Đệ Nhất Lang Vương

Chương 623: Lão tăng xuất quan




“Bốp!”

Chỉ một bạt tai.

Trực tiếp đánh Tuệ Không bay ra xa hàng trăm mét, xô đổ mười mấy cây cao sau đó ngã vẹo cổ dưới một gốc cây.

Trận chiến giữa các võ sĩ không giống với trận chiến của người thường cần phải đấu vài chục hiệp.

Thắng thua chỉ nằm trong một lời nói.

Sống chết chỉ nằm trong một chiêu thức.

Điều này đặt lên người bốn vị Thánh Tử chính là lời giải thích hoàn hảo nhất.

Khi bạn cho một con sói có cơ hội đánh bại bạn, vậy thì, thứ còn lại chắc chắn sẽ là máu tươi đỏ đất.

Bởi vì…

Hắn ta đã quên!

Tuệ Không đã quên!

Sau khi nhìn thấy Vu Kiệt cũng có thể thi triển thuật pháp thì hắn ta đã hoàn toàn quên Vu Kiệt vốn dĩ là một đối thủ cận chiến cực mạnh.

Nhược điểm lớn nhất của một thuật sĩ chính là đối mặt với cường giả cận chiến mạnh nhất, mà Vu Kiệt vừa hay lại là đệ tử chân truyền của Võ thánh, cho nên anh là đối thủ mạnh nhất của Tuệ Không và cũng là khắc tinh lớn nhất của hắn ta.

Phát hiện điểm yếu, nắm bắt cơ hội, cẩn thận tỉ mỉ, không cho đối thủ bất cứ thời gian phản ứng nào!

Đứng trước người có năng lực phân tích tuyệt vời và khả năng thực hiện kế hoạch thì kẻ gọi là Tứ Đại Thánh Tử này chẳng khác nào một bãi phân chó, không đáng để vào mắt.

Chỉ?

Vậy?

Mưa rơi tí tách trên nền lá.

Trong mùi tanh của bùn đất còn xen lẫn mùi tanh của máu.

Trên mười mấy thân cây đổ xuống dần xuất hiện hàng loạt dấu chân.

Vu Kiệt quay lại, nhấc khẩu súng bắn tỉa trong tay đi từng bước chậm rãi mà ổn định đến trước mặt Tuệ Không.

Mọi thứ đều xảy ra rất nhanh, không ai có thể phản ứng kịp.

Người ngoài cuộc nghĩ rằng đây là một trận chiến cân não nhưng mấy ai biết mỗi chiêu thức, mỗi hành động đều chứa đựng mối đe dọa vừa đủ.

Đây không phải là một trận chiến đặc sắc, không thể khiến khác giả máu nóng sôi trào, không thể khiến con bạc dưới sân khấu đỏ mắt, không thể khiến người xem cảm thấy sảng khoái. Bởi vì nó vốn dĩ không phải trận đấu diễn ra vì mục đích biểu diễn!

Đơn điệu và nhạt nhẽo, đặt bản thân vào mới biết được nguy hiểm thật sự!

Đây là trận chiến liên quan tới tính mạng.

Hắn ta muốn giết anh.

Anh cũng muốn giết hắn ta.

Trận chiến này quyết định thắng bại chỉ trong một chiêu thức!

Kết quả cũng không ngoài dự đoán.

Vu Kiệt đã thắng.

Vẫn là dáng vẻ nhìn ba tên Thánh Tử kia, họng súng Vu Kiệt chĩa vào đầu Tuệ Không, cúi đầu nhìn hắn ta.

Trong hư không, vẻ mặt lão tăng cực kì khó coi.

Sắc trời mơ hồ xảy ra thay đổi!

Mà Tuệ Không còn lại chút hơi thở yếu ớt đối mặt với họng súng của Vu Kiệt, khóe miệng phun ra một ngụm máu, khuôn mặt duy trì vẻ vô cảm.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy nửa khuôn mặt bị đánh đang thối rữa!

