Dạy Bảo Đại Tiểu Thư

Chương 22




"Mẹ con về rồi!".

Về tới nhà cũng đã quá trưa, Hạ Minh Lam vừa bước vào nhà liền gọi mẹ, mẹ thì không thấy đâu chỉ thấy Dương Di buồn bã ngồi ở sofa, Dương Di thấy Hạ Minh Lam về mặt liền rạng rỡ hẳn lên.

"Lam Lam cậu về rồi sao? Mình đợi cậu lâu lắm đó!". Chờ Hạ Minh Lam từ tối hôm trước tới tận trưa hôm sau, Dương Di có hơi buồn chán cùng mệt mỏi nhưng khi thấy Hạ Minh Lam thì mọi cảm giác khó chịu đều bay đi hết. Luôn là thế, đối mặt với Hạ Minh Lam bản thân Dương Di luôn ngốc nghếch như vậy.

"Cậu tìm mình có việc gì gấp sao?" Thái độ Hạ Minh Lam dành cho Dương Di vẫn vậy, không nóng không lạnh.

"Có việc mình mới có thể tìm cậu sao? Mình nhớ cậu muốn chết đi được" Dương Di cười hì hì.

"Không gấp sao cậu không về nhà lại chờ mình lâu tới vậy?". Hạ Minh Lam cũng hết cách với sự kiên nhẫn của Dương Di, Dương Di càng tốt với nàng, nàng càng thêm cảm giác tội lỗi.

Những năm qua Dương Di luôn đối xử rất tốt với Hạ Minh Lam, điều này Hạ Minh Lam cũng thấy, càng không có cách nào dám đối mặt với Dương Di. Lần này Hạ Minh Lam bỗng thấy mình cần phải có trách nhiệm.

"Dương Di cậu ra ngoài với mình được không? Mình có chuyện muốn nói với cậu?" Hạ Minh Lam rất nghiêm túc, nhất định phải nói rõ cho Dương Di biết.

"Được thôi. Miễn là cùng với cậu, đi đâu cũng được mà". Tâm trạng Dương Di lúc này còn vui vẻ, phấn khích đi theo Hạ Minh Lam.

Hạ Minh Lam không nói gì hết, chở Dương Di tới một quán cà phê yên tĩnh gần đó.

"Xin hỏi hai vị dùng gì ạ?" Nhân viên trong tiệm cà phê tới phục vụ.

Hạ Minh Lam chưa kịp trả lời thì Dương Di đã gọi, "Hai phần capuchino nóng, một phần nhiều đường một phần ít đường, cám ơn!". Đối với sở thích của Hạ Minh Lam Dương Di sớm thuộc nằm lòng.

"Cậu còn nhớ à?" Hạ Minh Lam không ngờ cả sở thích uống cà phê của cô Dương Di cũng nhớ rõ.

"Tớ là ai chứ. Tớ là bạn thân nhất của cậu mà, tớ ở cùng cậu 11 năm chứ ít ỏi gì?" Dương Di nhìn Hạ Minh Lam hôm nay hơi lạ, trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.

"Dương Di...tình cảm cậu đối với mình thật ra.... thật ra là loại tình cảm gì?", Hạ Minh Lam ngập ngừng muốn đi thẳng vào vấn đề. Suốt 11 năm qua cả hai luôn duy trì một mối quan hệ mập mờ, sự quan tâm trên mức tình bạn, cùng loại tình cảm đặc biệt, có lẽ Hạ Minh Lam không phải không biết mà là cố tình không biết.

Nghĩ về đoạn tình cảm của mình đối với Hạ Minh Lam, có thể là loại tình cảm ngu ngốc không có kết quả, ánh mắt Dương Di có hơi rũ xuống, cái gì tới cũng phải tới nhưng không ngờ lại là hôm nay, tâm Dương Di trùng xuống một bậc.

"Lam Lam cậu còn nhớ không cái ngày cậu cõng tớ chạy trong trận mưa tuyết lạnh buốt người?"

"Có phải lần đầu chúng ta gặp nhau không?" Hạ Minh Lam vẫn còn nhớ lần đó đã cõng Dương Di đang bị thương đi một đoạn rất xa.

