Đao Phong Dữ Thi Hành

Chương 61




Tôi cẩn thận đề cập đến những gia đình phụ cận vùng đất Vĩnh Dạ với ông chủ nhà trọ, nhưng bất ngờ là ông ấy lại biết gì nói nấy. Ông nói với tôi rằng vùng đất Vĩnh Dạ cách ngay đây ba mươi dặm, gần đó chỉ có một đống công trình có thể gọi là “nhà cửa”. Trước đây công trình kiến trúc ở đó nhiều hơn bây giờ, không biết là ai ở trong. Song hơn mười năm trước đều đã bị dỡ bỏ, hình như là chuyển nhà, chỉ còn lại một ngôi nhà hiện hữu.

“Ai mà sống ở gần vùng đất Vĩnh Dạ chứ. Ven khu đầm lầy ấy chỉ có xương trắng, lau sậy và cú đêm thôi”. Ông chủ nhà trọ bảo, “Cậu nhóc, không chừng cái nhà kia cũng đã biến thành nhà ma từ lâu rồi rồi——bác khuyên cháu cũng đừng đi”

“Cũng?” Tôi bắt được chữ này.

“Mấy ngày trước cũng có người tới, còn là mấy người tai to mặt lớn mặc áo choàng xám,” ông chủ nói, “Nói tới cũng kỳ, mới đây bác suýt là định ngừng kinh doanh đấy”

Chim giấy của tôi lượn một lúc lâu trên vùng trời Nhị thành, cuối cùng quyết định chậm rãi đáp xuống một chỗ. Tôi cẩn thận giẫm giẫm——không phải đầm lầy, là nham thạch như dự đoán.

Chỗ này đúng là chỉ có một ngôi nhà, cũng không lớn, nằm lẻ loi trong vùng đất hoang vu. Đất đai trước nhà hiện màu xanh, sau đó nước, rêu và lau sậy xuất hiện luân phiên, mờ mờ ảo ảo ẩn trong sương mù, lộ ra một vẻ đẹp hoang tàn. Ở giữa trời cao cùng với chim giấy của tôi chỉ có cú kêu. Quan sát từ phía trên, căn nhà kia như thể tọa lạc trên một đường ranh giới——nhân gian và tử địa.

Gần căn nhà không có một bóng người đúng như tôi đoán, người của Giáo chủ hẳn là đã đi vòng qua từ mấy ngày trước. Tôi cẩn thận chú ý dưới chân mình, vượt qua mấy khối nham thạch được người cố ý sắp đặt, nhảy một mạch tới bè gỗ chống đỡ căn nhà kia. Tôi nín thở gõ cửa, không có ai đáp lại, thế là tôi không nhanh không chậm gõ ba cái. Tại lần thứ năm trước khi tôi giơ tay, cánh cửa kia được người chần chừ mở ra một cái khe nhỏ từ giữa, sâu trong khe lộ ra nửa bóng tối thâm trầm. Tôi cảm thấy có người đang thăm dò tôi từ nơi đó.

“Ta đã tiễn đợt khách trước đó rồi,” một giọng nữ lạnh lùng nói, khẩu âm rất nặng, có hơi khàn khàn, “Buông tha cho bà già này đi”.

Cánh cửa kia chỉ lát nữa sẽ bị người đóng lại. Tôi lao tới trước nói:

“Thưa bà, cháu không phải người của Giáo chủ——cháu là một người đi đường tới xin giúp đỡ”

“Qủa thực,” người trong phòng kia ngừng một chút, “…Không có áo choàng xám. Là ta hoa mắt. Nhưng mà chàng trai trẻ, ta không biết lòng hiếu kỳ nào thúc đẩy cậu tìm tới nơi hoang phế này, cũng không quan tâm cậu muốn cái gì. Ta khuyên cậu mau chóng rời khỏi nơi này, bởi vì cậu sẽ không nhận được bất cứ sự giúp đỡ nào từ ta đâu”.

“Cháu tên là Vicente”. Tôi nhìn về hướng truyền tới âm thanh, khẩn thiết nói, “Cháu muốn nói với bà một vài chuyện liên quan đến ‘chuỗi mật mã’——“

“Ta không biết”. Giọng nói trong cửa ngắt lời tôi.

