Đệ Nhất Lang Vương

Chương 651: Phong tỏa tòa nhà




Kinh hoàng!

Ai nấy cũng đều bị sốc hồi lâu.

Bầu không khí lúc này yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe rõ mồn một.

Ai cũng không ngờ được.

Có nằm mơ cũng không ngờ được.

Đường đường là giám đốc nhân sự của tập đoàn Cao Thị, vậy mà lại xin lỗi một tên thanh niên ăn mặc rách nát không khác gì một kẻ ăn mày?

Còn gọi là anh Vu?

Chuyện này là thật sao?

Tất cả mọi người đều dụi mắt, không dám tin vào cảnh tượng trước mặt, nhưng khi nhìn thấy Lộ Tinh Hàn vẫn cúi đầu cong người như cũ, bọn họ đều ngây người tại chỗ.

Chuyện này là thật?

Bọn họ không nhìn nhầm.

Rất nhanh, bọn họ lại nhận ra một chuyện cực kỳ khó tin.

Anh Vu?

“Trời ơi, tôi không nghe nhầm đấy chứ! Lộ Tinh Hàn gọi hắn là anh Vu? Đây…đây lẽ nào là?”

“Anh Vu? Cả cái tập đoàn này có thể khiến Lộ Tinh Hàn có thái độ khiêm tốn như vậy, còn là họ Vu, ngoài chủ tịch tập đoàn chúng ta có họ Vu ra, thì người còn lại…”

“Em trai của chủ tịch trong lời đồn chính là cậu chủ Vu, cậu chủ của gia tộc đứng đầu ở thủ đô, ngay cả cậu chủ nhà họ Đổng là một trong tứ đại tài tử cũng đều cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa để mà đền đáp ân nghĩa!”

Xoẹt!

Giây tiếp theo, sự kinh hoàng tăng lên gấp bội, sắc mặt ai nấy cũng đều tái mét giống như người chết, giật mình hoảng sợ.

Hai cô nhân viên lễ tân cũng không phải kẻ ngốc, cho dù bản thân không nghĩ ra, nhưng lời bàn tán xôn xao xung quanh còn không nghe thấy sao?

Anh Vu?

Anh Vu?

Anh Vu?

Hai chữ này văng vẳng bên tai giống như loa phóng thanh vang vọng, hồi lâu vẫn không ngừng.

Đây là sự thật.

Anh ta thật sự là em trai của chủ tịch!

Hai cô nhân viên lễ tân sợ đến nhũn chân, ngồi bệt xuống đất, ánh mắt đờ đẫn.

“Xong…xong đời rồi…anh ta…anh ta thật sự là…em trai của chủ tịch!”

“Hiện…hiện tại…người có tiền đều thích ăn mặc như vậy sao?”

“Chúng ta…gây chuyện lớn rồi!”

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều chìm trong cú sốc do lời xin lỗi của Lộ Tinh Hàn.

Không ai biết, lời xin lỗi này của Lộ Tinh Hàn, cô ta đã đợi rất lâu rồi.

Lời xin lỗi này xuất phát từ tận đáy lòng Lộ Tinh Hàn, chưa từng thay đổi.

Từ lần đầu tiên gặp Vu Kiệt, khi anh đến đây cùng với Vu Sơn cho đến khi anh bị đánh một trận, sau đó tập đoàn Cao Thị được hưởng lợi từ Vu Kiệt, rồi tiếp đến là nhà họ Đổng ra tay, Vu Sơn tiếp quản tập đoàn Cao Thị, cuối cùng là chuyện chấn động Giang Thành vào khoảng nửa tháng trước, thân phận thật sự của Vu Kiệt đã được phơi bày, lần này đến lần khác, đã liên tục làm mới nhận thức của Lộ Tinh Hàn.

Cô ta không thể nào ngờ được, một tên nông dân quê mùa vô dụng dựa vào anh cả ở rể đến tập đoàn tìm việc làm, vậy mà lại có thân phận cao quý đến thế, là cậu chủ của gia tộc đứng đầu thủ đô.

Trong thâm tâm của cô ta, cũng sớm đã thay đổi cái nhìn về Vu Kiệt, hoàn toàn khác so với trước đây.

Lúc này, cho dù có bảo cô ta quỳ xuống dập đầu lạy Vu Kiệt, thậm chí là phải mặc một bộ quần áo của người giúp việc hay làm ấm giường cho Vu Kiệt, cô ta cũng không dám phàn nàn lời nào.

Nhưng cô ta không ngờ, người đàn ông mà bản thân cô ta cho dù có ăn phải gan hùm cũng không dám đụng đến, vậy mà lại bị nhân viên lễ tân do cô ta tự tay tuyển vào sỉ nhục, còn gọi bảo vệ đến ra tay với Vu Kiệt?

Điên rồi!

Chuyện này thật sự là điên rồi

Đây không phải là đang nhảy vào hố lửa sao?

Tự tìm đường chết cũng không tìm cách này, một khi Vu Kiệt nổi giận, thì hậu quả sẽ như thế nào chứ, Lộ Tinh Hàn hiểu rất rõ, nhìn dáng vẻ lạnh lùng không ai bì nổi lúc trước liền biết.

Chết không chỗ chôn thân!

Cô ta cứ giữ nguyên tư thế đó không dám ngẩng đầu lên, không dám nhúc nhích, sợ sẽ chọc giận Vu Kiệt.

Đúng lúc cô ta đang chìm trong cơn sợ hãi kia, thì Vu Kiệt cũng đã nhận ra người phụ nữ này là Lộ Tinh Hàn!