Còn có thể thấy cả xương trắng dưới lớp máu thịt nhầy nhụa!

“Trước khi giết ba sư huynh của mày bọn họ đều nói mày sẽ giết chết tao, mày là người mạnh nhất trong số bọn họ, về điểm này tao thừa nhận, Ngôn Xuất Pháp Tùy của mày quả thực rất có sức uy hϊế͙p͙, nhưng mày vẫn thua, nói lời trăn trối cuối cùng của mày đi”.

Vu Kiệt như người phán xét, lạnh lùng nói.

Ánh mắt Tuệ Không nhìn vào khoảng không u ám: “Không thể giết chết mày, hổ thẹn với công lao dạy dỗ của Phật Tổ”.

“Chỉ một câu này?”

Tuệ Không lắc đầu: “Không hiểu tại sao lại thua!”

“Không hiểu chỗ nào?”

Vu Kiệt hỏi.

Tuệ Không nói: “Phật nói, Ngôn Xuất Pháp Tùy là lời chỉ dạy cuối cùng Phật Tổ để lại trên thế gian này, trong đó bao hàm tất cả đại đạo, là chúng sinh. Tiểu tăng giết mày vì chúng sinh, nhưng đại đạo lại không đứng về phía tiểu tăng, tiểu tăng không hiểu”.

Vu Kiệt cười khẩy: “Trong mắt mày, cái gì là chúng sinh?”

Tuệ Không: “Rất nhiều người”.

Vu Kiệt: “Người như thế nào?’

“...”, Tuệ Không.

Nghe câu hỏi này, người sống từ nhỏ ở chùa Hàn Sơn như hắn ta im lặng, trong đầu vô cùng trống rỗng, ngay cả nửa câu cũng không nói ra được.

Tuệ Không: “Không hiểu”.

“Cho nên, mày đã thua!”, Vu Kiệt nói.

Không có quá nhiều thứ phức tạp, bởi vì một khi lôi ra thì sẽ có rất nhiều rất nhiều thứ để nói. Người mới sống hai mươi mấy năm trên đời thì lấy đâu ra nhiều cảm nhận thế giới như vậy, Vu Kiệt như thế, Tuệ Không cũng như thế, bạn hỏi hắn ta, hắn ta cũng không biết, ai có thể hiểu rốt cuộc đại đạo là gì, chỉ cần quan tâm tới hiện tại thôi.

Tuệ Không mỉm cười: “Đã hiểu”.

Vu Kiệt nói tiếp: “Trận đấu vừa rồi tao cũng đã đề cập tới nhược điểm của mày, một câu nói của mày đại biểu cho một thuật pháp, giải thích theo nghĩa khác thì miệng của mày gắn liền với thuật pháp của mày. Mày nói một câu liền thực hiện một thuật pháp, cũng có thể nói, miệng của mày chính là một linh khí!”

“Thân là thuật sĩ, mày lại không nhận thức được mối quan hệ giữa linh khí và thuật pháp. Hủy đi một thuật pháp cần phải có tác động của linh khí, nếu như một thuật pháp chưa bị hủy bỏ thì linh khí không thể thi triển thuật pháp tiếp theo”.

“Thi triển ấn chữ “Phong”, nhìn thì có vẻ là để ngăn cản thuật pháp của mày nhưng trên thực tế chính là làm bước đệm để thực hiện ấn chữ “Phược” phía sau, ấn chữ “Phược” trói chặt thuật pháp của mày, ấn chữ “Phong” tiến hành phong ấn, thuật pháp của mày sẽ không thể nào hủy bỏ được, mày cũng sẽ không thể thi triển được thuật pháp tiếp theo”.

“Đây chính là kế hoạch của tao!”

Vu Kiệt nói ra từng câu từng chữ, tư duy mạch lạc rõ ràng, giọng điệu tự nhiên bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt vẫn bừng bừng sát khí.

Mà sau khi anh nói xong, Tuệ Không nghe thấy hai mắt liền sáng lên, dường như đã tỉnh ngộ.

