Đệ Nhất Lang Vương

Chương 56: Vu Sơn đáng thương




Ly hôn? Đây là kết cục mà Vu Kiệt không muốn nhìn thấy. Đặc biệt đối với trẻ con mà nói thì đây có khác gì với sinh ly tử biệt.

Hơn nữa, khi Vu Kiệt nghe thấy anh trai mình bị người ta đánh gãy hai chân thì trong lòng anh dấy lên lửa giận. Trong đầu không ngừng xuất hiện bóng dáng của Mạnh Như.

Là gã ta sao?

Anh nhanh chóng bắt taxi bên đường rồi từ trong túi lấy ra mấy trăm tệ cho lái xe để ông ta đi thật nhanh cho mình đến bệnh viện.

Đèn đỏ trên đường dường như đang ngầm giúp anh, bởi cả quãng đường không gặp bất cứ đèn đỏ nào. Vì vậy, hai mươi lăm phút sau xe đã dừng ở tầng dưới của bệnh viện.

Vu Kiệt nhanh chóng đi vào bệnh viện rồi đến quầy.

“Y tá! Y tá, xin hỏi phòng bệnh Vu Sơn ở đâu?”, Vu Kiệt thở hổn hển hỏi.

“Vu Sơn?”, y tá chau mày, cô ta mới nhận được tiền của cậu chủ Lãnh chưa lâu, giờ lại có người đến tìm Vu Sơn, không lẽ…

Cô ta nuốt nước bọt, nói với vẻ bất an: “Ở phòng 502 tầng 7, anh là…”, cô ta vừa định hỏi tiếp thì Vu Kiệt đã nhanh chóng đi đến thang máy.

Y tá giật mình, lúc này lại một y tá khác đến hỏi: “Ban nãy là ai vậy?”

“Không biết nữa, nói là đến tìm Vu Sơn của nhà họ Cao”.

“Cái gì? Tên ở rể đó vẫn có người đến thăm ư? Bác sĩ ở bệnh viện chúng ta đã mấy ngày liền không ngó ngàng gì đến anh ta rồi. Ai vậy nhỉ?”

Cô y tá đó chỉ vào Vu Kiệt đang đi vào thang máy. Người đó thuận hướng chỉ rồi từ xa nhìn thấy gương mặt của Vu Kiệt thì sắc mặt biến đổi.

“Sao vậy? Sao lại ngây người ra thế? Ban nãy lấy máu nên giờ đơ à?”

Y tá này hít một hơi thật sâu. Cô ta không phải ai khác mà chính là nhân viên hôm đó bị gọi đến phòng họp để hỏi chuyện. Lúc này chỉ nghe thấy cô ta lẩm bẩm: “Không phải là anh ta chứ?”

“Ai cơ?”

“Cô đừng quan tâm! Giờ tôi sẽ đi tìm viện trưởng, cô ở đây canh chừng anh ta, nếu anh ta xuống thì nhất định phải ngăn lại”.

“Anh ta là ai?”, cô y tá kia hỏi với vẻ không hiểu, vừa hỏi xong thì nữ y tá bên lấy máu kia liền đi về phía văn phòng viện trưởng.

Mấy phút sau, thang máy đến tầng bảy. Không biết có phải vì người ở bệnh viện đều biết Vu Sơn hay không nên tầng này không có quá nhiều bệnh nhân.

Lúc Vu Kiệt từ thang máy bước ra thì cảm xúc bất an trào dâng trong lòng anh.

“Anh trai…”, bên tai anh văng vẳng những cuộc nói chuyện với anh trai lúc nhỏ.

“Anh ơi! Sau này có ai bắt nạt anh thì nói với em, kể cả là Thiên Vương đến thì cũng phải đập cho hắn một trận”.

“Anh ơi! Mặc dù nhà chúng ta nghèo nhưng có chí khí. Bố mẹ nói rồi, người đàn ông có thể không có tiền, có thể không có quyền, có thể xấu xí nhưng phải có tôn nghiêm”.

“Hôm nay đám côn đồ của lớp trên dám cướp đồ ăn sáng của anh, biết đâu sau này sẽ có tên chó chết nào đó cướp vợ của anh đấy. Thế nên em nhất định phải dùng gạch đập chết chúng, để tránh sau này bọn nó bắt nạt anh. Chuyện này không cần bàn bạc gì nữa, đừng cản em. Đi thôi…”.

Vu Kiệt nhìn thấy cửa phòng 502 đang mở. Anh bước về trước, từng bước… Từng bước… Bàn chân run rẩy.

Bất an…

Sợ hãi…

Anh trai…, Vu Kiệt bước nhanh hơn. Lúc đến cửa phòng bệnh, Vu Kiệt ghé mắt nhìn thì một thi thể lạnh băng xuất hiện trước mặt anh.

Ở bên giường bệnh, bộ đồ bệnh viện của Vu Sơn nhuốm đầy chất lỏng màu xanh. Hai mắt Vu Sơn nhắm chặt, không còn hơi thở, trên cổ thì hằn vết bàn tay màu đỏ.

Khoảnh khắc đó, Vu Kiệt như nổi trận lôi đình, anh kinh hãi đứng tại chỗ.

Vu Kiệt như người mất hồn, lẩm bẩm: “Anh ơi…”.

Vu Kiệt đi vào phòng bệnh, ngón tay đặt lên trước mũi của anh trai mình, chỉ dừng lại một giây rồi nhanh chóng thu tay lại.