Hình ảnh lần đầu tiên anh cùng anh cả gặp người phụ nữ này, bị cô ta sỉ nhục thậm tệ bất giác hiện lên trong đầu anh.

Anh ngây người một lúc.

Nhưng cũng không có ý định tính toán chuyện này với cô ta.

Chỉ có những kẻ tiểu nhân mới có lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Vu Kiệt không phải tiểu nhân, cũng không muốn nhớ lại chuyện cũ, hiện tại anh có chuyện quan trọng hơn cần phải làm!

“Lộ Tinh Hàn?”

“Vâng, vâng”.

Lộ Tinh Hàn vội vàng ngẩng đầu lên gật đầu, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra, cô ta cung kính đáp: “Anh Vu, anh yên tâm, những người đã mạo phạm anh, tôi nhất định sẽ trình báo lên tập đoàn để quyết định xem nên xử lý bọn họ thế nào, chỉ cần một câu nói của anh, ngày mai bọn họ tuyệt đối sẽ không nhìn thấy được ánh mặt trời của Giang Thành”.

Nghe vậy, hai cô nhân viên lễ tân và đội trưởng đội bảo an đều giật mình.

Nhưng bọn họ không ngờ, Vu Kiệt lại trực tiếp bỏ qua!

“Tôi không muốn biết các người xử lý bọn họ thế nào! Lập tức đưa tôi đi gặp anh cả của tôi, ngoài ra, bảo đội bảo vệ lập tức phong tỏa toàn bộ tòa nhà này và tất cả các lối an ninh ra vào. Từ bây giờ trở đi, không ai có thể ra vào tòa nhà này, nếu như có người khả nghi muốn kháng cự ra ngoài thì bắt lại, trước khi tôi gặp được anh cả tôi thì ai cũng không được ra ngoài”.

“Vâng thưa anh Vu, tôi sẽ làm ngay”.

Lời của Vu Kiệt chính là mệnh lệnh.

Lộ Tinh Hàn hiểu rất rõ chuyện này.

Mặc dù Vu Kiệt không có cổ phần ở trong tập đoàn Cao Thị hay nhà họ Đổng, thậm chí ngay cả một công việc chính thức cũng không có, nhưng chỉ cần anh lên tiếng, thì Lộ Tinh Hàn tin rằng, bất kể là người nào ở Giang Thành biết đến cái tên Vu Kiệt này thì nhất định sẽ phục tùng Vu Kiệt.

Đùa sao!

Chỉ cần một câu nói của người đàn ông này đã khiến tổ tác chiến kinh tế bị điều tra kỹ lưỡng.

Chỉ cần được người đàn ông này nâng đỡ liền có thể trở thành nhân vật lớn giống như hai nhà họ Cao và họ Đổng.

Có ai dám không nghe theo chứ?

Vừa dứt lời, Lộ Tinh Hàn liền xoay người lại hét vào mặt đội bảo vệ: “Còn đứng ngây ra đó là gì? Không nghe thấy những lời anh Vu nói sao? Lập tức phong tỏa các lối ra của tòa nhà này, trước khi anh Vu gặp được chủ tịch, không cho phép bất cứ ai ra vào nơi này”.

“Đội trưởng Vương, anh là đội trưởng đội bảo vệ, hiện tại tôi sẽ không xử lý anh chuyện đã mạo phạm anh Vu, nhưng nếu như chuyện này anh không làm tốt, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để người nào chạy thoát thì hậu quả anh tự chịu!”

“Vâng, vâng!”

Người được gọi là đội trưởng Vương vừa nghe vậy liền trợn tròn mắt, gật đầu lia lịa, không dám phản kháng.

Hắn ta quay người: “Tất cả mọi người nghe rõ đây, theo phân phó của anh Vu và giám đốc Lộ, nhanh làm việc, không ai được phép ra ngoài!”

“Vâng, vâng, vâng…”

Những bảo vệ khác nhìn thấy thái độ của Lộ Tinh Hàn đối với Vu Kiệt thì lập tức ngoan ngoãn, trong nháy mắt bọn họ xông tới các cửa ra vào, canh gác gắt gao, không cho phép bất kỳ ai ra vào.

Thấy bọn họ đều đã đi rồi, Lộ Tinh Hàn vội vàng quát hai cô nhân viên lễ tân: “Hai cô còn định ngồi ì ở đó đến khi nào, có cần tôi cho mỗi người một cái bát mà xin cơm luôn không?”

“Gì ạ?”

Nghe thấy lời này, hai cô nhân viên lễ tân mới run rẩy đứng dậy, không dám chậm trễ một giây, hai tay siết chặt co quắp ở trước bụng, cả người căng thẳng không biết nên làm thế nào.

“Điếc rồi phải không? Không nghe thấy gì hả?”

“Anh Vu muốn đi thang máy, nhanh làm thẻ đi”.

“Vâng…vâng…”

Lộ Tinh Hàn quát lên, cả hai mới bình tĩnh lại, nhanh chóng chạy đến quầy lễ tân.

Trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Nhưng nếu như đến chuyện này cũng làm không tốt thì bọn họ đừng nghĩ đến chuyện có thể tiếp tục ở lại Giang Thành.

Rất nhanh ngay sau đó, hai tấm thẻ đã được đưa đến tận tay cho Vu Kiệt.

Vu Kiệt vội vàng quẹt thẻ đi vào thang máy, Lộ Tinh Hàn cũng đi theo.

“Lên tầng cao nhất, tìm anh cả!”.

“Vâng thưa anh Vu”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.