Đệ Nhất Lang Vương

Chương 468: Giải tán câu lạc bộ




Sáng sớm, không có lấy một tia nắng mặt trời nào, dự báo thời tiết ngày hôm qua nói rằng hôm nay trời sẽ nắng, nhưng không ngờ trời lại âm u, mây đen dày đặc và mưa liên tục không ngừng.

Sau trận mưa lớn vào sáng sớm, đến gần sáng, cả thành phố rơi vào bầu không khí vô cùng yên tĩnh và ảm đạm, đặc biệt là trong một biệt thự sang trọng nào đó, bầu không khí này càng gay gắt đến cực điểm.

Những căn biệt thự ven sông được định giá một triệu một mét vuông, ngay cả căn nhỏ nhất cũng có giá lên đến năm mươi triệu.

Những cây liễu xung quanh đung đưa hắt bóng xuống mặt hồ và những hạt mưa trên trời liên tục rơi xuống cùng với những gợn sóng lăn tăn, đã tạo thành một bức tranh vô cùng đẹp mắt.

Nghĩ lại, đối với những người trí thức ở vùng sông nước Giang Nam này mà nói, cảnh tượng này nhất định là những gì mà họ yêu thích nhất.

Nhưng…

Giờ phút này, cho dù phong cảnh có đẹp đẽ đến nhường nào thì chẳng qua cũng chỉ là mây khói mà thôi, chớp mắt một cái liền tan biến.

Hơn nữa…

Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm ở trước sảnh của ngôi biệt thự kia, khiến người ta vô cùng đột ngột.

Trong biệt thự, Thượng Quan Bắc thẳng lưng quỳ trên mặt đất, trên mặt chằng chịt những dấu tay đỏ như máu đủ cho thấy cách đây không lâu đã bị người ta tát liên tục mấy cái.

Có thể khiến cậu chủ của nhà Thượng Quan - một trong bốn gia tộc lớn, thần đồng trẻ tuổi hiếm có nổi tiếng ở thủ đô này quỳ trên mặt đất, bị đánh bị mắng cũng không dám nói lớn nào thì chỉ có hai người mà thôi.

Đó là gia chủ và ông cụ của nhà Thượng Quan.

Chính là bố của và ông nội của Thượng Quan Bắc.

Mà hiện tại, bọn họ lại đang ở đây.

“Biết sai chưa?”, trước mặt hắn ta là một ông già tóc bạc trắng, ánh mắt lạnh lùng, tay chống gậy, bộ dáng oai phong lẫm liệt, trầm giọng nói.

“Thưa ông nội, cháu biết rồi”.

Ông ta chính là ông cụ nhà Thượng Quan, năm nay bảy mươi tuổi, tên là Thượng Quan Phiệt.

Hôm qua, ngay khi những chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Đồ Long lan truyền đến thủ đô, ông lão này đáng lẽ ra là đang an dưỡng tuổi già, nhưng đã phải trực tiếp từ chối lời khuyên của tất cả các nhân viên y tế bên cạnh mình để ngồi máy bay đi đến Thiên Thành ngay trong đêm.

Chỉ có một người đi cùng ông ta, đó chính là Thượng Quan Châu - bố của Thượng Quan Bắc.

“Sai chỗ nào?”, Thượng Quan Châu phụ họa theo, nghiêm nghị hỏi.

“Con…con không nên trực tiếp xung đột với Vu Kiệt, càng không nên để bất kỳ người nào trong câu lạc bộ gây chuyện với anh ta, khiến tội càng thêm nặng, liên lụy đến bản thân.” Thượng Quan Bắc trầm ngâm một lúc, năm ngón tay siết chặt, sắc mặt tát mét, đáp.

“Tao đã nói với mày rồi, cái gì mà câu lạc bộ Đồ Long, cái gì mà dùng để mở rộng mạng lưới quan hệ chứ, đều là mấy loại người thấp kém mới tham gia vào mấy cái đó”.

Thượng Quan Phiệt lên giọng dạy dỗ, giọng điệu xen lẫn cảm giác tức giận rèn sắt không thành thép, ông ta cau mày, ngừng một lát rồi lại nói tiếp:

“Người ta thiếu cái gì thì mới đi làm cái đó, mày sinh ra ở nhà Thượng Quan, mày thiếu gì đâu chứ, không thiếu quyền lực cũng không thiếu các mối quan hệ, nhưng mày cứ nhất quyết đòi thành lập câu lạc bộ Đồ Long gì đó, để bây giờ bị người ta hãm hại, ép vào thế bị động”.

“Đây chính là chuyện mà thiên tài thần đồng nên làm sao? Con trai cả nhà họ Lý không bao giờ làm những chuyện như vậy cả”.

“Mày có xứng với vinh dự của danh hiệu thần đồng và những lời đánh giá người ta dành cho mày không?”

“Hả?”

“Khụ khụ…”

Nói đến đó, Thượng Quan Phiệt đột nhiên ho dữ dội, khuôn mặt tái nhợt kia in hằn vô số những vết nhăn của tuổi già.

“Ông nội, cháu xin lỗi, cháu sai rồi”.

