúng không? Nhưng cô có nghe theo không? Hiện giờ cô mặc bộ đồ này, chứng tỏ đã từ chức rồi. Kể cả từ chức cô cũng không muốn tha cho tôi, còn mặc định tôi là phạm nhân”.

“Nói cô ‘ngu xuẩn’ thì đúng là sỉ nhục hai chữ này. Cô không đủ tố chất nghề nghiệp, làm người làm việc cũng không được, ban nãy suýt nữa còn hại tôi lâm vào nguy hiểm. Nếu như không phải tôi phản ứng kịp thời thì giờ cô đã là cái xác khô rồi. Cô nói cho tôi biết đi, cô là người như thế nào?”, Vu Kiệt định nói câu tiếp nhưng anh cố kìm nén lửa giận mà không bùng phát ra.

“Tôi…”, giọt nước mắt bắt đầu từ khóe mắt Lâm Doãn Nam lăn xuống.

Cô ta muốn phản bác nhưng đột nhiên không biết nên nói gì. Dường như mình đúng là kiểu như Vu Kiệt nói.

Ngu dốt!

Tự cao tự đại!

Không biết đúng sai!

Tất cả những từ ngữ hình dung về tính cách đó đều tập trung ở cô ta, dường như không bỏ sót cái này.

“Xin lỗi…”, lần đầu tiên miệng Lâm Doãn Nam nói ra hai chữ này. Cô ta là người kiêu ngạo từ nhỏ nhưng hôm nay cuối cùng cũng hạ mình nói ra.

Cô ta phải thừa nhận, nếu không có Vu Kiệt thì cô ta đã chết rồi.

“Thôi bỏ đi! Hiện giờ quan trọng nhất là cứu người. Cô cứ đợi ở đây, tìm người phong tỏa chỗ này”.

“Vậy còn anh thì sao?”, Lâm Doãn Nam hỏi.

“Tôi đi… Giết đám khốn kiếp kia”.

“Một mình anh ư?”

Vu Kiệt nắm chặt súng trong tay, nói: “Một mình tôi là đủ rồi”.

Ở tầng hai, đám người Vương Ninh đi cùng nhau. Vốn dĩ có mười mấy người, giờ chỉ còn lại mấy người này thôi.

“Mẹ nhà nó chứ! Thằng ranh đó mệnh lớn thật, súng bắn vậy mà vẫn không chết”, Vương Ninh phẫn nộ, lạnh lùng quát.

“Yên tâm đi đại ca, hôm nay hắn chắc chắn phải chết”.

Ánh mắt Lý Đao lạnh lùng, hắn ta đích thân dẫn thuộc hạ đến nhưng đã chết hết cả. Hắn ta nhất định phải báo thù cho anh em của mình.

Còn tên đàn em đi phía sau vẫn chìm trong trận đấu ban nãy, sự sợ hãi bao trùm khiến hắn không dám đấu tiếp.

Bao nhiêu phát súng mà không giết được Vu Kiệt, vậy mấy người họ liệu có đánh nổi không?

Hắn tự hỏi rồi hoài nghi thực lực của bản thân. Phải chăng mình… Đang tự tìm cái chết? Nhưng có còn đường lui không?

Mấy người cầm súng từ tầng hai đi xuống tầng một. Trong lúc chúng chuẩn bị đi về phía phòng cung cấp điện thì một bóng hình màu đen đột nhiên xuất hiện ở hành lang trước mặt.

“Ở đằng kia…”

“Nổ súng đi”, ba người cùng giơ súng nhắm về phía bóng đen đó.

“Bằng, bằng, bằng”, hơn chục viên đạn bay ra trong tích tắc.

“Không có người sao?”, Vương Ninh trợn to mắt. Không nhìn thấy ai ở hành lang thì cảm thấy mình như bị trêu chọc.

“What! Thằng khốn này”.

“Đại ca, tránh ra! Ở đằng kia kìa”, Vương Ninh vừa mắng một câu thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở phía sau. Lý Đao phản ứng nhanh nhất, đang định giơ súng lên thì không ngừng lỗ màu đen ngòm đã nhắm chuẩn đầu hắn ta.

“Không xong rồi”, hắn ta nghiêng đầu kéo Vương Ninh ngồi xuống bàn đá ở bên cạnh, còn một tên đàn em theo bản năng ngồi sụp xuống đất, tìm chỗ ẩn nấp gần nhất.

“Bằng”, một viên đạn xé tan không trung.

“A…”.

Hai bên đang đọ tốc độ với nhau?

Lý Đao chậm một bước, viên đạn đã đâm xuyên mắt cá chân của hắn ra, máu tươi không ngừng chảy. Hắn ta đau khổ hét lên, gân xanh trên mặt nổi lên cuồn cuộn.

“Mau… Mau đi thôi”.

“Thằng ranh này xuất hiện ở phía sau từ lúc nào vậy?”, Vương Ninh vẫn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải ban nãy ở hành lang có người lướt qua sao, sao Vu Kiệt lại xuất hiện ở phía sau? Bước chân như ma quỷ này hiến gã nhất thời mất đi ý chí chiến đấu.

Tên đàn em nghe thấy vậy vội cầm súng bắn về vị trí nổ súng.

“Bằng, bằng, bằng”.

“Mau đi”, Lý Đao dùng sức bò dậy. Hắn ta không muốn chết ở đây, càng không muốn chết ở nơi không phải quê hương của mình.

Nhưng hắn ta vừa quay đầu lại thì một viên đạn lại bắn đến.

“Bằng”, Vu Kiệt đứng ở sau lan can, nòng súng nhắm chuẩn Lý Đao rồi bình tĩnh nổ súng.

Mỗi phát súng là một người, cảm giác như ác ma trong đêm vô tình đoạt mạng của những kẻ xấu xa.

‘Đêm nay các người phải chết, nhưng trước khi chết, hãy nếm thử mùi vị đau khổ đi…’.

Viên đạn xuyên qua trán của Lý Đao rồi lại thêm một kẻ vỡ đầu. Xác của hắn ta đứng thẳng tại chỗ, dần dần… Dần dần mới ngã về phía sau.

“A…”, Vương Ninh bị dọa đến mức hét lên: “Tên ác ma… Ác ma… Hắn ở đâu? Ở đâu?”

Vương Ninh ban nãy vẫn với vẻ hống hách, lúc này thì như kẻ nhát gan.

Trên đời này luôn có một số người, khi chưa tận mắt chứng kiến sức mạnh của người khác thì luôn với vẻ coi thường rồi chế giễu cười mỉa. Nhưng sau khi họ nhận ra rồi thì mới biết, vẻ hống hách đó là ngụy trang mà thôi, nó như tờ giấy xé nhẹ là rách luôn.

Loại người này được gọi là kẻ hèn nhát giả tạo! Và Vương Ninh thuộc kiểu người này.

Trước khi chưa giao đấu thật sự với Vu Kiệt thì gã thấy, Vu Kiệt chỉ là tên vô dụng, vô dụng hơn bất cứ ai.

Nhưng hiện giờ… Trong lòng gã chỉ có một ý nghĩ.

Chạy… Chạy nhanh… Một bước cũng không được dừng lại…

“Tên này… Không phải người… Sao hắn có thể lợi hại như vậy chứ?”

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.