Đệ Nhất Lang Vương

Chương 61: Đòi lại công bằng




Lang Vương phẫn nộ thì máu chảy thành sông… Đây là lời khen của quân đánh thuê nước ngoài dành cho Lang Vương.

Không có ai thật sự nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lang Vương, vì những người nhìn thấy thì đều phải chết trong lặng lẽ. Còn hiện giờ, Vu Kiệt lại một lần nữa nổi giận sau năm năm ‘gác kiếm’.

Hai mắt anh đằng đằng sát khí, chỉ ánh mắt đó thôi cũng khiến bảo vệ sợ đến nỗi hồn bay phách lạc. Cánh tay hắn ta bị nắm chặt đột nhiên mềm nhũn ra. Hắn ta nuốt nước bọt, tiếng ừng ực đó nghe rõ mồn một trong đêm mưa.

Tiếng ‘Cút đi’ càng thu hút vô số ánh nhìn của mọi người trong phòng. Còn Cao Vũ Xương vẫn đang trầm ngâm trong câu nói của Lãnh Trầm thì kinh ngạc nhìn về phía cửa.

“Sao… Sao cậu ta lại ở đây?”, Cao Vũ Xương còn nhớ là mình đã bảo cậu ta cút đi rồi, sao cậu ta vẫn theo đến.

Lại còn mặt mũi… Nói hai từ đó với bảo vệ nữa? Một kẻ cặn bã, cậu ta lấy đâu ra tư cách đó?

Nghĩ đến khả năng mà ban nãy Lãnh Trầm nói, Cao Vũ Xương càng nghĩ đó là thật.

Một kẻ mới ra tù thì làm sao có y thuật tốt như vậy. Chỉ nhìn Nhã Nhã một cái mà có thể ra tay chữa khỏi, sau đó càng khiến mọi người bất ngờ là cậu ta có thể đi ra khỏi võ quán Long Tường mà không chút tổn thất nào? Tất cả những điều này đều dường như nói ra chân tướng của một việc… Vu Kiệt vì muốn tiếp cận nhà họ Cao mà không tiếc bất cứ thủ đoạn nào. Truyện Dị Giới

Cô ta chau mày trầm ngâm suy nghĩ. Bản thân là chủ tịch tập đoàn nhà họ Cao, cô ta cảm thấy địa vị và trí tuệ của mình như bị sỉ nhục, tiếc thay trước đó cô ta còn có chút áy náy với Vu Kiệt từ tận đáy lòng.

Từ đây có thể thấy, đây chỉ là thủ đoạn của Vu Kiệt mà thôi.

“Tên cặn bã này”, cô ta nắm chặt nắm đấm, dường như mất đi lý trí.

Lãnh Trầm thấy mình đã đạt được mục đích, khóe miệng lộ ra nụ cười, nhìn về phía cửa nói: “Ấy! Kia không phải là Vu Kiệt sao? Sao không có mắt à, đây là nơi mày có thể đến sao?”

“Vu Kiệt?”, cái tên này vừa xuất hiện thì tất cả mọi người bên trong phòng đều biến đổi sắc mặt.

“Cái tên này nghe quen quá! Có phải em trai của tên ở rể vô dụng nhà họ Cao không? Cái thằng nhóc mà ra tay với chủ tịch Hứa Cường ở yến tiệc của nhà họ Cao đó?”

“Đúng thế! Chính là hắn! Tôi từng gặp hắn rồi. Hắn còn đánh gãy hai chân của con trai nhà giám đốc Mạnh ở quán bar cơ. Những việc hắn làm vô cùng đáng ghét, đúng là tên khốn tàn bạo”.

“Vậy sao? Vậy hắn đến đây làm gì? Không phải lại đến đánh người đấy chứ. Hắn điên rồi sao?”

“Có quỷ mới biết, nhưng dám đến gây chuyện ở buổi tiệc của nhà họ Đổng thì chỉ e hôm nay hắn sẽ được xuống suối vàng sớm thôi”.

“…”

Mấy ngày nay thoạt nhìn xã hội có vẻ yên bình nhưng trên thực tế cái tên của Vu Kiệt đã truyền đi khắp nơi. Đánh nhau đánh cả chủ tịch Hứa Cường trong buổi tiệc nhà họ Cao, rồi còn bị đuổi ra khỏi tập đoàn Cao Thị.

Sau đó đánh gãy hai chân của con trai Mạnh Hải, giám đốc chi nhánh ngân hàng Giang Thành, cũng là Vu Kiệt làm.

Hiện giờ mọi người mới tận mắt nhìn thấy Vu Kiệt nên đều nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ. Một tên chỉ biết dùng vũ lực giải quyết mọi việc thì có cần phải quá để tâm đến hắn không?

Ở ngoài cửa, lúc này Vu Kiệt không còn nhìn chằm chằm vào bảo vệ nữa.

“Phù…”, bảo vệ thở phào một cái, dường như cổ bị xiết chặt ban nãy giờ đây được thả ra và được thở lại bình thường.

Trong tay hắn ta vẫn nắm chặt gậy sắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt. Cái tên ăn mày mặc đồ vỉa hè mà dám hù dọa mình sao? Ông đây là ai, mày là cái thá gì? Nếu như mày vào được bên trong thì chẳng phải ông đây sẽ toi đời sao?

Nghĩ đến điều này, bảo vệ như vứt lại nỗi sợ hãi ban nãy, lúc này giơ gậy sắt lên đập về phía đầu Vu Kiệt.

“Bùm”, một giây sau ánh mắt mọi người như ngây như dại.

