Đệ Nhất Lang Vương

Chương 678: Người Cười Cuối Cùng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai ngày sau, tổ điều tra và người đại diện của Thiên Đình cùng nhau tiến hành thẩm tra Lý Châu, về vụ án nhận tham ô hối lộ của Lý Châu, ở phiên tòa hai ngày tới sẽ có quyết định căn cứ vào những bằng chứng liên quan tổ điều tra cung cấp và lời khai của Lý Châu.

      Chiều hôm đó tin tức đó được truyền nhau trong nội bộ… Cơ quan.

      Giới truyền thông vẫn chưa nhận được chút tin tức nào, bởi vì sức ảnh hưởng của Lý Châu thật sự quá lớn, chẳng những phụ trách dự án xây dựng con đường tơ lụa quan trọng mà còn nổi tiếng gần xa, một tay bà ta từng khiến cho nền kinh tế thủ đô phát triển nhanh chóng, chỉ dùng thời gian ba mươi năm để hoàn thành những thành tựu xây dựng nền kinh tế trong suốt một trăm năm.

      Dù là thân phận hay bản lãnh năng lực của bản thân bà ta đều khiến tất cả mọi người phải dõi mắt tới, nếu kết thúc cuối cùng không được tốt thì e rằng các thế lực ở khắp nơi trên thế giới sẽ chen chân vào, xuất phát từ tính toán đó, tất cả những cơ quan truyền thông đều bị dùng lệnh cưỡng chế không được phép đưa tin về Lý Châu.

      Thế nhưng giới thượng lưu ở thủ đô lại cực kỳ quan tâm đến sự kiện lần này.

      Tin tức vừa được tung ra, mọi người đều xem nhà họ Lý sẽ làm gì, gần như tất cả những gia tộc có thể được kể tên trong giới thượng lưu thủ đô đều nhìn chằm chằm vào nhà họ Lý.

      Quả nhiên…  

      Tin tức vừa nổ ra thì ba giờ chiều hôm đó, nhà họ Lý đã trình lên tất cả những hóa đơn và giấy tờ kê khai thu chi của Lý Châu cũng như người chồng Mục Vực và Mục Tiểu Vũ trong gần mười năm, đồng thời nộp lên hoàn cảnh kinh tế của cả nhà họ Lý nói chung và nhà Lý Châu nói riêng để chứng minh Lý Châu hoàn toàn trong sạch.

      Sau khi bọn họ hành động thì tổ điều tra lại chuyển sang một hướng hoàn toàn khác, năm giờ tối hôm đó bọn họ đột ngột xông vào nhà của Lý Châu, triển khai lục soát điều tra xem có cất giấu tiền mặt hay không, thậm chí còn xin cấp trên giấy điều tra tứ hợp viện của nhà họ Lý.

      Việc đầu tiên thì được tán thành nhưng cái sau thì lại bị bác bỏ vì sự tồn tại của ông cụ Lý.

      Những người trong tòa nhà đó không muốn xảy ra chuyện của “lão Lưu” một lần nữa nên từ chối.

      Thế nhưng khi tin tức tổ điều tra hành động như thế được tung ra thì tất cả những người ở thủ đô chỉ có một ý tưởng duy nhất!  

      Sỉ nhục!  

      Sỉ nhục đầy ngang ngược!  

      To gan lớn mật sỉ nhục!  

      Dù bọn họ không thể lục soát ra được một lượng tiền mặt lớn ở nhà Lý Châu thì mục đích của họ cũng đạt được.

      Điều tra tư gia cá nhân, về mặt nào đó, có khác gì xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của cô ba nhà họ Lý đâu?  

      Cũng chỉ mượn cái tiếng “quy trình” để công khai sỉ nhục cô con gái thứ ba nhà họ Lý thôi chứ gì?  

      Những người nhận được tin tức lặng lẽ cười trộm.

      Nhà họ Lý nghe được tin thì tức không sao tả được nhưng chỉ có thể chịu đựng, chẳng làm được gì.

      Khi việc này xảy ra, Vu Kiệt trong đồn cảnh sát lại chào đón người vào thăm hỏi.

      Để bảo vệ Vu Kiệt, mấy Thiên Vương nhà họ Lý không thể vào thăm, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng thế, vì trước khi đi Lưu Mặc Sinh đã để lại lời nhờ vả bảo vệ Vu Kiệt cho tổ chức Đệ Nhất.

      Thủ lĩnh tổ chức Đệ Nhất Mạc Vãn Phong nể mặt lão Lưu, hơn nữa ông Hoàng trong đội từng chết vì Vu Kiệt đã dùng chút thủ đoạn để Trịnh Long và Lý Đại Năng có thể dùng một con đường đặc biệt để “bí mật” gặp Vu Kiệt.

      Tuy thời gian bọn họ trò chuyện với nhau chỉ có ba phút, nhưng ba phút đó đủ để “lật ngược thế cờ!”.

      …  

      …   

      Trong nháy mắt, hai ngày đã trôi qua.

      Trong phòng giam đặc biệt, gương mặt của Lý Châu trở nên gầy gò sau ba ngày không có được bữa cơm ngon, sắc mặt hơi tái nhợt, trên thực tế, ba ngày qua Lý Châu cũng chẳng ngủ ngon được giấc nào, nhìn kỹ vào mắt bà ta có thể thấy quanh mắt đã xuất hiện những tơ máu đỏ chói mắt.

      “Tích tắc!”  

      Kim đồng hồ liên tục quay.

