Đệ Nhất Lang Vương

Chương 479: Chiến thư




Đứng trong sân của Lâm Doãn Nam, Vu Kiệt lắng nghe tiếng hô hấp của đất trời.

Có những lúc, sự truy đuổi của vận mệnh chính là trùng hợp như vậy.

Có người đến có người đi, một bước thành danh.

Có người vòng vòng vèo vèo, lại vẫn dừng tại chỗ cũ.

Luôn có một số người, ngồi trong một góc tăm tối cô độc tự liếm vết thương rỉ máu nhưng khi trở về với bầy đàn thì lại miễn cưỡng cười vui, tiếp tục chịu đựng từng đòn đánh của cuộc sống.

Không muốn theo đuổi thế tục.

Chỉ muốn đi trên con đường của chính mình.

Cho nên, trong nửa tiếng đồng hồ nói chuyện đó, Vu Kiệt đang nói đến Lâm Doãn Nam.

"Cũng không biết, Lâm Chính Nguyên đã xin lỗi chưa?"

Nhìn cây phong đã bị tàn phá trong sân, không còn vẻ đẹp rực rỡ ngày xưa nữa, anh mỉm cười.

"Ting ting ting..."

Đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên.

Vu Kiệt lấy điện thoại ra, sau khi biết là Dương Cẩm Tú, anh vội vạng đưa điện thoại lên tai nghe: "Alo, Cẩm Tú?"

"Anh à...", ở đầu dây bên kia, Dương Cẩm Tú dừng lại một chút rồi hỏi: "Anh và Lý Đại Năng đang ở đâu vậy?"

"Ồ?"

Lý Đại Năng...

Vu Kiệt im lặng, dựa theo tính toán thời gian thì Trịnh Long có lẽ đã bắt đầu chuẩn bị tập huấn rồi, còn về kết quả thế nào thì Vu Kiệt không chắc chắn, nhưng anh hi vọng, Lý Đại Năng có thể thuận lợi thông qua, mang theo một thân phận mới ra ngoài.

Anh giấu diếm nói: "Đang ở Thiên Thành nè, hôm qua vừa xử lý hung thủ thật sự đứng phía sau, sao vậy?"

"Lý Đại Năng có phải đã vào tù rồi không?"

Giây tiếp theo, Dương Cẩm Tú lại đưa ra câu hỏi, khiến Vu Kiệt đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.

Hai mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc.

Chuyện gì vậy?

Không phải đã phong tỏa tin tức rồi sao?

Anh nhíu mày hỏi: "Em biết rồi à?"

Dương Cẩm Tú gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía cuối hành lang, Triệu Lệ Lệ ngồi ở bên cửa sổ, dõi theo bầu trời u ám, nói: "Sáng sớm hôm qua, Triệu Lệ Lệ đã thoát khỏi nguy hiểm và tỉnh lại, tâm trạng còn chưa đỡ được chút nào đã có một nhân viên của cục cảnh sát tới điều tra, hỏi Triệu Lệ Lệ có phải là vợ của Lý Đại Năng không, sau đó còn nói một câu, Lý Đại Năng sắp chết rồi..."

"Anh à, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh có thể nói với em không? Lệ Lệ bây giờ tâm trạng rất bất ổn, vừa mất con xong, bây giờ lại sắp mất thêm chồng nữa, em thực sự không biết phải làm sao để an ủi cô ấy".

"Từ hôm qua đến nay, em và bác sĩ gần như ở bên cạnh cô ấy hai mươi tư giờ, lỡ như...lỡ như Lý Đại Năng còn không về được thì sợ là..."

"Anh à, anh ta có thể trở về không?"

Giọng nói của Dương Cẩm Tú rất lo lắng sốt ruột.

Câu hỏi cuối cùng mới là trọng điểm.

Anh ta có thể quay lại không?

Tất cả mọi người đều đang đợi anh ta quay lại.

Người bị hai chuyện lớn đả kích mạnh, Triệu Lệ Lệ.

Vu Kiệt đang đợi ở Thiên Thành.

Dương Cẩm Tú trong bệnh viện.

Còn cả những khách hàng yêu thích món ăn do Lý Đại Năng làm nữa.

Còn cả những người... đã từng trải qua chuyện giống như vậy, vì chờ trả thù mà sống vất vưởng như một bóng ma.

Vu Kiệt trả lởi chắc như đinh đóng cột: "Sẽ quay về".

"Thật không?", Dương Cẩm Tú vui mừng.

"Anh, chuyện này là thật chứ?"

"Ừm!"

Vu Kiệt vô cùng chắc chắn: "Vì để gặp lại Triệu Lệ Lệ, anh tin rằng Đại Năng có thể làm được, anh ta nhất định sẽ quay lại".

"Cẩm Tú, thời gian này em vất vả rồi, đợi anh làm xong việc ở đây anh sẽ về, sau đó chúng ta cùng về thủ đô, chuẩn bị chuyện kết hôn nhé".