Mọi người đều hít một hơi lạnh, trong ánh mắt đều là sự kinh hãi.

Vu Kiệt đứng tại chỗ bất động, thậm chí tiếp tục đi về phía trước. Còn tên bảo vệ thì chưa động được vào sợi tóc của Vu Kiệt, vậy mà đã ngã sấp mặt trên đất, mũi toàn là máu.

Anh giơ tay lên rồi đập xuống, chỉ đơn giản một chiêu như này thôi mà nhanh khủng khiếp. Nhanh đến nỗi mọi người hít một hơi còn không nhanh bằng.

Đây đúng là tốc độ của Lang Vương. Kể cả là đã mất đi tu luyện vốn có mà khiến vô số thiên tài đố kỵ nhưng anh vẫn là chiến thần trong đội quân, là sự kiêng kị của lính đánh thuê. Là vua của Lang Nha cơ mà…

Cao Vũ Xương ngây người ra. Sao Vu Kiệt… Lại đánh được như thế?

Kể cả không phải là người biết võ nhưng Cao Vũ Xương vẫn có thể nhìn ra cú đấm ban nãy của Vu Kiệt, ít nhất cũng phải là công phu của người luyện mười mấy năm.

Nhanh quá đi… Thời gian cũng chỉ trong chớp mắt.

Chỉ đến khi Vu Kiệt đẩy cửa ra thì mọi người mới phản ứng lại.

Dường như cùng một lúc mọi người đều lùi về sau một bước.

“Nhanh lên, người đâu, người đâu, có kẻ xông vào đây rồi”, quản lý ở tầng hai nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt tái nhợt, cầm bộ đàm rồi hét lớn.

Lãnh Trầm cười với điệu cao ngạo, gã còn tưởng rằng Vu Kiệt bị Vương Ninh xử lý xong rồi, không ngờ Vu Kiệt lại xuất hiện ở đây. Vậy cũng tốt, tận mắt chứng kiến hắn bị đánh sấp mặt, cảm giác này cũng thật tuyệt.

Nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười trên mắt gã bắt đầu cứng đờ lại.

Gã phát hiện ra, Vu Kiệt cứ nhìn chằm chằm vào gã, những tia máu trong ánh mắt đỏ rực. Gã lúc này mới cảm nhận được, Vu Kiệt đang nhìn mình và đang đi về phía mình.

Bước chân của Vu Kiệt không quá nhanh nhưng không biết vì sao mà chớp mắt đã đến rồi.

Không xong rồi… Nhớ lại cảnh tượng hôm bị ném xuống biển mà Lãnh Trầm vẫn sợ hãi mà lùi về sau.

Vu Kiệt gia tăng bước chân, trong lúc anh định xông lên trước đè Lãnh Trầm xuống đất thì một bóng hình đột nhiên chặn anh lại.

Đó là Cao Vũ Xương… Cô ta ngẩng cao đầu, phẫn nộ nhìn Vu Kiệt. Dáng vẻ đó rất giống như cảnh tượng trong tiểu thuyết.

Anh trai của cậu đã tàn phế rồi, cậu không thể ngăn cản tôi tìm hạnh phúc và càng không thể tận tay hủy hoại hạnh phúc của tôi, mặc dù tôi là người sai trước.

“Tránh ra”, Vu Kiệt lạnh lùng nói.

“Tránh ra?”, Cao Vũ Xương cười hì hì nói: “Sao tôi phải tránh ra? Vu Kiệt! Đây không phải là nơi cậu nên đến, tôi khuyên cậu một câu, đừng có làm bừa”.

“Làm bừa?”, Vu Kiệt nheo mắt lại, nghĩ đến người anh suýt chết của mình mà năm ngón tay nắm chặt: “Vì vậy… Chị đã biết chuyện này?”

“Đúng vậy! Tôi biết”, Cao Vũ Xương tưởng Vu Kiệt nói đến việc Nhã Nhã bị hạ độc nên không do dự mà đáp lại.

“Vậy mà chị vẫn ngăn cản tôi xử lý gã?”, Vu Kiệt chỉ vào Lãnh Trầm.

“Hôm nay cậu không được động vào ai cả”, cô ta thấy mình may mắn, vì nếu như Lãnh Trầm không nói cho cô ta thì đến hôm nay cô ta vẫn chìm trong những lời nói dối, mãi mãi không biết bộ mặt thật của Vu Kiệt.

Sớm biết em trai của Vu Sơn là loại người này, có lẽ cô ta sẽ không lấy Vu Sơn. Bởi cô ta thấy Vu Kiệt là loại người vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Làm việc xấu bị người ta phát hiện mà vẫn định ra tay với người ta? Loại người này sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?

Còn Vu Kiệt… Cũng đang nghĩ như vậy.

Ánh mắt anh trầm xuống, lạnh như băng, sau đó anh lẩm bẩm nói: “Hóa ra… Chị là loại người đó, tôi sớm đã đoán ra rồi”.

“Mau cút đi, loại cặn bã vừa ra tù như cậu thì phải tiễn vong sớm mới đúng chứ không nên ‘rước rắn vào nhà’ như này. Nếu như không muốn chết thì tốt nhất là cút đi”, Cao Vũ Xương quát lớn.

Vu Kiệt mặt không biểu cảm, hai mắt nhìn về phía Cao Vũ Xương, nói: “Từ ‘cút’ chị đã nói với tôi rất nhiều lần rồi”.

“Nhưng hôm nay… Trước khi đi, tôi nhất định phải đòi lại công bằng”.

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.