      Khi kim đồng hồ quay đến chín giờ sáng, ngoài cửa sát lại vang lên tiếng bước chân.

      Hiên Viên Châu cầm chìa khóa, sau lưng là những thành viên của tổ điều tra.

      Ông ta đi tới và dừng lại trước cửa sát, mắt lạnh lùng nhìn Lý Châu.

      Lý Châu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ nhìn ông ta: “Thời gian trôi qua nhanh thật, lại gặp được ông rồi Hiên Viên Châu”.

      Hiên Viên Châu cười cười: “Mong là sau hôm nay tôi không phải gặp cô nữa, Lý Châu, cô đã nghĩ ra được những gì mình cần khai chưa?”  

      “Tất nhiên, cô không cần phải trả lời tôi bây giờ, trước khi đến phòng họp thì cô còn một tiếng để cân nhắc, chờ tới khi nhân chứng Lưu Hải và những người khác tới, tôi mong cô có thể suy nghĩ thật cẩn thận”.

      “Vì cô, vì cả người nhà cô!”  

      Hai tiếng người nhà được nhấn rất mạnh.

      Đang ở trong vòng xoáy, ai lại chả là một lão hồ ly.

      Hiển nhiên, Hiên Viên Châu cực kỳ cẩn thận, giờ phút này ông ta không chỉ có một mình, xung quanh có rất nhiều tai mắt, ông ta không thể cho họ nắm được thóp của mình.

      Những kẻ khác không thể nghe rõ câu nói đó nhưng Lý Châu thì lại nghe rành rọt, nghĩ tới cuộc đối thoại mấy ngày trước, bà ta cười lạnh.

      Khai cái gì?  

      Thay vì nói là khai, thì dùng từ chấp nhận có vẻ đúng hơn một chút.

      Bà ta hít sâu một hơi, đứng dậy, vì lâu rồi chưa ăn cơm nên hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhoài xuống đất.

      Còng tay bạc trên tay va vào nhau “lách cách”.

      Bà ta đi tới chỗ cửa sát, nhìn những nhân viên điều tra đứng sau, hỏi như thể đã chấp nhận điều gì đó: “Khi nào cấp trên mới xuống?”  

      Hiên Viên Châu nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Một tiếng sau, nhân chứng cũng sẽ đến trong một tiếng nữa”.

      Lý Châu gật đầu: “Cho tôi ăn sáng đi!”  

      “Được”.

      Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ Thiên Hải ở thủ đô.

      Trong một căn phòng riêng xa hoa vang lên tiếng cười.

      Một thanh niên mặc bộ tây trang vàng cầm ly rượu đỏ trị giá ba mươi mốt ngàn mời rượu một thanh niên khác.

      “Anh Phong, thằng em Lưu này xin phép được chúc mừng cho vị trí thái tử nhà họ Viên của anh trước, chờ Lý Châu ngã xuống thì nhà họ Lý cũng sẽ té xuống thôi, ha ha, vài năm nữa lão già họ Lý chết, nhà Hiên Viên lại phát triển lên, chắc chắn sẽ thành gia tộc đứng đầu”.

      “Đến lúc đó anh Phong là thái tử chỉ dưới một người, trên vạn người đấy, anh đừng quên cất nhắc thằng em này một chút nha!”  

      Người nói chuyện chính là Lưu Hải.

      Ngồi bên cạnh hắn chính là một thanh niên trông khá hiên ngang khí phách nhưng sắc mặt lại vàng vọt vì rượu thịt, đó là đời thứ ba của nhà Hiên Viên, Hiên Viên Phong.

      Con trai của Hiên Viên Chu, Hiên Viên Phong!  

      Từ khi Hiên Viên Khánh bị trục xuất khỏi nhà Hiên Viên, đến tận lúc nhận được tin hắn ta đã chết khi lưu lạc đầu đường thì Hiên Viên Phong đã trở thành đứa con trai duy nhất của thế hệ thứ ba nhà Hiên Viên, cả địa vị hay danh tiếng đều tăng vọt.

      Trước đó khi Hiên Viên Khánh còn sống, vì bố Hiên Viên Mục là gia chủ nên dù sinh ra trễ, không được tính là con cả nhưng vẫn ngồi chễm chệ trên ghế thái tử, nhưng sau khi hắn ta chết, chỉ còn mỗi mình Hiên Viên Phong là con trai, vị trí thái tử đó sẽ là Hiên Viên Phong, chẳng có gì để nghi ngờ.

      Điều đó cả Hiên Viên Mục cũng không thể thay đổi được.

      Nghe những lời nịnh nọt của Lưu Hải, Hiên Viên Phong cười nói: “Khách sáo, khách sáo quá, cậu Lưu khách sáo quá, trước đó thằng em họ tôi chưa chết, tôi cũng chỉ là một cậu ấm không được ai để ý tới, bình thường trong túi cũng chẳng có bao nhiêu tiền, đều do cậu giúp đỡ cho, tình nghĩa đó tôi vẫn còn nhớ đây!”  

      “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, cậu em à, cậu cũng nên đến đó làm nhân chứng rồi đấy! Tiếc là anh đây không thể tận mắt nhìn thấy cậu nói xấu ả đàn bà Lý Châu đê tiện đó, khiến bà ta thân bại danh liệt”.

      Lưu Hải vội vàng nói: “Làm gì có chuyện nói xấu? Đó là sự thật!”  

      “Đúng đúng đúng, sự thật, sự thật, ha ha!”  

      Hiên Viên Phong cười hả hả.

     


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.