“…Nó liên quan đến cái chết của cha cháu,” tôi nói, “Cha cháu qua đời vì nó, mà cháu sau nhiều năm thậm chí không điều tra được nó đại biểu cho cái gì. Tất cả những người biết được chân tướng đều im lặng không nói, sau đấy cháu tìm tới đây, hy vọng có kỳ tích xảy ra. Nơi này có lẽ chính là điểm dừng cuối cùng của cháu——cháu không có chỗ để tìm, không có chỗ để đi. Nếu cháu vẫn không tìm được đáp án từ nơi này, bí ẩn đấy có thể sẽ mãi chôn sâu xuống, cho đến khi cháu vào cùng một bãi tha ma”.

Tôi thấy cánh cửa kia vẫn bất động tại chỗ, thế là thấp giọng nói tiếp: “——Cháu rất cần bà”.

“Vẫn có đứa trẻ cần một bộ xương già ư?” Người kia hình như xúc động, khàn giọng nói.

“Tất cả những gì cháu nói đều là thật,” tôi nói, “Xin hãy tin cháu”.

Người trong cửa trải qua một khoảng thời gian im lặng. Tôi dường như nghe thấy hô hấp mỏng mảnh của một người già.

“Không được,” bà nói gấp gáp, cao giọng, “Không được. Cậu đi đi”.

Bà nói xong liền muốn đẩy cửa vào, lúc này tôi giơ tay chặn ở đó.

“Nhưng mà——“

“Chàng trai trẻ, phép lịch sự”. Bà trách mắng.

Tôi rút tay về.

“Cháu xin lỗi”. Tôi cách ván cửa nói, “Có điều chí ít hãy để cháu đưa cho bà một thứ. Vật này không liên quan đến vấn đề của cháu ——chỉ là có người nhờ cháu mang nó tới”.

Tôi lấy viên đá màu bạc từ trên người, nhìn cánh cửa kia vẫn đóng chặt, không có bất kỳ động tĩnh gì, cúi đầu ghé sát vào cửa: “Cháu sẽ đặt nó ở dưới cửa, chỉ cần mở cửa ra một chút là có thể thấy. Một lần nữa cháu xin lỗi vì cư xử thiếu lễ phép của mình ——giờ cháu sẽ rời đi. Chúc bà mạnh khỏe ”.

Tôi nhảy từ bè gỗ xuống nham thạch, nghe thấy một tiếng cọt kẹt vang lên sau lưng. Cánh cửa kia mãi mà không đóng lại lần nữa, lúc tôi đi tới tảng nham thạch thứ ba, giọng nói trước đó gọi tôi lại.

“Chờ một chút”. Người ở cửa nói, “Là ai bảo cậu mang nó tới?”

“Alvin Carayon”. Tôi nói, quay đầu lại, “Cháu đoán hai người chắc là biết nhau”.

Bà lão đứng trước cửa kia có mái tóc ngắn đã hoa râm, mặc chiếc váy chỉn chu màu đen, gương mặt có vẻ đẹp vượt tuổi tác. Khóe môi bị bà mím lại thành một nếp nhăn nhỏ, khóe mắt ửng đỏ, hoặc giả chỉ là một cái bóng mờ. Bà đang cúi đầu nhìn đồ vật trong lòng bàn tay.

“Đó là ai?” Bà hỏi.

“Bà cũng không biết anh ấy ạ?” Tôi nói. “Nhưng anh ấy bảo mình là cố nhân của ông Chen Yang”.

“Chen Yang không giỏi giao tiếp”. Bà lão kia đáp, nhưng giọng nói ôn hòa hơn lúc trước, “Chúng ta không có cố nhân nào. Cố nhân đều qua đời trước chúng ta rồi”.

“Người đó không chênh lệch nhiều so với cháu”. Tôi nói, “Tóc đỏ vàng, mắt lam xám”.

Bàn tay khớp xương rõ ràng của bà lão kia mò mẫm qua lại trong không khí, trở tay nắm khung cửa bên người.

