Đệ Nhất Lang Vương

Chương 237: Ân oán của hai nhà




Nhà họ Lý…

Một gia tộc lưu truyền hàng ngàn năm, từ thịnh đến suy rồi đến suy tàn của một triều đại nào đó ở thế kỷ trước, sau lại được tái sinh trong trận chiến tranh đầy máu lửa và có được địa vị như ngày hôm nay. Tất cả đều là tổ tiên giáo huấn!

Người ta thường nói, một doanh nghiệp thành công nhất định có văn hóa doanh nghiệp mà các doanh nghiệp khác không bắt chước được.

Một người thành công thì phía sau chắc chắn phải có nền giáo dục phi thường.

Còn một gia tộc đứng vững ở thủ đô, sở dĩ có thể được các gia tộc ngưỡng vọng như vậy chắc chắn có được sự giáo huấn của tổ tiên.

Nghe thấy Lý Nam nói vậy, Vu Kiệt thấy chấn động. Bây giờ anh mới phát hiện ra, nhà họ Lý khác hoàn toàn với tất cả gia tộc mà mình gặp trước đó. Lời nói phải đáng tin, hành động phải có kết quả. Chỉ một câu nói này thôi mà phần lớn người trên thế giới đều không thể làm được.

Đúng là may mắn được sinh ra từ nhà họ Lý!

Đúng là may mắn được nuôi dưỡng ở nhà họ Vu!

May mắn có được thành tựu như ngày hôm nay!

Đúng là không phụ tấm lòng hiếu sinh của trời đất!

Vu Kiệt cúi đầu, nỗi uất ức trong lòng cũng tan biến mà thay vào đó là sự thấu hiểu. Nhưng trong lúc anh cúi đầu xuống thì phát hiện ra hai chân của Lý Nam…

“Chân của bố…”, chú ý đến chi tiết này Vu Kiệt lập tức nheo mắt lại, cảm xúc nặng nề.

“Đây là di chứng sau vụ tai nạn! Bác sĩ nói, phải mất nửa tháng mới hồi phục”, Lý Nam nói.

“Con có thể châm cứu!”, Vu Kiệt nói.

“Thôi! Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh nghỉ ngơi. Con mà chữa khỏi thì bố lại bận. Tiểu Kiệt…”.

Lý Nam chần chừ một lát, đang định nói gì đó thì điện thoại của Vu Kiệt đột nhiên reo lên.

“Ting, ting, ting…”.

Lý Nam dừng lại, trong lòng cười khổ một tiếng, sau đó nói: “Con cứ nghe điện thoại trước đi!”

“Vâng”, Vu Kiệt nghe cuộc điện thoại lạ ngay tại chỗ, cũng không cần tránh đi. Sau đó đầu dây bên kia truyền lại giọng nói.

“Xin chào!”

“Chào anh! Xin hỏi anh có phải là đệ tử chân truyền của đại quốc thủ không? Thật sự xin lỗi làm phiền anh lúc này. Tôi là Hiên Viên Mục, gia chủ của nhà Hiên Viên. Hiện giờ tình trạng của nhà tôi rất nguy kịch, anh có thể đến bệnh viện ở khu số 4 một chuyến không, chữa giúp cho bố tôi với ạ?”

“Chỉ cần anh đồng ý thì bất cứ là điều kiện gì, nhà Hiên Viên cũng đáp ứng. Tình hình vô cùng nguy cấp, cầu xin anh đấy!”

Ở đầu dây bên kia, Hiên Viên Mục nói với vẻ lo lắng. Thân là gia chủ nhà Hiên Viên, một trong bốn gia tộc lớn. Đây là cảnh hiếm hoi ông ta đi cầu xin người khác.

Còn ở bên này, Vu Kiệt khi nghe thấy thân phận này thì ánh mắt lập tức lạnh lùng hẳn đi.

Nhà Hiên Viên!

Sở dĩ Hiên Viên Khánh không coi luật pháp ra gì, hống hách ngông cuồng cũng là vì có chỗ dựa.

Không ngờ người nhà Hiên Viên lại gọi điện thoại cho mình?

Lẽ nào ông ta không biết ban nãy mình ở khách sạn Holy Sky khiến nhà Hiên Viên mất mặt, ép họ phải tự đánh gãy hai tay sao?

Ai biết được, tổ chức Đệ Nhất tiết lộ cho nhà Hiên Viên một số điện thoại nhưng không có nói rõ thông tin về thân phận cụ thể của Vu Kiệt.

“Thưa anh… Anh ơi…”.

“Tôi biết rồi!”

“Nói như vậy là anh đồng ý đến cứu bố tôi rồi sao? Anh ở khu nào của thủ đô, tôi sẽ cho xe đến đón anh”.

“Không cần!”, nói xong Vu Kiệt không khách khí mà cúp điện thoại luôn.

Ngay lập tức, Hiên Viên Mục ở hành lang bệnh viện rơi vào trạng thái khó hiểu.

Đây… Đây là ý gì đây?

Thật ra không có ý gì cả… Chỉ là Vu Kiệt không muốn, không bằng lòng thôi.

