Đệ Nhất Lang Vương

Chương 147: Tính sổ từng người một




Mây gió trên bầu trời đêm như đột ngột thay đổi, mây đen dồn dập kéo đến, gió lạnh gào thét không ngừng thổi và ‘đưa’ vầng trăng sáng rời đi, dường như không muốn nhìn thấy cảnh máu tanh bên dưới.

Vu Kiệt ra tay rồi…

Khôi phục được tu vi ám kình bảy tầng, giờ đây Vu Kiệt không còn là người bình thường có sức chiến đấu bình thường như khi còn ở công xưởng ô tô bỏ hoang nữa. Một quyền của anh đủ đánh chết được năm con trâu. Tốc độ của anh đã vượt qua giới hạn của người bình thường rồi.

Chỉ thấy anh nhanh bước chân, chưa đợi tên vệ sĩ ở phía trước nổ súng, bước chân của anh đã đến bên cạnh hắn. Anh giơ tay lên, ra quyền và cướp lấy súng.

“Bốp”, vệ sĩ mặt đen cao gần 1m90 chỉ mặt đối mặt với Vu Kiệt rồi ngất đi. Rơi trên đất còn có một khẩu súng bị bóp nát.

“Nhanh quá!”, tất cả mọi người đều chưa nhìn rõ động tác của Vu Kiệt.

Bóng hình quỷ dị này khiến ai nấy có mặt ở đây đều khó thở. Sao có thể như thế được? Đây sao có thể là thực lực của người bình thường chứ?

Sắc mặt vốn kiêu ngạo của Rothschild Lina giờ đây âm trầm vô cùng. Chưa đợi cô ta nhìn rõ động tác của Vu Kiệt thì bên tai lại một lần nữa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của vệ sĩ khác.

Hết người này đến người khác, bọn họ trước đó còn cầm súng chỉ vào Lâm Nhã và Dương Cẩm Tú, giờ đây như con thú bị nhốt trong lồng, bị Vu Kiệt dần dần làm thịt.

Đây là đạo lý của Vu Kiệt, ức hiếp người khác thì ắt sẽ có người đánh lại.

Khi bạn cầm dao giết người thì cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý bị người khác dùng dao giết lại.

Rõ ràng, những người này chưa chuẩn bị tâm lý đó. Thậm chí khi họ mới nhìn thấy Vu Kiệt thì với thái độ không coi anh ra gì.

Đây chính là sự sơ suất của họ. Và cái giá đổi lại là toàn quân đều bị tiêu diệt.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết yếu dần trong không trung, những vệ sĩ mặt đen vốn bảo vệ bên cạnh Rothschild Lina, lúc này đều ngã xuống đất và ngất đi.

Tận mắt nhìn thấy cảnh này, mọi người đều kinh hãi, cảm giác như đang quay phim.

Đây chính là… Vu Kiệt sao? Chính là Vu Kiệt đã đẩy cậu chủ nhà họ Lãnh vào tù, còn đánh gãy chân tay của gã sao?

Khi hộ vệ xung quanh Rothschild Lina bị ngã hết. Lúc này cô ta nhìn thấy Vu Kiệt xuất hiện rồi.

“Anh… Anh… Anh định làm gì?”

Vu Kiệt đứng trước mặt Lưu Tiệp. Anh xuất hiện khiến cô ta sợ chết khiếp.

Cái tát của anh khiến cô ta văng ra mười mấy mét, cô ta đã sợ lắm rồi. Lại nhìn thấy hộ vệ của Rothschild Lina bị Vu Kiệt đánh ngã xuống đất như con lợn chết, cô ta mới nhận ra… Mình đã gây họa.

Đến gia tộc Rothschild mà Vu Kiệt còn không coi ra gì, vậy thì cô ta có là gì đâu? Cuối cùng cô ta cũng hiểu được câu nói lúc đó của Lâm Nhã: ‘Người đàn ông phía sau Dương Cẩm Tú không dây vào được’.

Đúng là không dây vào được…

Cô ta hét lớn một tiếng, muốn đứng lên chạy trốn nhưng cô ta vừa đứng lên thì bị Vu Kiệt nắm chặt lấy tóc.

“Tiện nhân! Quỳ xuống cho tôi”, Vu Kiệt nắm một tay, dùng lực kéo sang phía tây, sau đó đá một cái khiến cô ta quỳ sụp trên đất.

Lưu Tiệp quỳ trên đất, đó là phía tây, chính là nơi đi về của những vong hồn đã chết.

Lưu Tiệp hoang mang, cảm xúc hoảng sợ bủa vây lấy cô ta. Cô ta run rẩy cầu xin: “Lina! Cứu tôi… Cứu tôi với…”.

Cứu? Cứu kiểu gì đây?

Lina lúc này có khác gì ‘ốc còn không mang nổi mình ốc’, cô ta căn bản không dám làm bừa.

Vu Kiệt đi đến phía sau Lưu Tiệp, chỉ về bầu trời phía tây. Từng giọt mưa như lời hồi đáp của người anh em xưa, cứ lơ lửng trong không trung.

“Dập đầu, nhận lỗi đi”.

“Dập… Dập đầu?”, sắc mặt Lưu Tiệp tái nhợt, dập đầu với ai cơ chứ?

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Nhã cảm động, thầm nhủ: “Anh Vương… Người anh em Vu Kiệt của anh… Anh không nhìn nhầm người rồi. Anh trên trời linh thiêng có nhìn thấy không…?”

“Cô nghĩ mình không sai sao…?”, Vu Kiệt ánh mắt lạnh lùng, hỏi lại.