“À, ta biết rồi”. Bà lẩm bẩm, “Là đứa bé đó——đúng rồi!”

Bà trông có vẻ khó kìm lòng nổi, như thể lúc này muốn lung lay đi tới chỗ tôi. Tôi chỉ sợ bà sẽ ngã sấp xuống, bèn vọt lên hai bước đỡ bà. Có một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt bà, rồi lại một giọt. Bà từ chối tôi dìu, mời tôi vào trong nhà ngồi.

Sự thất thố của bà lão chỉ là chuyện thoáng qua. Bà đi pha trà cho tôi, mà tôi bó tay bó chân ngồi trước bàn trà của bà. Chai lọ cùng gia cụ nhỏ chen chúc ở góc trên góc dưới căn nhà này, giấy dán tường cũ kỹ mà sạch sẽ, rất có cảm giác như đang ở nhà, cơ hồ khiến người ta khó có thể tưởng tượng nó lại được xây ở biên giới mảnh đất hoang âm u như vầy. Động tác của chủ nhà nhanh nhẹn, rất nhanh trên bàn trà kia đã có thêm ấm và tách sứ. Sau khi thu dọn xong tất cả nhưng thứ này, bà lại ngồi vào chiếc ghế tay vịn đối diện tôi.

“Thứ đó có ý nghĩa quan trọng với ta, ta rất cảm kích cậu có thể mang nó tới”. Bà nói, “Cậu lại mang đến tin tức đứa trẻ kia còn sống…”

“Chỉ là cháu được người ta nhờ thôi ạ”. Tôi đáp.

Bà quan sát tôi: “Cậu là bạn của nó à?”

“Vâng”. Tôi nói.

“Với nó mà nói,” bà nói, “Thật sự là tốt quá rồi”.

Hiển nhiên bà còn nhiều điều nữa muốn hỏi tôi, nhưng lại như đóng lại thiên ngôn vạn ngữ dưới mi mắt rũ xuống.

“Gần đây cháu hay thấy Alvin cười,” tôi ngẫm nghĩ, chủ động nhắc tới, “Phần lớn thời gian đều vui vẻ nhàn nhã. Khá là thích bánh bích quy gừng, làm đồ ngọt giỏi hơn cháu. Thi thoảng cũng thích đùa dai——nói tóm lại cũng không tệ”.

“Xem ra đã qua nhiều năm như vậy rồi”. Bà than thở.

“Bà là gì của anh ấy ạ?” Tôi hỏi.

Tôi để ý quan sát đặc điểm ngũ quan của bà, câu trả lời của bà lại phủ định suy đoán của tôi.

“Không là gì cả——ta biết đứa bé đó bởi công việc của ta và lão Chen. Hoặc là như nó đã nói, một cố nhân”. Bà bảo, “Nãy cậu muốn hỏi ta chuyện ‘chuỗi mật mã’ đúng không?”

Tôi không ngờ bà bỗng nhiên chuyển sang nói về đề tài này. Tôi dằn xuống nhịp tim đột nhiên đập mạnh, nhanh chóng gật đầu.

“Nói cho đúng thì, ta cũng không hay biết chuỗi mật mã là cái gì,” bà chậm rãi nói, “Ta chưa thật sự tiếp xúc với nó bao giờ. Chỉ là về sau ta suy đoán được, nó nhất định có liên quan đến chồng mình và đứa bé đó. Ta có thể kể cho cậu một câu chuyện, tin tức hữu dụng trong đó thì phải do cậu lựa ra”.

“Cảm ơn bà”. Tôi nói.

“Không cần phải cảm ơn ta,” bà nói, “Ta đã chôn vùi chuyện này rất nhiều năm, giờ e là đã đến lúc để nó nổi lên mặt nước rồi”.

Trong nụ cười nhã nhặn của bà có sự nghiêm nghị nào đó, khiến cho căn phòng đầy phiền muộn. Hai tay bà đặt trên chân, hơi ngả ra sau.