"Cậu biết không lúc đó tớ nằm trên lưng cậu, hơi ấm của cậu, mùi hương của cậu, bóng lưng của cậu, tất cả từng thứ từng thứ in sâu vào tâm trí mình. Kể từ hôm đó tâm hồn cô bé 12 tuổi chỉ có duy nhất một hình ảnh đó là Hạ Minh Lam. Mình luôn muốn được ở cạnh cậu, hưởng thụ một chút hơi ấm từ cậu,  cậu bắt đầu trở thành mục tiêu duy nhất của mình, mục tiêu mình theo đuổi suốt 11 năm. 11 năm vẫn chưa đủ để cậu nhìn thấy tình cảm của mình sao?". Giọng nói từ nhẹ nhàng chuyển thành chua xót, Dương Di nhìn thẳng vào mắt Hạ Minh Lam.

"Mình... thật ra.." chưa kịp nói hết câu thì nhân viên mang cà phê tới, Hạ Minh Lam chợt mất đi dũng khí không biết mở lời như thế nào với Dương Di, Hạ Minh Lam rơi vào trầm tư.

Dương Di thấy vậy cúi đầu khuấy ly cà phê nóng, nhấp một ngụm, thanh âm bắt đầu có sự thay đổi.

"Sau lần đó mình tìm mọi cách đến gần cậu, xin ba mẹ cho học cùng cậu. Từ năm 13 tuổi đã bắt đầu bám dính cậu, cậu không chán ghét mình sao?"

"Kỳ thật lúc đó mình cũng không có bạn, cậu cũng không tệ", Hạ Minh Lam chân thành trả lời, nhớ lại thời còn bé Hạ Minh Lam rất không muốn kết bạn, bởi bị bắt học cùng con của các gia đình quyền thế, bọn trẻ cũng rất kiêu căng nên cô chẳng muốn chơi cùng, duy chỉ có cô bé Dương Di tuy hơi bánh bèo bám dính nhưng mà rất quan tâm cô, dù nhát gan nhưng luôn đứng ra bảo vệ cô, có một người bạn như vậy cũng không tồi.

"Cậu còn nhớ cái xẹo này không?" Ngón tay Dương Di mân mê vết xẹo trên mu bàn tay mình, đó là một vết xẹo dài khoảng 3cm, dù nó đã lành những vẫn còn dấu vết nổi bật lên giữa làn da trắng trẻo của cô.

"Là mình không tốt cãi nhau với con trai thị trưởng, còn đánh cậu ta chảy máu cam, làm ba mình giận dữ dạy dỗ, mình không nhận lỗi nên ba mới ném gạt tàn thuốc vào mình nhưng là do cậu đỡ thay". Hạ Minh Lam đương nhiên nhớ, năm 15 tuổi con trai thị trưởng muốn Hạ Minh Lam làm bạn gái, Hạ Minh Lam tức giận mắng cậu ta, nói cậu ta không xứng, giằng co qua lại kết quả tên kia ăn một đấm của Hạ Minh Lam đau đến xịt cả máu mũi. Về nhà Hạ Minh Lam bị ăn đòn, làm loạn nên mới xảy ra sự việc trên.

"Vậy cậu còn nhớ mình đã tặng cậu bao nhiêu món quà không?"

Dương Di nhấp một ngụm cà phê, giọng nói nhẹ nhàng không nghe ra cảm xúc.

"Mình không nhớ, sinh nhật, lễ hay các dịp đặt biệt cậu đều tặng, mình thật không chú ý". Hạ Minh Lam quả thật trước nay không hề để ý nhiều, sinh nhật cô lúc nào cũng cả núi quà, nhiều đến nỗi cô cũng không để ý tới quà nào là của Dương Di. Hạ Minh Lam vô tư một cách vô tâm.

"Mỗi lần sinh nhật cậu mình đều háo hức nghĩ xem nên tặng cậu cái gì, mình luôn đợi tới đúng 0 giờ để nhắn tin nói với cậu một câu "chúc mừng sinh nhật", mình trông chờ tới từng phút từng giây, mỗi nhịp kim đồng hồ qua đi tim mình cũng vì đó mà run thêm một nhịp, mình không muốn sai lệch dù chỉ một phút sinh nhật cậu".

Nói tới đây Dương Di tự cười mỉa mai chính bản thân mình ngốc nghếch, bình thãn nói tiếp.

