Đệ Nhất Lang Vương

Chương 144: Đòi lại




Cái tát!

Hai chữ này, một lần nữa khiến cho Lưu Tiệp cảm thấy bị sỉ nhục.

Từ khoảnh khắc gả vào nhà họ Trang, thân phận của cô ta đã không còn là một người phụ nữ bình thường, mà đã trở thành cô chủ cao quý, nhưng mà cô ta không thể ngờ được, ngày hôm nay, cô ta bị người ta tát cho ba cái.

Mà người đánh cô ta, bây giờ còn đang vạch trần những ‘vết sẹo’ của cô ta trước mặt mọi người.

Cô ta nắm chặt tay, mắt như muốn bùng cháy: “Lâm Nhã, cô kiêu ngạo gì chứ, chỉ là chủ tịch của tập đoàn Hoa Mỹ thôi mà? Có là cái thá gì?”

Lưu Tiệp tức giận nói,

“Tôi là cái thá gì? Vậy còn cô? Bị tôi tát cho ba cái, mà âm hồn bất tán theo qua đây, lần này lại tìm định tìm ai làm chỗ dựa? Cũng đúng, loại phụ nữ vô dụng như cô chỉ có thể dựa vào người khác mà thôi!”

Lâm Nhã cũng không phải người nhẫn nhục, một người mẹ đơn thân, nếu không tỏ ra mạnh mẽ, chẳng phải sẽ bị người khác bắt nạt sao?

Rothschild Lina ở bên cạnh nghe thấy vậy liền nói: “Cưng ơi! Đây chính là chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ mà cô nói với tôi đó sao?”

“Đúng rồi Lina, chính là cô ta!”, Lưu Tiệp chỉ vào Lâm Nhã.

“Xem ra, đúng như lời cô nói, là một bà goá phụ không có giáo dục, ở chỗ của chúng tôi, chỉ có những người đàn bà chồng chết mới kêu quang quác như gà”, Rothschild Lina không kiêng kị gì, mà những lời này vừa nói ra, làm cho mọi người có mặt ở đây nghe thấy đều biến sắc.

Goá phụ!

Cô gái người nước ngoài này… Thế mà lại dám xúc phạm trực tiếp đến Lâm Nhã!

Lâm Nhã liếc mắt: “Cô là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô và bạn của cô đã chọc giận người bạn thân quý của gia đình Rothschild, tôi tuyên bố, tối nay cô không thể rời khỏi đây bằng hai chân đâu”.

“Cái gì?”

“Gia tộc Rothschild?”

Khi mọi người có mặt ở đây nghe thấy cái tên này, đều có chút kinh ngạc, thậm chí là sợ hãi.

Đế chế kinh doanh nổi tiếng nhất thế giới ngầm – gia tộc Rothschild!

Trong tay nắm giữ hàng ngàn mối làm ăn, chuỗi kinh doanh lan rộng ra cả gia tộc, ngoài ra, Rothschild còn là gia tộc nổi tiếng tàn ác, đã bồi dưỡng được gần 500 cao thủ thống trị thế giới ngầm.

Thậm chí trong nước cũng có rất nhiều cao thủ của gia tộc Rothschild ẩn nấp.

“Cô gái này… Vậy mà lại là người của gia tộc Rothschild? Cô ta rốt cuộc có thân phận như thế nào?”

“Xong rồi, lần này Lưu Tiệp và Tần Nhã tìm đến chỗ dựa là người của gia tộc Rothschild, làm sao mà Lâm Nhã đấu lại được?”

“Đúng thế, dựa vào thực lực của gia tộc Rothschild, về mặt kinh tế có thể dễ dàng đánh bại Tập đoàn Hoa Mỹ, hơn nữa, ở Giang Thành gia tộc Rothschild còn có mối quan hệ thân thiết với rất nhiều lão đại thế giới ngầm, xong thật rồi …”.

“…”

Mọi người bàn tán rất nhiều, lo sợ trước uy danh của gia tộc Rothschild.

Người đàn ông trung niên mới nói chuyện khi nãy đang co rúm người lại, lùi về sau một bước, những người khác cũng đang có ý định rời khỏi chỗ này.

Cũng nghe thấy tên gia tộc Rothschild này, biểu cảm của Lâm Nhã trở nên nghiêm túc.

“Cô là người của gia tộc Rothschild?”, Lâm Nhã hỏi.

“Sợ rồi à!” Lina cười lạnh: “Bây giờ tôi cho cô 2 lựa chọn, thứ nhất, cùng với bạn cô quỳ xuống, tự tát 10 cái, xin lỗi 2 người bạn thân yêu của tôi, tôi sẽ tha cho các người!”

“Thứ 2, tôi sẽ cho người đánh gãy chân các cô, sau đó ném ra khỏi bữa tiệc nhà họ Đổng!”

“Các người tự chọn một cái đi!”

“Xầm xì …”.

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.

Đánh gãy chân của Lâm Nhã - chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ, lại còn ném ra ngoài, rốt cuộc phải tự tin đến mức nào mới dám nói ra lời này?

Không hổ danh… Là người nhà Rothschild.

“Đừng có mơ!”

Lâm Nhã khẽ khịt mũi.