Anh ấy không còn thở nữa…

Chết… Chết rồi?

Vu Kiệt không cho mình thời gian suy nghĩ, anh từ ngực lấy ra một túi kim bạc, ngón tay nhanh nhảu lấy ra bảy chiếc kim, sau đó đặt Vu Sơn nằm thăng bằng, dùng thủ pháp bảy sao cứu mạng rồi đâm vào bảy huyệt vị trên đầu Vu Sơn.

Anh chau mày, các dây thần kinh toàn thân như co lại. Anh nhắm chặt mắt, huy động chân khí trong cơ thể để châm kim vào trong cơ thể Vu Sơn.

“Là Dị độc”.

“Dị độc gấp bội”.

Một giây sau, hai mắt Vu Kiệt lạnh dần đi. Liều lượng của loại Dị độc này gấp chục lần trong cơ thể Nhã Nhã, độc tính cũng gấp mười lần.

Vì vậy hung thủ không thể là người khác mà đó là…

“Lãnh… Trầm”.

“Thằng họ Lãnh này, mày đang chơi với lửa rồi?”, nếu đổi lại là người khác thì chỉ e lúc này không còn sức lực gì nữa rồi.

Nhưng… Vu Kiệt không phải ai khác mà chính là Lang Vương, nổi danh trong giới lính đánh thuê.

Sự tồn tại của anh khiến vô số sát thủ trốn ở ngoài biên giới quốc gia phải khiếp sợ mà không dám đặt chân đến. Sư phụ của anh lại là hai người được xưng danh ‘Thánh’ ở trong nước.

Anh đột nhiên nhớ lại lời dạy của thầy mình về y thuật cổ xưa.

“Bảy kim đổi mới sinh mệnh của con người, vật hy sinh là cơ sở tu luyện của chính mình, một lần dùng bảy kim đổi mới sinh mệnh yêu cầu tất cả cơ sở tu luyện của mình, nhất định phải thận trọng”.

Dùng tu luyện của mình đổi lấy mạng của anh trai. Đây là điều đáng làm…

Vu Kiệt nhắm chặt mắt, bắt đầu châm kim. Mạng của anh là nhà họ Vu cho, bố mẹ đã vất vả nuôi anh khôn lớn, còn Vu Sơn là người cứ hễ có đồ ăn ngon thì đều cho mình hết.

Ơn dưỡng dục không biết lấy gì báo đáp.

Tình anh em không có gì vĩ đại hơn…

Chút tu luyện của mình chẳng qua cũng như tầng mây, trở thành người bình thường thì đã làm sao.

“Anh ơi… Mạng của anh không thể dễ dàng bị Diêm Vương lấy đi như vậy đâu. Em nói rồi, không ai có thể bắt nạt anh. Thiên Vương không được, Diêm Vương thì càng không có tư cách đó”.

“Em… Nhất định sẽ lấy lại công bằng cho anh”.

Trong văn phòng viện trưởng, tiếng nhạc du dương vọng ra, đột nhiên tiếng bước chân dồn dập và Vương Phương Phương bước vào. Cô ta lập tức cắt ngang cuộc sống nhàn hạ của viện trưởng Lưu.

“Viện trưởng…”.

Viện trưởng Lưu sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, đưa mắt nhìn lại rồi đập bàn quát: “Vương Phương Phương! Cô làm gì vậy? Trong lúc làm việc không ở vị trí của mình lại chạy đến chỗ tôi làm gì?”

“Anh… Anh ta… Anh ta…”.

“Anh ta cái gì mà anh ta, anh nào?”

Vương Phương Phương sốt sắng quá mà ấp a ấp úng nên càng không nói nên lời.

Viện trưởng Lưu quắc mắt nói: “Cô nói đi, anh nào?”

“Anh ta đến rồi, đến thật rồi”, Vương Phương Phương chỉ về phía quầy.

“Ai? Cô điên à?”, viện trưởng Lưu tức chết đi được. Cứ nói ấp úng thế ai mà biết là anh nào.

“Ôi trời ơi”.

“Bốp”, lúc này Vương Phương Phương giơ tay lên rồi tát vào mặt mình.

“Viện trưởng! Chính là người mà lần trước ông dẫn theo mười người đến hỏi tôi đấy. Phải rồi, chính là người con trai đến hiến máu đó. Anh ta đến rồi, đang ở viện chúng ta. Anh ta đến tìm Vu Sơn ở phòng 502”.

“Cái gì?”, nghe thấy tin này, viện trưởng Lưu căng thẳng, suýt nữa nhảy cẫng lên.

Ông ta hít một hơi sâu: “Cậu chủ đích tôn nhà họ Lý đến rồi…”.

Ông cụ Lý ở thủ đô huy động tất cả lực lượng để kiếm tìm cháu đích tôn của mình. Một người cháu mà mới sinh ra đã ngậm thìa vàng giá trị nhất cả nước.

Chỉ cần tìm được anh ta thì sẽ được kết bạn với nhà họ Lý và như được bước lên tầng cao mới.

Anh ta đến rồi…

Viện trưởng Lưu hét lớn: “Mau! Lập tức dẫn tôi đến đó. À không, tôi gọi điện thoại đã”, ông ta lấy điện thoại ra rồi một phút sau, điện thoại có người bắt máy.

“Nói đi!”

“Anh Ưng, tôi… Tôi tìm được cậu chủ đích tôn rồi”.

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.