Thượng Quan Bắc không dám phản bác, đồng thời cũng nhận ra sai lầm của chính mình.

Bởi vì nguyên do Trần Dung là một trong ba mươi thành viên của câu lạc bộ Đồ Long, lại thêm địa điểm mà hắn ta chết cũng là ở trong khu vực của câu lạc bộ này, kết hợp với chuyện xảy ra ở Thiên Thành vào ngày trước nữa, cho nên mọi ánh mắt đều đổ dồn vào câu lạc bộ Đồ Long.

Ngoài ra, câu lạc bộ Đồ Long cũng bị nhiều người gán cho cái mác là thủ lĩnh của thế lực tà ác có động cơ thầm kín, khiến Thượng Quan Bắc và thậm chí là cả nhà Thượng Quan đều rơi vào tình thế cực kỳ bị động.

Sau khi ho khan vài tiếng, tinh thần ông ta trở nên bình tĩnh hơn một chút, Thượng Quan Phiệt tiếp tục dạy dỗ: "Bố cục nhất đỉnh tứ đại này, lúc trước tao đã nói với mày rồi, có một nguồn thế lực luôn muốn phá vỡ bố cục này. Trong lòng mày cũng hiểu rõ, tao cứ nghĩ mày sẽ tự mình đề phòng, nhưng không ngờ...mày đã khiến tao vô cùng thất vọng! "

“Nhà họ Mạnh là gia tộc đứng đầu khu vực Đông Lục, được nhà Thượng Quan chúng ta tách ra riêng ở phía ngoài thủ đô, đáng ra đây chính là sự trợ lực quan trọng cho chúng ta, nhưng mày đã làm những gì? Khi nhà họ Mạnh gặp nạn, lúc đó một chút sức lực mày cũng không giúp, đợi mọi chuyện kết thúc cả rồi mày mới có phản ứng, mày đã làm gì vậy chứ?”

“Suốt ngày chìm đắm trong nữ sắc nên đầu óc trở nên ngu muội rồi phải không? Sau đó thì sao, mày còn nhớ sau đó mày đã làm những gì không? Từng bước, từng bước, từng bước, đều khiến bản thân chìm trong vũng bùn, liên tục ở trong thế bị động. Nếu như không phải trên đầu mày có nhà Thượng Quan thì mày sớm đã vào tù ngồi rồi đấy, mày có hiểu không?”

“Bảo mày đến Thiên Thành là để tự mình kiểm điểm bản thân, nhưng mày lại gây ra những chuyện bẩn thỉu như thế này, mày định làm thế nào?”

Câu cuối cùng đã nói lên mục đích rất rõ ràng.

Lần này đến Thiên Thành không chỉ đơn giản là để dạy dỗ Thượng Quan Bắc.

Giờ sự việc đã thành ra thế này, câu lạc bộ Đồ Long đã trở thành củ khoai nóng bỏng tay, thua lỗ là điều không thể tránh khỏi, nhưng điều quan trọng nhất là phải kịp thời giảm thiệt hại.

Thượng Quan Bắc cúi đầu, khóe môi run bần bật, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ cùng không cam lòng.

Trong lòng hắn ta đã nghĩ ra phương pháp giải quyết.

“Báo cho mày một tin, lão già nhà họ Lý kia cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu, đợi qua giai đoạn này, thời đại thuộc về bốn gia tộc lớn sẽ đến ngay thôi, nói về chờ đợi, nhà Thượng Quan chúng ta có thể đợi được”.

“Vâng, thưa ông nội”.

“Cái gì? Giải tán câu lạc bộ?”

Bên ngoài trang viên nhà họ Lâm ở Thiên Thành, trước hai cánh cửa màu đỏ, Long Huy đặt điện thoại bên tai, nghe thấy tin tức do Thượng Quan Bắc đích thân thông báo, hai mắt hắn ta trợn tròn, năm ngón tay siết chặt điện thoại, sắc mặt trở nên dữ tợn.

“Anh cả, anh suy nghĩ lại đi, đây là tâm huyết của chúng ta đấy, không thể chỉ vì hai tên vô dụng Vu Kiệt và Trần Dung mà hủy đi sự nghiệp của chúng ta được, anh cả…”

Không đợi Long Huy nói xong, đầu bên kia đã vang lên tiếng của Thượng Quan Bắc: “Không cần khuyên nữa, tôi đã quyết định rồi, nhớ cho kỹ, chuyện giữa chúng ta và Vu Kiệt còn chưa kết thúc đâu, thời gian này tốt nhất là cậu nên nhịn một chút, đặc biệt là khi gặp phải Vu Kiệt”.

“Tút!”

Nói xong, hắn ta cúp điện thoại, chỉ còn lại Long Huy đứng nguyên tại chỗ, trên tay đang cầm quà tặng cho trưởng bối nhà họ Lâm.

“Vu Kiệt!”, hắn ta tức nói: “Tao với mày còn chưa xong đâu”.

Chưa xong?

Tao tác thành giúp mày.

Vừa dứt lời, một chiếc taxi chở Vu Kiệt và Lâm Doãn Nam chạy đến dừng ở trước cổng nhà họ Lâm.

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.