"Ước mơ của mình là đi Pháp du học nhưng cậu lại thích đi Úc. Mình đành phải dẹp bỏ mơ ước của mình sang một bên mà chạy theo cậu qua Úc bởi với mình ở cạnh cậu là ước mơ lớn nhất và quan trọng nhất". Dương Di dừng một chút nhìn Hạ Minh Lam, ánh mắt đượm buồn.

"Cậu thấy mình ngốc không? Vốn dĩ muốn học thiết kế nhưng vì cậu mà lại đi học kinh tế. Mình nghĩ chỉ cần ở cạnh cậu thôi học gì chả được. Nào ngờ cậu nói "Nếu cậu có bằng thạc sĩ kinh tế mình sẽ cho cậu theo đuổi mình", mình biết Lam Lam cậu là nói đùa nhưng mình vẫn cố hết sức, mình dành tất cả tinh lực lấy được tấm bằng trên lĩnh vực mà mình chán ghét nhất là vì một câu nói đùa của cậu".

Ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Hạ Minh Lam, Dương Di cuối cùng cũng nói ra một cách rõ ràng tình cảm những năm qua.

"Vì thế, Hạ Minh Lam mình yêu cậu, 11 năm qua mình luôn yêu cậu".

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng mà Hạ Minh Lam lúc này bỗng hóa đá, tâm trạng vô cùng bối rối. Thật sự tình cảm Dương Di dành cho cô rất nhiều, tới cả cô cũng cảm thấy ủy khuất Dương Di. Giờ đây thật sự không biết phải nói gì cả. Hạ Minh Lam muốn Dương Di từ bỏ đoạn tình cảm này cũng là muốn tốt cho Dương Di, thật sự cứ tiếp diễn thì cô cũng không mang lại hạnh phúc được cho Dương Di.

Thấy Hạ Minh Lam ngơ ra Dương Di bèn nở nụ cười dối lòng: "Ở cạnh cậu bao lâu mình không hiểu cậu sao? Có phải cậu thích ai rồi?" Nén lại cảm xúc trong lòng mình Dương Di cố nói chuyện với Hạ Minh Lam.

Bị hỏi bất ngờ Hạ Minh Lam giật mình, quả thật không ai hiểu cô bằng Dương Di. Hạ Minh Lam ấp úng, thật sự bản thân thấy cô làm vậy là có lỗi với Dương Di nhưng mà không còn cách nào khác.

"Phải. Vì vậy Dương Di mình không thể đáp lại tình cảm của cậu... cậu hãy vì mình từ bỏ đi được không?".

"Từ bỏ..." Dương Di cười khổ, cô cũng đã tự nhủ bản thân phải từ bỏ biết bao nhiêu lần rồi, cô dành cho Hạ Minh Lam bao nhiêu tình cảm thì cô cũng đã từng xin lỗi bản thân mình bấy nhiêu lần. Cô có lựa chọn sao. Cô muốn từ bỏ nhưng cả con tim và lí trí đều ngu ngốc muốn theo đuổi thì cô biết phải làm thế nào.

"Người đó có thích cậu không?" Dương Di chuyển hướng đề tài.

"À mình không biết, có thể là không, cũng có thể mình sẽ đi vào vết xe đổ của cậu nhưng mà đó là sự lựa chọn của mình. Thật sự trước nay mình chưa bao giờ rung động trước ai như vậy, mình cũng chưa từng khao khát được ở cạnh một người nào đó như bây giờ. Mình thật sự xin lỗi cậu, Dương Di". Hạ Minh Lam áy náy nhìn Dương Di, cô biết dù có xin lỗi trăm ngàn lần thì cũng không thể đem tình cảm, đem thanh xuân của Dương Di bù đắp trở lại nhưng đó là con đường Hạ Minh Lam chọn.

"Cậu ngốc quá. Mình có ép cậu đâu sao lại xin lỗi mình, tình cảm đâu ép buộc được". Con tim Dương Di lúc này vô cùng đau đớn, mọi cảm xúc như muốn bùng phát, nhưng Dương Di vẫn cố giả vờ là mình ổn trước mặt Hạ Minh Lam, còn một chuyện Dương Di còn muốn hỏi.

"Mình thua người đó ở điểm nào có thể cho mình biết không?" Giọng nói bắt đầu không kiềm chế nổi, giọng Dương Di run run yếu ớt.

