*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Với tư cách là chủ nhiệm của Đại học Thủ Đô, ngoài các chỉ tiêu sinh viên cần phải tốt nghiệp mỗi năm, còn có nhiều "thành tích" của các trường là chỉ số đánh giá tư sản, phàm là chỉ tiêu đạt được từ cấp A trở lên sẽ đạt được tư cách thăng hạng, thậm chí giành được càng nhiều tiền trợ cấp và vinh dự.
Đây cũng là lý do tại sao Đại học Thủ Đô là học viện đứng đầu trong trăm năm trở lại đây.
Một tập hợp các phương pháp quản lý hoàn toàn không giống các trường đại học khác, mà giống như một trò chơi tư bản tuyển chọn nhân tài.
Mà năm nay đã sắp bước vào đông, cuối năm cũng đến gần, nếu có thể tổ chức thành công đại hội quyên góp, chủ nhiệm Vương năm sau ít nhất cũng có thể lên chức viện trưởng, quản lý một khoa lớn.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là giành được đầu tư tài trợ du lịch từ tập đoàn Hạ Long.
Có tiền mới dễ dàng xây dựng quan hệ!
Trong xã hội ngày nay, nếu bạn không có chút tiền mà muốn tiến lên, căn bản không có khả năng!
Người ta thậm chí còn không mảy may liếc nhìn bạn chứ đừng nói đến việc cho bạn cơ hội thăng tiến.
Chính vì điều này mà chủ nhiệm Vương mới vất vả hao tổn tâm trí để nhận được một ít lợi ích từ hạng mục quyên góp lần này.
Để có được khoản đầu tư của tập đoàn Hạ Long, chủ nhiệm Vương đã sử dụng hết thủ đoạn, chỉ cổng lớn của tập đoàn Hạ Long cũng đã chạy tới rất nhiều lần, vì khoản đầu tư này mà dùng cạn tâm tư, gần như đã mất nửa cái mạng.
Không dễ dàng kéo được đầu tư về, mắt thấy tương lai tươi sáng của mình sắp đến, hiện tại vừa nghe được câu nói kia của Trần Song Hỷ, chủ nhiệm Vương liền hoảng loạn!
Một giây tiếp theo, ông ta lập tức đứng dậy khỏi vị trí của mình, quay đầu nhìn hướng Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú, sau đó đi đến sân khấu.
“Các vị, thật là ngại quá, thật là ngại quá, giám đốc Trần, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại cho đại hội quyên góp một trật tự công bằng, tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ loại rác rưởi từ bên ngoài nào đến ảnh hưởng tới truyền thống tiếp nối đại hội quyên góp của đại học Thủ Đô chúng ta”.
"Tôi đã hiểu những gì giám đốc Trần vừa nói, nhớ lại lúc đầu, Dương Cẩm Tú quả thực là hoa khôi của khoa tài chính dưới tay tôi, nhưng tôi cũng không ngờ tới hôm nay cô ấy sẽ tìm được một người đàn ông như vậy”.
“Xét thấy quá trình đấu giá hạch đào Cửu Long vừa rồi, bạn trai của cô Dương Cẩm Tú, anh Vu Kiệt, quả thực vì có những ân oán cá nhân mà quấy nhiễu vào thủ tục quyên góp, bây giờ tôi xin quyết định, hủy bỏ tư cách đấu giá của họ”.
“Người đâu, lập tức gọi bảo vệ tới, mời hai người này ra ngoài!”
Bốn câu nói đã trực tiếp bày tỏ thái độ của ông ta.
Dương Cẩm Tú?
Củ nhiệm Vương nói rằng ông nhớ ra thì đúng là kỳ quái, chỉ riêng số sinh viên tốt nghiệp đại học Thủ Đô mỗi năm cũng đã hàng trăm nghìn người, không lẽ còn có thể nhớ hết từng người trong số họ?
Điều ông ta quan tâm là liệu quyền lực có thể tài trợ cho hạng mục giải thưởng du lịch Đại học Thủ Đô trong tay Trần Song Hỷ mà thôi!
Bất cứ ai ảnh hưởng đến sự việc này đều phải bị loại bỏ ngay lập tức.
Đột nhiên, toàn bộ những người có mặt đều thay đổi sắc mặt.
"Ngay cả chủ nhiệm Vương của trường đại học cũng đã lên tiếng, xem ra thật sự là có chuyện này”.
“Haiz, chán quá, tôi còn tưởng rằng có thể trực tiếp kêu gào mấy trăm triệu cơ!”
“Đúng vậy… đúng vậy…”, đám đông bàn tán xôn xao.
Ngay cả khi có một vài người trong nhóm phụ huynh cảm thấy đem sự việc nói ra trước mặt đám đông có chút không ổn thỏa, nhưng lại không có dũng khí để thực sự nói ra điều này, phải biết rằng, tập trung ở đây đều là phụ huynh của sinh viên năm nhất, còn có các giảng viên, bạn mà nói ra, không phải rõ ràng là đang đứng ở phía đối lập với nhà trường hay sao?
Không sợ những người trong trường sau này sẽ gây khó dễ cho con của bạn?
Không ai muốn chịu một kết cục như vậy.
Rất nhanh, theo mệnh lệnh này của chủ nhiệm Vương, lập tức có một số nhân viên bảo vệ đã tiến vào lễ đường.