Cứu một lão già không phân biệt đúng sai mà lạm dụng quyền riêng, nghĩ thôi mà Vu Kiệt cũng cảm thấy ghê tởm.

Ông cụ Lý trầm giọng nói: “Có phải nhà Hiên Viên gọi điện thoại cho cháu không?”

Vu Kiệt gật đầu đáp: “Vâng! Họ gọi nhờ cháu đến đó cứu ông cụ”.

“Cháu không đồng ý?”

“Vâng!”, Vu Kiệt cũng không giấu diếm mà thành thật nói.

“Là chuyện tối nay chăng?”, ông cụ Lý lập tức nhìn ra tâm tư của Vu Kiệt.

“Vâng!”

“Giả sử người nhà họ có thể ngay từ đầu đưa ra quyết định đúng đắn thì có lẽ cháu sẽ đồng ý với lời mời ban nãy”, Vu Kiệt nói.

“Nhưng pháp luật cũng không thể trừng phạt quá nhiều người. Hơn nữa, cũng không phải là ông lão nhà Hiên Viên làm sai”.

“Ý của ông là… Muốn cháu đến đó?”, Vu Kiệt làm sao không nghe hiểu ý tứ sâu xa của ông cụ Lý.

“Chuyện tối nay, nhà Hiên Viên thật sự làm sai rồi. Nhưng nếu như vì một lỗi lầm mà phủ nhận cống hiến cả đời của ông lão đó thì cũng không có lý lắm. Nói cho cùng ông ta cũng trong nhóm những người già ngoài 60 tuổi, đức cao vọng trọng. Nếu như kết cục cuối cùng là chết trong phòng phẫu thuật thì đó không phải là chuyện vẻ vang của nhà Hiên Viên”.

“Hơn nữa, có những ân oán phải do cháu thay nhà họ Lý đòi về”.

“Ân oán?”, Vu Kiệt nghi ngờ hỏi lại.

Ân oán giữa nhà họ Lý và nhà Hiên Viên?

Chưa đợi anh phản ứng lại thì ông cụ Lý đã chỉ vào chân không thể nhúc nhích của Lý Nam, nói: “Vụ tai nạn xe của bố cháu do gia chủ Hiên Viên Mục lên kế hoạch”.

“Gì cơ?”

Hiên Viên Mục!

Người mà ban nãy gọi điện thoại cho mình?

Ngay lập tức Vu Kiệt nắm chặt nắm đấm, sự phẫn nộ nổi lên.

Hóa ra là ông ta!

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh dường như không có việc gì xảy ra của Lý Nam, Vu Kiệt không biết tại sao lại thấy không thoải mái.

“Từ lâu bố đã biết vụ tai nạn xe đó có liên quan đến nhà Hiên Viên rồi?”, Vu Kiệt hỏi.

“Ừm!”

“Vậy tại sao trước đó bố không bắt nhà Hiên Viên cho câu trả lời?”

“Câu trả lời…”, Lý Nam ngẩng đầu lên nhìn bầu trời có chút xám xịt, khẽ cười nói: “Con không hiểu, đến vị trí của bố và Hiên Viên Mục, một khi làm lớn chuyện thì không những gây nên trận chiến hai nhà mà sau đó hàng trăm ngàn người sẽ phải bỏ mạng vì trận chiến này”.

“Có thể sẽ có người phải trả giá bằng cả tính mạng”.

“Có những đứa trẻ còn nhỏ tuổi đã phải nhìn bố ngồi tù”.

“Có những người phụ nữ mất đi bờ vai dựa dẫm…”.

“Nhà họ Lý và nhà Hiên Viên khai chiến toàn diện thì đây là kết quả mà tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy”.

“Vì vậy…”.

“Vì vậy bố nhẫn nhịn và không làm gì cả?”, Vu Kiệt thấy kích động, đây là một trận tai nạn xe, một vụ tai nạn liên quan đến tính mạng.

Từ sâu thẳm trong lòng Vu Kiệt, anh có sự sâu nặng khó hình dung với hai chữ ‘tình thân’.

Sau khi bố mẹ họ Vu mất, anh đã lập lời thề, đời này tuyệt đối không để người thân của mình phải chịu khổ.

Nhưng hiện giờ người bố tên Lý Nam của mình lại phải chịu nỗi đau lớn thế…

Nghe thấy vậy, Lý Nam nhìn Vu Kiệt một cái, ánh mắt đầy sự tự hào, tự hào về con trai mình.

“Chẳng phải… Con đã đến rồi sao?”

Sau vụ tai nạn đó, đứa con đẻ mất tích hai mươi lăm năm đã quay về rồi.

Sự trở về của Vu Kiệt là tương lai của nhà họ Lý, là kỳ vọng của Lý Nam.

Lúc này…

Không khí như yên tĩnh lạ thường.

Sau đó Vu Kiệt nhớ hiểu ra điều gì đó. Anh xoay người nghiêng đầu, đôi mắt lạnh băng rồi nói với giọng đầy quyết tâm: “Con hiểu rồi! Ân oán này con sẽ đòi về giúp bố”.

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.