Lưu Tiệp kiêu căng ngang ngược: “Lâm Nhã, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Lina đã rất bao dung với cô rồi, tự mình quỳ xuống, còn tốt hơn là chờ bị người ta vứt ra khỏi nhà họ Đổng!”

“Cô cứ ở đó mà mơ đi! Lâm Nhã tôi sống trên đời từ trước đến giờ chưa quỳ dưới chân ai bao giờ”.

“Xem ra cô không có ý định chọn con đường thứ nhất tôi đưa ra”.

Rothschild Lina nheo mắt, là cô chủ, địa vị trong gia tộc ít người có thể sánh bằng, mặc dù gia tộc không thâm nhập nhiều vào Hoa Hạ, nhưng cũng nổi danh khắp thiên hạ, bây giờ lại có người dám làm trái ý cô ta!

Một cái tập đoàn Hoa Mỹ bé nhỏ, là cái thá gì chứ?

Nghĩ đến tên em trai có huyết thống ngoại tộc đang mắc bệnh nặng, phải nằm nghỉ dưỡng của mình, một nỗi tức giận đã tích tụ trong lòng suốt hơn 20 năm bỗng nhiên trào dâng.

Tiêu Hán kia cũng là người Hoa Hạ đều là người Hoa Hạ, một lũ khỉ mặt vàng, tất cả đều đáng chết!

Vẻ mặt cô ta thâm trầm: “Cho cô một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống!”

Cô ta chỉ tay về phía Lâm Nhã.

“Lina, đừng phí lời với cô ta, chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, tự cho mình là thiên hạ vô địch a!”, Lưu Tiệp đổ thêm dầu vào lửa.

“Đúng vậy, không cho cô ta một bài học, cô ta không biết lỗi đâu?",Tần Nhã cũng góp lời.

Hai người kẻ xướng người hoạ, Lina không muốn phí thời gian nữa, ra lệnh: “Đốc Long, bắt lấy người đàn bà này, bắt cô ta quỳ xuống!”

“Vâng.”

Phía sau, người vệ sĩ mặt đen khi nãy ngăn Vu Kiệt ở sân sau nhận mệnh lệnh, tiến về phía Lâm Nhã.

Lâm Nhã một bước cũng không động, biểu tình lãnh nghị: “Tiểu Thất!”

“Vâng”.

Người bảo vệ tên Tiểu Thất từ thắt lưng rút ra một con dao, chắn trước mặt Đốc Long, chỉ vào đầu hắn ta: “Còn tiến thêm một bước, giết - - không - - tha!”

“Chỉ dựa vào mày?”

Đốc Long cười khinh thường: “Các người, bọn khỉ mặt vàng Hoa Hạ còn dám kiêu ngạo? Kẻ khi nãy ở sân sau cũng thế, bây giờ mày cũng thế, nhưng mà người kia có có chút bản lĩnh, mày thì tính là cái thá gì?”

Lời vừa nói xong, xoát xoát 2 tiếng!

Hắn ta rút từ thắt lưng ra một cây súng.

Nhóm vệ sĩ đứng phía sau Rothschild Lina cũng rút súng ra.

Hàng loạt họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Tiểu Thất, ngay lập tức, mọi người vẻ mặt thay đổi, tất cả lùi về sau 1 bước, sợ bị liên luỵ.

Một giọt mồ hôi lạnh trượt dài trên mặt Tiểu Thất.

Lâm Nhã ánh mắt ngưng trọng: “Súng?”

Cô ta không nghĩ đến, đám người này lại mang theo súng bên người.

Đốc Long trầm giọng nói: “Đến đây, tiếp tục kiêu ngạo đi, mày không phải rất có năng lực sao?”

Ngay khi dứt lời, tay hắn như vuốt rồng, vươn ra nắm lấy cổ tay Tiểu Thất “rắc rắc”, cổ tay của Tiểu Thất gãy rồi.

“Ahhhh…”

Đau đớn kêu lên một tiếng, Tiểu Thất bị ném ra xa, con dao trên tay rơi xuống đất.

“Tiểu Thất…”

Tay Lâm Nhã nắm chặt, vừa định ra tay, không nghĩ tới 1 giây sau, đã bị họng súng đen ngòm lạnh lẽo chĩa vào trán.

Ánh mắt cô ta hung dữ: “Dám chĩa súng vào tôi?”

Đốc Long thờ ơ: “Làm sao, có vấn đề gì à?”

“Ở đây là Hoa Hạ, không phải Rothschild nhà các người, dám ở đây vô pháp vô thiên, muốn chết phải không?”, lời nói của Lâm Nhã rất có lực.

“Doạ ai chứ? Tôi sợ chắc?”, Đốc Long tuỳ tiện nói.

Thấy Lâm Nhã và nhóm vệ sĩ của cô ta không dám manh động, Rothschild Lina ngạo nghễ ngẩng đẩu: “Gia tộc Rothschild muốn làm cái gì thì làm cái đó, từ trước đến giờ không quan tâm đến pháp luật bất kì quốc gia nào, Cục cưng ơi, tiện nhân này không phải đã tát cô ba cái sao?”

Cô ta dừng lại, chỉ vào mặt Lâm Nhã: “Đi, tát cô ta 30 cái!”

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.