“Ta và Chen Yang được gọi về vị trí công tác sau khi về hưu một thời gian, năm ấy chúng ta cùng được chọn vào một kế hoạch quốc gia”. Bà kể, “Thật ra chủ yếu là mời ông ấy. Trước đây chúng ta đều là nhân viên thí nghiệm, mà trình độ và vốn tích lũy của ông ấy đều sâu hơn ta, mục tiêu cũng phù hợp hơn. Ông ấy dùng năm năm, tiếp xúc được nội dung nòng cốt trong đó, mà ta thì phí hoài bên ngoài. Chúng ta đều kí hiệp nghị bảo mật, cho dù là ngày thường cũng không thể trao đổi chi tiết công việc với nhau”.

“Lúc ấy ta cảm thấy tình trạng thân thể không tốt, xin chuyển việc, sau đó được phê chuẩn. Nhưng Chen say mê nghiên cứu trước sau như một, ông ấy vẫn muốn công tác thêm mấy năm nữa. Ông ấy nói với ta, bọn họ đang tới gần thành quả đó, đây là tâm huyết tích lũy gần một thế kỷ của những người đi trước——ông ấy muốn chứng kiến sự xuất hiện của nó”

“Nhờ vào lý lịch từ trước, ta được điều đến làm một vài việc vặt trong khu vực thí nghiệm của ông ấy, bình thường có thể ăn cơm trưa với ông ấy trong phòng nghỉ, rồi về nhà ăn tối. Tòa nhà thí nghiệm đó từng được xây ở gần chỗ này, giờ đã bị phá hủy. Có điều khi ấy đó là một tòa nhà rất lớn, bên trong chứa gần nghìn người, ai ai cũng bận rộn”

“Công việc mới xin của ta rất nhàn hạ, không có bảo mật gì, đều là việc rất cơ bản. Nhưng Chen thì khác, từng điều khoản cứng nhắc của hiệp nghị trói buộc ông ấy, cho nên ông ấy chưa bao giờ nói tỉ mỉ ngày hôm đó mình làm cái gì. Chỉ là vào một ngày nọ ông ấy tỏ ra rất vui vẻ như trẻ con, nói với ta có một tốp thí nghiệm mới tới, bọn họ rốt cuộc có thể thực hiện lối suy nghĩ mới của mình, lần này hi vọng thành công rất lớn”

“Hình như là vào khoảng năm 832. Cùng một thời điểm, trong công việc của ta có thêm một hạng mục rất kỳ lạ: đo lường dữ liệu thân thể của một nhóm trẻ con”

“Đám trẻ đó có cả thảy mười chín đứa——đến bây giờ ta vẫn còn nhớ con số này. Độ tuổi của chúng đều trong khoảng từ ba đến năm tuổi, được đưa ra từ mười chín phòng riêng biệt trong tòa nhà thí nghiệm. Sau khi làm xong kiểm tra ở chỗ ta, thì sẽ được đưa vào khu vực chồng ta công tác, rồi lại vào một chỗ chỉ định đặ biệt trong tòa nhà tiếp thu giáo dục cố định, ăn cơm, cùng với một đoạn hành trình ta không quan sát được, đến tối thì được đưa về căn phòng ban đầu. Ta phụ trách kiểm tra hạng mục chức năng cơ bản của cơ thể chúng, nộp báo cáo thống nhất cho phòng thí nghiệm ở tầng cao nhất của Chen”

“Vào một ngày đo lường nào đó sau đấy, ta phát hiện trên người của rất nhiều đứa trẻ đồng thời xuất hiện phản ứng xấu của vòng tinh thể -30——đó là một loại thuốc, hạn chế với người lớn và tuyệt đối cấm chỉ với trẻ em. Ta cảm thấy rất nghi hoặc với phát hiện bất ngờ này, nhưng trách nhiệm công việc nói ta không được hỏi, sẽ không có trả lời ta, Chen cũng không——Ông ấy rất cứng nhắc, sẽ không vi phạm thỏa thuận chính ông ấy đã ký. Ta không thể làm gì khác là giả bộ không nhìn thấy hiện tượng lạ này, vẫn nộp báo cáo của mình lên trên như cũ”

