Đệ Nhất Lang Vương

Chương 240: Bốn cái sai




Điện thoại vang lên!

Cuộc điện thoại gọi cho đệ tử chân truyền của đại quốc thủ, người duy nhất được xưng là thánh y. Nhưng…

Người nghe điện thoại lại là người đàn ông mà ông ta lệnh cho tất cả hộ vệ của nhà Hiên Viên phải giết chết!

Chính là người đàn ông mà hôm ở khách sạn Holy Sky đã sỉ nhục con cháu nhà Hiên Viên, khiến nhà Hiên Viên mất mặt, thậm chí khiến ông cụ nhà Hiên Viên tức đến nỗi đau tim phải nhập viện.

Chính là người được vợ chồng bần nông nhận nuôi và trong mắt ông ta chỉ là kẻ phế vật….

Vu Kiệt… Thật không ngờ Vu Kiệt lại là đệ tử chân truyền của đại quốc thủ.

Ông trời… Ông đang đùa giỡn với con sao?

“Chuyện này… Sao có thể như thế được?”, đến bây giờ, khi nghe thấy giọng của Vu Kiệt trong điện thoại thì Hiên Viên Mục vẫn không dám tin vào chuyện xảy ra trước mặt mình.

Ông ta cảm thấy đây như ảo giác, vì vậy dụi dụi mắt, dùng sức nhéo lên chân mình nhưng kết quả vẫn như vậy.

Là thật…

Tất cả đều là thật. Chính là Vu Kiệt.

“Không… Không…”, ông ta liên tục lắc đầu, trong lòng không thể chấp nhận sự thật này, lập tức trợn trừng mắt hỏi trợ lý bên cạnh mình: “Nói cho tôi biết, đây có phải là thật không?”

“Gia… Gia chủ…”.

“Nói đi! Không phải là thật đúng không? Số điện thoại kia căn bản là giả, đúng không? Là các người điều tra nhầm rồi, phải không?”, hy vọng lớn nhất đối với ông cụ nhà Hiên Viên… Lại là kẻ thù của nhà họ.

Hai thân phận này chồng chéo lên nhau khiến Hiên Viên Mục cảm thấy như sụp đổ khi phải lựa chọn.

Lúc này, trợ lý ở bên cạnh còn không dám thở mạnh. Anh ta nuốt nước bọt, chỉ có thể nói: “Là thật đấy ạ! Gia chủ… Do mối quan hệ rộng của nhà Hiên Viên thông qua tất cả các giới rồi điều tra ra được nên không thể sai đâu. Hơn nữa, số điện thoại này cũng được bảo mật nữa. Gia chủ…”.

“Câm miệng!”

“Đủ rồi!”

Ông ta phẫn nộ, trong lúc lý trí như sắp sụp đổ thì ánh mắt ông ta do dự.

Đủ rồi…

Trò đùa này hơi quá chớn…

Nhìn dáng vẻ rối như tơ vò nhưng không thể làm gì được của Hiên Viên Mục mà trong lòng Vu Kiệt cũng không có cảm nhận gì. Bởi vì tất cả đều là họ tự làm tự chịu.

Trong hành lang trước mặt, đám hộ vệ nhà Hiên Viên bị Vu Kiệt dùng quyền cước đánh cho ngã sấp xuống đất ôm ngực kêu gào, giờ đây đều cố gắng bò dậy.

Có kẻ thì miễn cưỡng có thể vịn vào tường rồi đứng lên, có kẻ thì còn không có sức lực đứng dậy, cũng có kẻ ngất lịm đi, căn bản không dám ra tay với Vu Kiệt nữa.

Trong mắt của đám hộ vệ được đào tạo nghiêm khắc này thì Vu Kiệt là ác ma. Chỉ một tay, chỉ một mình mà đánh họ ngã gục mà anh thì không sao. Ngoài ác quỷ ra, họ nghĩ không có từ nào để hình dung được cả.

Mạnh quá! Dường như trên thế gian này không tìm được đối thủ của anh.

Lúc này, không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Trong lúc đám hộ vệ này tránh ánh mắt của Vu Kiệt và nhìn về phía Hiên Viên Mục như muốn xin mệnh lệnh tiếp theo nên làm gì thì viện trưởng tay đầy máu đột nhiên từ phòng phẫu thuật xông ra.

“Không xong rồi… Các người còn ngây ra đó làm gì? Ông Mục! Ông vẫn chưa đưa ra quyết định ư?”, viện trưởng kích động, ánh mắt căng thẳng hỏi.

“Sao… Sao thế?”, lúc này Hiên Viên Mục đang bị rối bời bởi những cảm xúc phẫn nộ, kinh ngạc và lúng túng. Lúc bị viện trưởng cắt ngang thì ông ta lập tức phản ứng lại.

“Cái gì mà sao thế? Ông Mục! Chẳng phải ông nói là tìm được đệ tử chân truyền của đại quốc thủ sao? Tìm được chưa? Mau tìm đi, không kịp nữa rồi. Ban nãy dùng sốc điện, ông cụ đột nhiên phun ra đống máu. Tim… Thật sự… Sắp ngừng đập rồi…”.