“Tôi… Tôi… Không liên quan đến tôi. Là… Là Lâm Nhã đánh tôi trước… Tôi tức quá nên mới tìm cô ta thôi, anh không thể vô lý như thế được”, Lưu Tiệp giải thích.

“Có cần có lý với loại người như cô không?”, Vu Kiệt hỏi lại một câu, sau đó trầm giọng nói: “Lẽ nào không phải là cô không đủ chứng cứ rồi vu khống bạn gái tôi sao?”

“Lẽ nào không phải cô nói chị ấy là góa phụ sao?”

“Lẽ nào cô không phải dập đầu nhận sai với người anh em quá cố của tôi?”

“Cô cảm thấy mình rất có lý đúng không?”

“Tôi… Tôi…”.

“Bốp”, một cái bạt tai lại hằn trên má Lưu Tiệp.

Cảnh tượng này lập tức khiến người đàn ông từng tham dự bữa tiệc của nhà họ Đổng nhớ lại cảnh Lãnh Trầm quỳ ở ngoài cửa rồi phải dập đầu xin lỗi.

Lưu Tiệp hướng về trước rồi dập đầu trên đất. Mỗi lần như thế, đầu Lưu Tiệp chảy đầy máu. Lúc này cô ta thấy đầu óc choáng váng, đau đớn vô cùng.

Tần Nhã thì thấy sởn da gà, cô ta trầm ngâm không lên tiếng và không dám nói gì. . truyện kiếm hiệp hay

Lưu Tiệp như đơ người, máu tươi chảy từ đầu xuống gò má rồi rơi xuống đất.

“Anh… Anh… Anh đánh tôi chảy máu rồi…”, cô ta nhìn thấy máu trên đất thì đột nhiên mặt mày dữ tợn nói: “Anh chết chắc rồi… Tôi sẽ báo cảnh sát… Tôi sẽ khiến anh phải ngồi tù. Anh là ác nhân hại người, tôi phải gọi điện thoại cho chồng tôi, anh toi đời rồi…”, cô ta như mất đi lý trí.

“Toi đời?”

“Ai toi đời?”

Vu Kiệt đứng quay lưng lại, nhìn lên trời nói: “Anh Tam! Anh có nhìn thấy không? Chúng ta dùng tính mạng để bảo vệ tổ quốc nhưng lại không đẹp như chúng ta mong muốn. Có quá nhiều người ích kỷ tư lợi. Họ coi thường luật pháp, họ thủ đoạn tàn độc. Hôm nay tôi phải cho họ biết, thế nào là luật pháp”, nói xong Vu Kiệt lại một lần nữa nắm tóc Lưu Tiệp.

“Anh bỏ tôi ra, bỏ ra…”.

“Bây giờ biết sợ rồi hả?”, Vu Kiệt cười chế giễu: “Cấu kết với các tay súng nước ngoài rồi gây gổ đánh nhau, vu khống người khác. Đây là tội thứ nhất của cô”.

“Làm tổn hại đến gia đình liệt sĩ, đây là tội thứ hai”.

“Cố ý làm tổn thương người khác, làm tổn hại đến sức khỏe và tinh thần của người đó, đây là tội thứ ba”.

“Cô có ba tội, tôi muốn nhìn xem, tôi toi đời hay là cô?”, câu này của anh cũng có lý. Lời nói vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhận định rằng, Lưu Tiệp toi đời rồi.

Đặc biệt là tội thứ hai, liên quan đến liệt sĩ…

“Cái gì?”, lúc này tất cả mọi người dường như nhận ra điều gì đó.

Họ trợn mắt há hốc mồm, yên lặng nhìn về phía Lâm Nhã.

Người chồng không có tin tức gì của chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ không ngờ là… Liệt sĩ?

“Trời ơi! Chồng của chủ tịch Lâm là…”.

“Chẳng trách… Bao nhiêu năm nay không có tin tức, vậy mà chủ tịch Lâm cũng không cải giá”.

“Hóa ra là liệt sĩ. Như này, không chỉ Lưu Tiệp mà cô chủ gia tộc Rothschild cũng bị liên lụy rồi. Dám làm tổn thương đến người nhà liệt sĩ, vậy họ làm sao thoát thân được”.

Khi Lâm Nhã nghe thấy Vu Kiệt nói trước mặt mọi người, chồng cô vì lý do đặc biệt mà không thể công khai thân phận, cô ta đã khóc. Từng giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

Cô ta không khóc thành tiếng. Bởi vì cô ta biết, mình nên cảm thấy tự hào vì Vương Tam. Cô ta nên sống tốt hơn, tự hào hơn khi được làm vợ của liệt sĩ.

Cuối cùng cô ta cũng vượt qua được rào cản trong lòng mình.

Sau hôm nay, tất cả mọi người sẽ biết, chồng của Lâm Nhã- chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ là một liệt sĩ đáng tôn kính.

Tiếp đó, trong lúc mọi người đều đang kinh ngạc bởi thông tin này thì Vu Kiệt kéo Lưu Tiệp đi vào giữa đám đông rồi kéo đến một cái ghế. Sau đó anh ngồi xuống, nhìn vào cô ta nói: “Tôi cho cô ba phút, lôi tất cả thế lực cô có thể ỷ lại vào. Vu Kiệt tôi sẽ ở đây nghênh đón”.

Nói xong, anh nhìn về phía Rothschild Lina, nheo mắt nói: “Bây giờ đến lượt cô! Đồ tiện nhân”.

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.