“Sau hôm ấy lục tục xuất hiện rất nhiều tình huống tương tự. Có một lần ta nghĩ: ‘Việc kiểm tra đo lường này thật ra cũng có thể xem là chuyện thường thấy, những con chuột bạch hay thỏ cũng hay được đưa tới như vậy’——Nhưng nghĩ thế xong ta lại cảm thấy một nỗi sợ hãi sâu thẳm. Dường như trong chớp mắt ấy ta hiểu ra, những ‘vật thí nghiệm’ mà Chen nhắc tới rốt cuộc là cái gì”

“Trong lúc ta công tác, con số ‘mười chín’ kia cuối cùng giảm còn ‘chín’. Một phần là mắc bệnh do thuốc, một phần là chuyển biến xấu do tiếp nhận phản ứng ma pháp, một bộ phận khác là ‘tự nhiên’ biến mất. Con số trên báo cáo ta tự tay viết kia không ngừng thay đổi, cố hết sức phân tích lý do ngoài cùng một cách chuyên nghiệp””

“’Chín’ trong một khoảng thời gian rất dài trở thành một con số cực kỳ ổn định. Từ đó về sau, ta hoàn toàn thoát khỏi công tác kiểm tra thân thể cho chúng, trở lại quỹ đạo. Ta rất tò mò số phận của chín đứa bé kia——nhưng ta hầu như không còn nhìn thấy chúng nữa, chỉ có lần nào đó đi qua ‘phòng đào tạo’ thì thoáng thấy, vẻ mặt của chúng đờ đẫn, hình như đang viết chữ”

“Một buổi trưa năm 837, ta chuẩn bị cơm trưa cho mình và Chen trong phòng nghỉ như mọi khi, vừa mới quay người lại thì thấy ông ấy dắt một đứa bé vào. Ông ấy chỉ nói úp mở: phần thưởng cho đứa bé có biểu hiện xuất sắc nhất trong hạng mục thí nghiệm của ông ấy, nó được cho phép rời sự quản thúc của phòng thí nghiệm vào thứ sáu hàng tuần, cùng ăn cơm trưa với bọn ta”

“’Hạng mục thí nghiệm’ gì chứ? Nó vẫn chỉ là một đứa bé——không bằng nói là ‘vật thí nghiệm’ tuân thủ quy củ nhất! Nhưng đứa bé đó rất đáng yêu. Ta mất một lúc mới nhận ra, nó là đứa từng được ta đánh số hiệu Alpha lúc đo lường trước đây. Nhưng chồng của ta không đề cập tới chuyện này, đứa bé kia hình như cũng không nhớ rõ ta. Ta ân cần nói chuyện với nó, hỏi nó thích gì, muốn gì——mặc dù trong lòng ta biết rõ, mộng đẹp ta thêu dệt cho nó không thể trở thành sự thật”

“Ban đầu đứa bé kia rất ngoan, lúc nào cũng nói cảm ơn, tỏ ý không cần gì cả. Chờ đến khi chúng ta ở chung một khoảng thời gian, ta phát hiện thật ra nó rất thông minh tài trí, có sự hoạt bát không quá rõ ràng, đầu óc nhạy bén, bắt đầu biểu hiện gần gũi chúng ta. Có lẽ cuộc sống trong phòng thí nghiệm quá ngột ngạt. Ngay cả tên mình nó cũng không có, ta thậm chí không dám hỏi nó có từng ra khỏi đấy chưa——Ta lén lút mang đồ từ nhà cho nó, chính là kẹo, sô cô la ấy, trẻ con sẽ thích đồ ngọt, còn làm rất nhiều thịt trong cơm trưa, dư ra đều gắp cho nó. Chen chắc chắn biết, bởi vì hai người bọn ta bình thường không ăn đồ ngọt, cũng chẳng có ai mua, nhưng ông ấy cũng mắt nhắm mắt mở. Thực tế, ta còn thường nghe ông ấy dạy đứa bé kia kiến thức của mình vào lúc rảnh rỗi, đọc một vài nội dung trong tạp thư, đều không vi phạm quy tắc của phòng thí nghiệm”