"Dương Di mình không biết phải nói sao, với cậu dù mình cảm nhận được chân tình nhưng vẫn không cách nào động tâm được, thâm tâm mình luôn coi cậu như một người bạn tốt, còn với người đó là cảm giác yêu thích muốn được ở cạnh, muốn được chăm sóc, dù một chút hành động quan tâm của người đó cũng làm tim mình loạn nhịp. Mình không biết người đó có tình cảm với mình không nhưng mình muốn thử một lần. Dương Di cậu rất tốt... nhưng với mình không yêu thì vẫn là không yêu. Mình mong cậu tìm được người tốt hơn, đừng lãng phí thanh xuân của cậu vì mình nữa. Xin lỗi Dương Di".

"MÌNH BẢO CẬU ĐỪNG XIN LỖI NỮA!!!!" Dương Di mất bình tĩnh gần như hét lên, quán rất yên tĩnh nên sự kích động của Dương Di thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người, nhận ra mình thất thố Dương Di mới dịu lại.

"Xin lỗi, mình muốn ở một mình một lát. Cậu về trước đi!". Không nhìn tới Hạ Minh Lam Dương Di đưa ra yêu cầu cũng như thỉnh cầu, Dương Di thật sự không thể nhìn mặt Hạ Minh Lam thêm được nữa.

Hạ Minh Lam biết Dương Di tổn thương cũng không nói gì đành đứng dậy rời đi. Trước khi đi Hạ Minh Lam để lại chìa khóa xe cho Dương Di rồi nói như cái máy lập lại câu "Dương Di, xin lỗi!".

Hạ Minh Lam vừa bước ra khỏi quán thì bao nhiêu uất ức bao nhiêu đau đớn của Dương Di chuyển hóa hết thành nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rồi cả một hàng nước mắt không ngừng rơi, Dương Di ôm mặt khóc, đôi vai không ngừng run rẩy. 11 năm, suốt 11 năm yêu thương một người, biết người đó không để ý nhưng cứ cố chấp duy trì, rõ ràng chỉ một giây thôi cũng chưa từng chân chính có được Hạ Minh Lam nhưng giờ phút này tim Dương Di lại đau như mất đi đến ngàn lần.

Dương Di khóc đến nghẹn ngào, lẫn trong màn nước mắt Dương Di nở nụ cười chua xót, nụ cười chế giễu chính bản thân mình, cười mình đã biết hoa sẽ không nở, quả sẽ không kết nhưng vẫn đắm mình trong quá trình, không muốn kết thúc. Biết rõ người đó không thuộc về mình nhưng lại đem tất cả của bản thân dành cho người ấy, biết mọi thứ là vô ích nhưng vẫn không khống chế được trái tim.

Yêu đơn phương là thế, cũng giống như người đó thích nước lọc nhưng bạn lại là một chai Sprite, vì để trở thành thứ người đó thích bạn liều mạng lắc để loại bỏ hết CO2 trong cơ thể mình, nhưng đến khi nhìn lại, bạn thấy bản thân mình chỉ là một chai nước ngọt không ga mà thôi. Trước đó bạn không phải người người đó yêu, bây giờ vẫn vậy. Dù bạn có liều mạng đi 999 bước thì người kia cũng không bao giờ đi thêm một bước còn lại. Bởi đơn giản trong cuộc đời họ chưa bao giờ có bạn, hoặc bạn đã ở một vị trí khác trong lòng người đó nhưng không phải người yêu....

Dương Di bước đi yếu ớt rời khỏi quán cà phê. Có lẽ hương vị Capuchino cô sẽ không bao giờ nếm thử nữa, bởi vì hôm nay capuchino rất đắng, đắng đến muốn chết đi sống lại, đắng đến con tim tê dại sắp không còn đập nổi nữa... Dương Di không biết đã rời đi như thế nào? Cô muốn tới quán bar, cô cần uống rượu để quên đi mọi thứ. Xung quanh cô lúc này chỉ còn vang lên lời bài hát đau buồn...

"How can i say this without breaking?

How can i say this without take over?

How can i put it down into words?

When it"s almost too much my soul alone?

I loved and i loved and i lost you

I loved and i loved and i lost you

I loved and i loved and i lost you

And it hurts like hell...."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.