"Vâng".

Dương Cẩm Tú trả lời.

Sau đó thì cúp điện thoại.

Buông điện thoại xuống, Vu Kiệt hít sâu một thật hơi, ngẩng đầu nhìn cây phong lần nữa.

"Đại Năng, nhất định phải thành công nhé".

Anh không tin.

Ông trời thật sự vô tình.

Người lương thiện không được báo đáp.

Cũng nên chừa lại chút ấm áp để con người còn nhìn thấy, cho người ta chút hi vọng.

Cảm xúc trong ánh mắt của anh rất phức tạp, ước chừng khoảng sau mười phút, lớp lá rụng dưới mặt đất bị gió bắc thổi bay lung tung lên, bầu trời bỗng nhiên trở nên xám xịt.

Dường như đã xảy ra chuyện khó lường nào đó, cả mảng bầu trời bị phủ kín từng tầng từng lớp vẻ mù mịt.

Đúng lúc này, Lâm Doãn Nam đi từ trong dinh thự nhà mình ra.

Nhìn thấy Vu Kiệt đang đứng trước cây phong, nước mắt không ngăn được mà từ khóe mắt chảy xuống.

Cô ta dừng lại, lấy tay áo lau sạch nước mắt không ngừng rơi, lau đến nỗi mí mắt đau rát cả lên, lau đến không còn một giọt nước mắt nào chảy ra nữa, mới đi về phía trước, đến trước mặt Vu Kiệt.

"Vu Kiệt".

Vu Kiệt quay đầu lại, khẽ mỉm cười: "Quay lại rồi à? Sao rồi, bố cô đã nói..."

"Cảm ơn anh, Vu Kiệt".

Chưa đợi cho Vu Kiệt nói hết,

Lâm Doãn Nam đã mở rộng hai tay, ôm chặt lấy Vu Kiệt phía trước, tựa đầu lên vai anh.

Tất cả đều xảy ra vô cùng bất ngờ.

Nhưng bất tri bất giác, lại tự nhiên như vậy.

Lồng ngực của Vu Kiệt rất ấm áp, giống như thường xuyên có một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong ngực anh vậy.

Chỉ là hai tay của Lâm Doãn Nam lại rất lạnh.

Cô ta ôm rất chặt, nhắm mắt lại, hai cánh tay dùng lực rất mạnh, rất mạnh.

Nhất thời tựa hồ như thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể đánh vỡ được mùi vị khác trong bầu không khí lúc này.

Giống như một đứa trẻ bị gia đình bạo hành bao nhiêu năm, trở về nhà của ông bà nội, được nhào vào trong lòng bọn họ vậy, hưởng thụ sự ấm áp mà thế gian giao cho họ bảo tồn.

Đối với Lâm Doãn Nam, sự xuất hiện của Vu Kiệt giống như một ngọn đuốc.

Soi sáng cuộc sống sự nghiệp mà cô ta luôn cho là đúng, nhưng lại đầy lỗ thủng và sự kiêu ngạo bất kham.

Soi sáng thế giới mơ hồ, chìm sâu trong hố bùn mà không biết tự kiềm chế của cô ta.

Soi sáng nội tâm đầy vết thương của cô ta, và cả những vết thương còn đang rỉ máu của cô ta nữa.

Giống như một ngọn đuốc mang đến ấm áp trong bóng tối giá buốt.

"Cảm ơn anh..."

"Cảm ơn anh..."

"Vu Kiệt!"

Cô ta càng ngày càng gào to hơn, hoàn toàn không giống với người phụ nữ mạnh mẽ, quả cảm kiên nghị trước đây.

Giọng nói từ từ chuyển thành tiếng khóc.

Giống như một đứa trẻ.

"Được rồi, không còn sớm nữa, tôi cũng phải đi đây".

"Cứ như vậy mà đi sao?", Lâm Doãn Nam có chút không nỡ.

"Ừ, vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm, tiễn tôi một đoạn chứ?", Vu Kiệt nhìn ra phía cửa.

"Được".

Lâm Doãn Nam cũng không do dự.

Hồng nhan tri kỷ, núi cao sông dài, cô ta tự biết dựa vào thân phận của mình sẽ vĩnh viễn không thể đứng bên cạnh Vu Kiệt, chi bằng... buông tay.

Nhưng...

Đúng lúc hai người chuẩn bị rời đi.

Trước cửa dinh thự, một người làm trong nhà họ Lâm hoảng loạn, vội vàng chạy vào.

"Cô chủ...không...không hay rồi!"

"Có một người làm nhà họ Mục đến trước của nhà chúng ta, người đó đem đến một bức chiến thư sinh tử!"

"Nói... nói là vị thiên tài đời thứ hai nhà họ Mục đó đã xuất quan rồi, muốn... muốn khai chiến với anh Vu đây một trận... là vì Mục Thanh".

"Đây đây để đòi lại một lời giải thích!"

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.