“Thực tế ta vẫn hy vọng có một đứa con, Chen cũng vậy. Chúng ta không thể sinh con, do bận rộn nên lại càng chưa bao giờ nhận nuôi, mãi đến khi già rồi cũng không có được đứa con của mình. Alpha đã hoàn thành tiếc nuối của chúng ta. Cho dù mỗi tuẩn ta chỉ có một chút thời gian ở chung với nhóc Alpha, ta vẫn không nhịn được dốc hết tình cảm cho con cái lên người nó”

“Cứ thế qua hai năm, Alpha đã sớm thức tỉnh thiên phú Đao giả từ năm mười tuổi. Buổi tối vào năm thứ ba ta thấy Chen về nhà. Ta chưa bao giờ thấy biểu cảm của ông ấy như hôm đó——gương mặt ông ấy kiên nghị, trong đôi mắt lộ ra một niềm tin thản nhiên, có điều bởi vì luôn cố định như thế, bên ngoài không khác biệt gì lắm. Trước đây ta từng góp ý với ông ấy điểm này, ông ấy kiên trì nói là do công việc gây ra. Nhưng đêm đó ông ấy trông đau khổ và đứng ngồi không yên——có lẽ vài ngày trước đó cũng đã có dấu hiện, lại bị ta lơ là”

“Lúc đó ta có dự cảm không lành, hỏi thí nghiệm của ông ấy đã xảy ra chuyện gì. Ta mất một lúc, mới moi ra được một câu từ miệng ông ấy”

“’Gần đây đã chết rất nhiều,’ ông ấy nói, ‘Thất bại rất nhiều lần…ngày mai sẽ tới lượt nó’”

“Ta kinh hãi đến biến sắc: ‘Ai cơ?’”

“Ông ấy mấp máy đôi môi, vẫn biểu thị mình không thể nói, ngồi trước bàn viết bút ký công tác mỗi đêm đều phải viết”

“Ta không biết phải ngăn cản một chuyện không thể tránh khỏi xảy ra từ góc độ nào, mặc dù có một số thứ trong lòng chúng ta đều biết rõ. Ta không thể khuyên can ông ấy, cho dù ta có khuyên, vẫn còn rất nhiều người trong tổ kế hoạch đó, ông ấy chỉ là một trong rất nhiều linh kiện mà thôi. Ta chỉ biết mình không quan tâm quy tắc gì nữa, vứt bỏ vẻ giả bộ không biết chuyện gì đi”

“’Chen, thằng bé đã làm bạn với chúng ta lâu như vậy…’ ta ngồi bên cạnh ông ấy, cực kỳ mệt mỏi nói, ‘Em vẫn luôn rất yêu thương đứa bé đó…’”

“Ông ấy không nói gì, ta chỉ nhìn thấy bút của ông ấy vẫn luôn di chuyển, lướt một dòng rồi một dòng. Dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn bên tay ông ấy, có một chuỗi nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Bút của ông ấy vẫn di chuyển, như chưa từng có chuyện gì xảy ra”

“Đó là lần đầu tiên chúng ta tới muộn. Ta không rõ nguyên nhân là gì ——giống như không tỉnh lại thì cũng không cần phải đối mặt với ngày hôm sau như cơn ác mộng nữa——Tóm lại là chúng ta dậy trễ, cũng tới muộn nửa tiếng, lật đật chạy tới tòa nhà thí nghiệm. ‘Sẽ thành công,’ ông ấy nói. Ý nghĩa lời cam đoan này của ông ấy như lời cầu nguyện tối hôm trước của ta. Ta và ông ấy từng người đổi hướng tại cửa cầu thang tầng hai, lại không ngờ đó là lần cuối cùng ta thấy ông ấy”