“Hóa ra...kế hoạch là vậy”.

Tuệ Không cười.

Như đang tự giễu.

Học thuật pháp ba mươi mấy năm, kết quả lại không hiểu biết bằng một đối thủ chỉ vừa chạm mặt mấy phút.

Hóa ra miệng hắn ta chính là một linh khí!

Hóa ra là vậy!

Tiếng cười u ám và thê lương của Tuệ Không vang lên trong không trung.

Hắn ta nhắm mắt, rồi lại mở ra, đã hiểu rõ cả rồi.

“Thế giới này vốn không có Ngôn Xuất Pháp Tùy thật sự”.

Vu Kiệt gật đầu: “Lẽ ra nên như vậy”.

Tuệ Không: “Cho nên lời chỉ dạy cuối cùng Phật Tổ để lại cho chúng sinh không phải là để thế nhân lấy đại đạo cứu chúng sinh giữa lúc nước sôi lửa bỏng, cái gọi là Ngôn Xuất Pháp Tùy chỉ là linh khí và thuật pháp”.

Vu Kiệt: “Giết thuật pháp của con người!”

Tuệ Không: “Tiểu tăng…lĩnh ngộ được rồi”.

Vu Kiệt: “Nhưng, đáng tiếc không còn kịp nữa, mày phải đền mạng cho một người”.

“Ai?”

Họng súng Vu Kiệt dí sát đầu hắn ta: “Y tá đã chết ở Ninh Thành”.

“Đoàng!”

Lời vừa thốt ra.

Một tiếng súng vang lên.

Trong mưa, làn khói mờ nhạt chầm chậm bay ra khỏi nòng súng bị mưa rửa trôi.

Tiếp đó, trên trán Tuệ Không có thêm một vết súng xuyên đầu.

Hắn ta đã chết!

Chết một cách đương nhiên!

Từ xưa nay, giết người đền mạng là luật pháp ăn sâu trong lòng con người, là đạo lý hiển nhiên.

Hắn ta đáng chết!

Cho nên, hắn ta đã chết.

Tứ Đại Thánh Tử nổi danh chùa Hàn Sơn, tất cả đều chết dưới tay Vu Kiệt.

“Anh ơi!”

Trong hư không, Dương Cẩm Tú mừng rỡ hét lên.

“Cẩm Tú!”

Vu Kiệt bất ngờ trợn tròn mắt.

Hình như anh nghe được!

Nghe được giọng nói của Dương Cẩm Tú.

Rất rõ ràng, hơn nữa còn rất gần, đây tuyệt đối không phải ảo giác.

Vu Kiệt xác nhận bản thân đã nghe thấy.

“Cẩm Tú, em ở đâu?”

“Cẩm Tú!”

Thấy Vu Kiệt phản ứng lại, Dương Cẩm Tú vui vẻ nhìn ra ngoài, cô vội vàng huơ tay: “Em ở đây, ở đây, anh Kiệt, em ở đây!”

“Anh ơi…”

“Ầm!”

Nhưng giây tiếp theo.

Thay đổi!

Tất cả đều thay đổi rồi!

Long trời lở đất, hư không một hồi chấn động.

Bầu trời u ám không còn nữa, vô số bóng đen trong tháp trấn yêu lại trỗi dậy.

Không thể nghe thấy âm thanh của Vu Kiệt nữa, trước mắt lại quay về hình ảnh ban đầu. Một chiếc bàn gỗ, một ngọn nến thắp sáng đung đưa trong không trung, chiếu vào gương mặt của lão tăng!

Nhìn thấy ông ta, Dương Cẩm Tú phẫn nộ: “Thả tôi ra, thả tôi ra, ông dựa vào đâu nhốt tôi lại, dựa vào đâu?”

Lão tăng từ từ mở mắt, chắp hai tay đứng lên, ngẩng đầu nhìn đỉnh tháp trấn yêu: “Nên”.

“Xuất quan rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.