“Cái gì?”

“Ti…”, sau một âm thanh dài, trong phòng phẫu thuật dường như đó là âm thanh của tim ngừng đập.

Toi rồi! Lúc đó, bất luận là viện trưởng của khu số 4 hay bác sĩ ở bên cạnh đều vô cùng căng thẳng, sắc mặt biến đổi.

Chuyện đến bước cuối cùng rồi!

Đến bước nghiêm trọng nhất rồi!

Bác sĩ chữa trị chính, tận mắt nhìn thấy tất cả việc xảy ra ở hành lang vội hét lên: “Ông Mục! Nhanh… Nhanh lên chứ!”, nói xong ánh mắt không ngừng nhìn về phía Vu Kiệt.

Hiên Viên Mục tất nhiên biết được từ ‘nhanh lên’ của viện trưởng có ý gì.

Thật sự đến bước cuối cùng…

“Tút!”, chưa đợi ông ta đưa ra quyết định thì đầu dây bên kia đã cúp máy.

Vu Kiệt đã cúp điện thoại và đút vào túi quần.

Thân người anh thẳng đứng như ngọn núi cao..

“…”, Hiên Viên Mục không biết nói gì. Đây có khác nào sỉ nhục ông ta?

Hiên Viên Mục nắm chặt nắm đấm. Lần này ông ta không dám làm loạn nữa, thậm chí còn không dám mắng Vu Kiệt.

Bởi vì một khi nói ra thì sẽ toi đời thật.

Vu Kiệt thật sự là đệ tử chân truyền của đại quốc thủ.

Hiên Viên Mục dám khẳng định như vậy.

Vì bố mình!

Vì ông cụ của nhà Hiên Viên!

Vì hy vọng của nhà Hiên Viên!

Thì thể diện lúc này có là gì?

Kể cả Vu Kiệt tống giam một nửa người của nhà Hiên Viên vào tù thì lúc này, tính mạng của ông cụ nhà Hiên Viên vẫn là quan trọng nhất.

Chỉ thấy ông ta bước một bước chật vật, tiếp đó gắng gượng nhanh bước đi tới bên cạnh Vu Kiệt, cúi đầu nói: “Anh Vu…”.

“Ông nói cái gì?”, Vu Kiệt lạnh lùng hỏi.

“Anh Vu! Xin lỗi anh!”

“Ông nói cái gì, tôi không nghe rõ”, Vu Kiệt cố ý làm ra vẻ không nghe thấy, nheo mắt lại hỏi.

“…”, Hiên Viên Mục thấy trong lòng có chút không thoải mái nhưng lúc này vẫn không dám bùng phát ra.

Ông ta ngẩng đầu lên, lớn tiếng cung kính nói: “Anh Vu! Xin lỗi anh! Hiên Viên Mục tôi là gia chủ của nhà Hiên Viên, nói lời xin lỗi anh về chuyện ban nãy.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều chấn động.

Một câu xin lỗi, đồng nghĩa với việc gia chủ nhà Hiên Viên chiếm vị trí cao trong giới thượng lưu thủ đô đã thỏa hiệp rồi!

Ông ta đã thỏa hiệp với người mà ông ta luôn cho là phế vật!

Nghe thấy lời này, Vu Kiệt hừ một cái khinh bỉ, nói: “Ba chữ này kể cả ông có nói một ngàn lần, mười ngàn lần cũng không đủ. Nhưng kể cả ông nói thì trong lòng ông chắc cũng không thoải mái. Ông vẫn cho rằng Triệu Như Tuyết, vợ sắp cưới của cậu ba Hiên Viên Khánh của nhà Hiên Viên sai người đập nát mộ của người khác là không sai đúng không?”

“Cô ta có sai”, Hiên Viên Mục nhẫn nhịn, nói.

“Sai cái gì?”

“Cô ta sai ở chỗ cô ta vô lý, Hiên Viên Khánh sai ở chỗ giúp người vô lý. Hiên Viên Thâm sai ở chỗ giúp kẻ vô lý làm chuyện phi lý”.

“Vậy còn ông?”, Vu Kiệt lạnh lùng hỏi.

“Tôi…”.

Tôi thì có gì sai chứ?

Hiên Viên Mục có chút nghi hoặc nhìn Vu Kiệt, ấp úng nói: “Ban nãy… Là lỗi của tôi”.

“Không phải là ban nãy”.

“Vậy thì là gì?”, Hiên Viên Mục không hiểu, hỏi.

Vu Kiệt nheo mắt lại, nói: “Ông sai ở chỗ, lên kế hoạch vụ tai nạn xe, đâm người đứng đầu đời thứ hai của nhà họ Lý… Lý Nam”.

“Cái gì?”, một giây sau, Hiên Viên Mục vừa dứt lời thì thấy Vu Kiệt nhanh chân rồi đạp lên hai chân của ông ta.

“A…”, một tiếng kêu thảm vang lên.

“Rắc rắc!”, hai tiếng vang giòn, Hiên Viên Mục quỳ trên đất, xương đầu gối gãy nát.

“Đây là tôi thay ông ấy dạy cho ông bài học”.

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.