“Ngày đó trong tòa nhà truyền tới một tiếng nổ cực lớn. Ta bị chấn động ngã xuống đất, suýt nữa gãy một chân. Từ tiếng nổ đó, còn có mảnh vỡ không ngừng rơi xống từ tầng trên, may mà cột chống của tòa nhà kiên cố, không lập tức bị sụp hẳn. Tất cả mọi người được tập hợp tới tầng một sơ tán, ta chờ tới cuối vẫn không thấy bóng dáng Chen, bị nhân viên canh gác cưỡng ép ra ngoài. Ta thấy phía trên tòa nhà cháy đen, tầng trên cùng gạch bể ngói rơi, cái nóc cao nhất đã không cánh mà bay——Qua bảy ngày, ta mới chính thức nhận được tin từ phòng thí nghiệm, xác nhận chồng ta tử vong”

“Ta vốn không biết được nội tình, lời giải thích của phòng thí nghiệm là ‘Sự cố thí nghiệm nổ tung dẫn tới nhân viên thương vong’, sau đó bồi thường một ít cho ta. Bọn họ bày tỏ muốn di chuyển địa chỉ toà nhà chính, dọn về Thành thứ chín, trùng kiến tòa nhà mới ở đó”

“Cứ thế, ta nghỉ việc, về lại căn nhà ở vùng đất Vĩnh Dạ. Ta nghĩ ở thêm hai ngày, sẽ rời khỏi nơi đầy hồi ức thương tâm này, sau đó chỉ cần thi thoảng về ngó. Nếu như không phải khi ấy có người tới thăm, e rằng ta hoàn toàn không tiếp xúc được một ít chân tướng trong đó”

“Đó là lần đầu tiên ta thấy Giáo chủ đích thân tới, trong lòng khó tránh khỏi kích động——Thời trẻ ta nhìn vị Giáo chủ kia tiếp nhận thân phận Trí giả, dung nhan của ông ta không thay đổi theo năm tháng như được thần ban tặng. Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều với ông ta, ta dần dần ý thức được, ông ta chính là người ủng hộ, khởi xướng kế hoạch kia. Ông ta không biết nội dung cụ thể của thí nghiệm, chỉ cần nắm thành quả trong tay, bởi thế ông ta không từ thủ đoạn nào. Nhưng những tài liệu quý giá của phòng thí nghiệm đã sớm hóa thành tro bụi trong vụ nổ ấy rồi”

“Giáo chủ biết ta hầu như không biết gì về kế hoạch đó, lại không ngừng điều tra ta, thăm dò chồng ta có từng để lộ với ta một số manh mối ta không biết hay không. Trong đó thứ ông ta nhắc tới nhiều nhất chính là ‘chuỗi mật mã’”

“Giáo chủ đồng ý với ta, ông ta có thể ngoại lệ cho ta nhận xác chồng, thay vào đó, gia đình ta phải mở cho ông ta quyền điều động và nghiệm xét. Ông ta bảo từ suy đoán hiện trường, chồng ta lúc đó đang mở cửa phòng thí nghiệm được một nửa, cách đồng nghiệp ở trung tâm vụ nổ khá xa, lại bị chất liệu đặc biệt của cửa cản lại, mới không tới nông nỗi không còn hài cốt”

“Ta đồng ý yêu cầu của ông ta, sau đấy rốt cuộc được thấy lại Chen lần nữa. Trái tim ta quặn đau ——đó đã không còn là một người hoàn chỉnh, toàn thân ngoài bộ phận bị hoại tử vì vật nặng đè lên người, thân thể còn bị thiêu đốt thành mấy cái lỗ lớn. Kinh nghiệm công việc nói cho ta biết, đó tuyệt đối không giống vết thương do nổ gây ra”

“Có lúc ta nghĩ, liệu đây có phải là mắt xích nhân quả, mà ta lại nằm ở trong vị trí nào đó hay không——Nếu như này là vô đạo đức, lấy cơ thể để thí nghiệm là tội ác tày trời, vậy thì ta cũng đã vô tri vô giác gánh trên lưng cái tội nghiệt sâu nặng từ lâu. Tất cả nhân viên thí nghiệm ở tầng đó đều chết bởi chính kết quả của họ, mỗi một dãy biểu thức số học đều đẩy họ tới gần cái chết hơn——Bọn họ đã từng dự đoán điều này chưa? Ta cứ tưởng đứa bé ấy đã chết trong vụ nổ đó, lại vào hôm nay trăm mối ngổn ngang hay tin nó còn sống. Nhưng mà ta căn bản không dám đi gặp nó: ta nghĩ mình thậm chí không xứng tìm hiểu tình trạng của nó gần đây, ta là kẻ đã từng chìa tay ra với nó, nhưng cuối cùng lại ngồi nhìn nó rơi vào vực thẳm——Đúng, nhân viên thí nghiệm hợp cách phải làm thế, nhưng——cho đến tận cuối cùng ta cũng không có cách nào khẳng định, đứa bé kia có hận chúng ta nhiều không…”