Mục Tiểu Vũ lo lắng nhìn: "Chủ nhiệm Vương, thầy dựa vào đâu mà hủy bỏ tư cách đấu giá của anh họ em? Anh ấy là phụ huynh của em, em cũng là sinh viên năm nhất của đại học Thủ Đô, tại sao anh họ em kêu giá một trăm triệu lại bị coi là quấy rối trật tự quyên góp, rõ ràng là thầy bất công!”
“Tôi bất công?”, chủ nhiệm Vương trợn trừng mắt, vừa muốn mở miệng phản bác lại phát hiện ra bản thân căn hoàn toàn không tìm ra lý do để bác bỏ.
Nghĩ cũng đúng.
Quy tắc trả giá tự do tại các cuộc đấu giá đúng là vậy, trả giá một trăm triệu hoặc hai trăm triệu đều có thể miễn là có thể trả được số tiền đó.
Nhưng như vậy thì đã sao?
Ông ta đã nhìn rõ, nếu hiện tại không không đuổi người gọi là Vu Kiệt này ra ngoài thì e rằng sẽ trực tiếp đánh mất cơ hội tài trợ của tập đoàn Hạ Long!
Không thể vì một con sâu làm rầu cả nồi canh!
Đúng lúc này Trần Song Hỷ nói thêm: “Sao lại bất công? Anh họ cô không lấy ra được một trăm triệu này, nếu đã không trả được còn ở đây báo giá láo, ảnh hưởng đến việc trả giá của người khác, đây không phải là quấy rối trật tự thì là gì?”
“Sao anh biết tôi không lấy ra được một trăm triệu?”, Vu Kiệt chậm rãi hỏi.
Giọng nói không lớn.
Nhưng lại giống như sấm giữa trời quang, khiến mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy.
Trần Song Hỷ thoáng ngẩn người, sau đó sắc mặt liền trở nên ngưng trọng, tựa hồ cho rằng Vu Kiệt là một kẻ ăn mềm không ăn cứng, lạnh giọng đáp: “Một tên bám váy phụ nữ như anh sao thể lấy ra một trăm triệu?”
“Nhãi con, anh biết một trăm triệu là bao nhiêu không? Anh biết một trăm triệu có bao nhiêu số 0 không? Anh biết một trăm triệu có thể mua được bao nhiêu căn nhà ở Thủ Đô này không? Anh biết một trăm triệu tiền mặt chất đống thành núi là dáng vẻ gì không?”
“Hừ, tôi không cần kiểm tra cũng biết là anh không có”.
“Chủ nhiệm Vương, thời gian của đại hội quyên góp có hạn, tôi cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian cho loại người này, mời ông lập tức kêu người đuổi ra ngoài”.
“Đúng, giám đốc Trần nói đúng, loại người này nhất định phải đuổi ra ngoài!”, chủ nhiệm Vương gật đầu đồng ý.
Ở đằng xa, Hạ Viên đặt xuống điện thoại, thấy một màn này cuối cùng cũng nở một nụ cười thoải mái.
Ông lão cười nói: "Thiếu gia, tên nhóc này cũng coi như có chút đầu óc, biết lợi dụng thân phận của mình để ép người phụ trách đại hội quyên góp đuổi tên nhãi của nhà họ Lý kia ra ngoài!”
“Xem ra lần này Tôn thái tử của nhà họ Lý muốn tìm cảm giác có mặt ở đây đã không còn cơ hội nữa, hòn đá kia là của chúng ta rồi”.
Hạ Viên cười lạnh một tiếng, có phần khinh thường: “Liều không lại thì sử dụng ám chiêu, tên Trần Song Hỷ này cũng có chút thú vị nhưng mong là sẽ không xảy ra bất kì điều gì ngoài ý muốn nữa".
"Nếu không, hừ..."
Chủ nhiệm Vương lập tức trừng mắt với mấy người bảo vệ: "Các anh còn ngây người ra đó làm gì? Còn không mong đuổi người ra ngoài!"
"Vâng".
Bốn năm tên bảo vệ đến lễ đường sau khi nhận được mệnh lệnh liền vội vã xắn tay áo rồi lao về phía Vu Kiệt.
Tốc độ của mấy người họ cực nhanh, nháy mắt đã tới vị trí nhóm người Vu Kiệt.
Chỉ thấy tên bảo vệ dẫn đầu vươn tay tóm chặt lấy cổ tay của Mục Tiểu Vũ.
Nhưng...!
Đúng lúc hắn ta định cưỡng chế lôi kéo Mục Tiểu Vũ đuổi cô đi.
Vu Kiệt hành động rồi!
Một giây tiếp theo!
Chỉ thấy Vu Kiệt bắt chéo chân, bước chân vừa lay động, trong thời gian một nhịp hô hấp đã xuất hiện trước mặt nhân viên bảo vệ kia.
"Rắc!"
"Muốn chết!"
Tên bảo vệ từng luyện qua võ, thấy Vu Kiệt ra tay, anh ta không hề khách khí mà tung ra một nắm đấm khác.
Đúng lúc mọi người nghĩ rằng cảnh tiếp theo sẽ là Vu Kiệt bị đánh ngã sõng soài xuống đất.
‘Bịch’ một tiếng.
Một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra!
Tên bảo vệ giống như một con chó chết, bị Vu Kiệt dùng một bàn tay hất văng xuống đất!
“Bùm!"
Toàn trường chấn động!
Nhanh quá!
Tốc độ quá nhanh!
Hầu như tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại.
Bảo vệ cứ như vậy ngã ngồi xuống đất?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Không đợi mọi người phản ứng lại.