Bà lão dừng câu chuyện, cầm quai cái tách sứ. Mặt nước trà màu hồng nhạt vẫn đong đưa dữ dội, mãi đến khi được bà đưa lên đôi môi tái nhợt. Bà cúi đầu, nước mắt rơi vào trong tách.

“Cháu nghĩ cậu bé Alpha của năm ấy đã buông bỏ rồi,” tôi nói với bà, “Bất kể anh ấy có mang thù hay không, có hận thù thế nào——sau nhiều năm không liên hệ với bà, vào lúc này lại muốn trao trả cho bà đồ của ông Chen Yang, anh ấy hẳn đã chọn lựa giải thoát”

Bà lão kia nghe tôi nói, trái lại khóc nức nở.

“Những chuyện bọn ta đã làm…” Bà nói, “Là chuyện mà một đứa bé có thể tha thứ được sao?”

“Cháu sẽ liên hệ với anh ấy, đề cập rằng cháu đã tới đây——còn có bà”. Tôi nói, “Cụ thể có muốn nói câu tha thứ hay không, còn phải do anh ấy quyết định”.

Bà vội vàng lau hai gò má, nhắm mắt lại, dấu vết nước mắt khô cạn chồng lên nụ cười ấm áp.

“Ta có thể hỏi lại cậu tên là gì không?”

“Vicente ạ”. Tôi đáp.

“Vicente——cậu cũng là một đứa bé ngoan”. Bà tràn đầy nhu tình, nói như cầu xin, “Cậu là bạn của Alpha. Cậu vẫn sẽ luôn chăm sóc nó, bảo bệ nó, yêu nó, đúng không?”

“Tất nhiên ạ”. Tôi đáp, “Bọn cháu có một lời hứa, dưới tình huống không vi phạm ước định đó, cháu vẫn sẽ luôn chăm sóc anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu anh ấy bằng hết khả năng của mình”

Bà duỗi tay vuốt nếp nhăn trên váy, từ từ đứng dậy.

“Chắc cậu đã đoán được, Giáo chủ đã cầm đi rất nhiều di vật của chồng ta”. Bà nói, “Kỳ thật cũng chẳng còn lại gì, đồ vật liên quan đến công việc của ông ấy vốn đều được khóa trong chiếc tủ ở phòng thí nghiệm. Ngay cả bút ký công tác cũng thế——Ông ấy thường xuyên chong đèn viết cho xong một trang vào tối cùng ngày, hôm sau sẽ mang tới khóa ở phòng thí nghiệm. Nhưng ta đã giấu Giáo chủ một chuyện. Ngay ngày xảy ra vụ việc nhiều năm trước, chúng ta bởi vì bị muộn mà quá rối ren, đến nỗi sau khi về nhà ta mới phát hiện, Chen bỏ quên tờ bút ký công tác ông ấy viết đêm đó”.

Tim tôi đập bình bịch. Tôi gần như đã đoán được bà muốn nói gì ở giây tiếp theo——

“Nó có ý nghĩa quan trọng với ta”. Bà nói, “Ta đã giấu nó đi, dù rằng ta không hiểu phần lớn thâm ý trong đó. Giờ ta đưa nó cho cậu, chàng trai trẻ. Trang cuối cùng của bút ký đó——là một cuộc trao đổi. Cậu mang đến cho ta một tia hy vọng, ta cũng mong nó có thể mang đến hy vọng cho cậu, có thể cho phép cậu phát hiện chân tướng cậu cần”.

Alice: Dài quá, ai cho tôi lương thiện đây ლ(¯ロ¯ლ)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.