Tại biệt phủ của Lục Thiệu Quân, Tô Mạn vừa cất dọn đồ đạc trong phòng thì liền xuống tầng ý định phụ giúp người hầu trong nhà chuyện bếp núc. Nhưng mọi người cứ nhất quyết không chịu, bảo cô chỉ cần ngồi đợi ở phía ngoài:
"Phu nhân, người đừng làm khó chúng tôi nữa. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ của mình thì chúng tôi sẽ bị trừ lương đấy ạ".
Tô Mạn nghe xong cũng chỉ đành ra ngoài phòng khách xem ti vi cho đỡ chán. Đúng lúc đó Lục Thiệu Quân bước vào, Tô Mạn vừa nhìn thấy anh liền đứng dậy mỉm cười:
"Thiệu Quân, anh về rồi à".
"Ừm". Lục Thiệu Quân ánh mắt ôn nhu cưng nựng nhìn cô.
Hai bên má cô lúc cười phúng phính lên như chiếc bánh bao trông rất đáng yêu khiến anh không nhịn được mà véo nhẹ một cái. Tô Mạn dường như không kịp phản ứng đơ người ngây ngốc. Lục Thiệu Quân... anh ta rốt cuộc là muốn làm gì vậy chứ. Cô vốn định trước mặt người hầu trong nhà diễn cảnh tình cảm vợ chồng thắm thiết với anh, nhưng anh véo má cô như vậy thì cũng diễn sâu quá rồi a.
Đang trong dòng mê man suy nghĩ, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Tô Mạn bất chợt nhìn thấy ánh mắt thăm dò của đám người hầu xung quanh. Cô nhanh chóng định thần lại ánh mắt híp lên nở một nụ cười ngọt ngào, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi han:
"Sao anh về sớm vậy, em cứ nghĩ phải tầm khoảng mười hai giờ anh mới về cơ, đi làm có mệt không nè".
Lục Thiệu Quân vành tai đỏ ửng, trái tim như không tự chủ được mà đập mạnh thình thịch, giọng điệu cô như vậy cũng quá là mê người đi, khiến người khác chỉ muốn chìm sâu vào trong đó.
"Còn không phải là muốn về sớm ăn cơm cùng bà xã sao". Lục Thiệu Quân giở giọng trêu chọc, cúi đầu sát lại bên tai cô, thật muốn xem phản ứng của bé mèo nhỏ này mà, sao có thể đáng yêu đến như vậy chứ.
Tô Mạn vừa nãy còn nắm thế chủ động, giờ liền bị hai tiếng "bà xã" của anh đánh gục, hai bên má khẽ ửng đỏ, nhanh chóng chuyển đề tài:
"Khụ... được rồi, vậy anh mau vào ăn đi. Mọi người còn đang nhìn kìa".
Ánh mắt Tô Mạn khẽ liếc nhìn xung quanh, xem ra một màn tình cảm phu thê thắm thiết đã lấy được lòng tin của người hầu trong nhà về cuộc hôn nhân này rồi, bước tiếp theo là cha mẹ anh nữa thôi.
Lục Thiệu Quân nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng của cô, không nhịn được mà phì cười một tiếng:
"Phì... được rồi, không chọc em nữa".
Nói rồi, anh bước thẳng đi vào bàn ăn, đưa chiếc áo khoác cho người hầu đứng đó. Tô Mạn cũng nhanh chóng theo vào sau, ngồi đối diện với anh.
Đột nhiên, một cơn đau từ từ ập đến, chạy dọc theo sống lưng, Lục Thiệu Quân không tự chủ được mà đập bàn đứng dậy, Tô Mạn bất ngờ giật mình liền lên tiếng hỏi han:
"Thiệu Quân, có chuyện gì vậy?".
"Không... không có gì". Lục Thiệu Quân thanh âm yếu ớt, gương mặt tái nhợt, nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh lấy ra viên thuốc ngậm bên trong túi áo, sau một hồi bình tĩnh, anh mới từ từ đứng dậy mở cửa ý định bước ra. Bỗng đập vào mắt anh là hình ảnh Tô Mạn gương mặt lo lắng đứng chờ ở đó. Cô nhẹ giọng lên tiếng thăm dò:
"Thiệu Quân... Anh... không sao thật chứ".
Lục Thiệu Quân bỗng chốc lo lắng, cả người đều cứng đờ, lộ ra vẻ mặt hoảng hốt song nhanh chóng bình tĩnh lại:
"Không có gì đâu, khiến em lo lắng rồi".
Tô Mạn có chút không tin, ý định hỏi tiếp thì liền bị Lục Thiệu Quân cắt ngang:
"Vậy...".
"Được rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi".
Tô Mạn thấy dáng vẻ đánh trống lảng của anh liền hiểu ý cũng không hỏi tiếp nữa.
Trên bàn ăn, Lục Thiệu Quân lên tiếng trước:
"Ngày mai anh sẽ chở em về Lục gia".
Tô Mạn khẽ khựng lại, trong lòng có chút lo lắng song vẫn cúi gật đầu:
"Ừm".
Lục Thiệu Quân dường như cảm nhận được sự lòng cô liền lên tiếng trấn an:
"Không sao đâu, ba mẹ anh rất dễ dụ".
Lúc này, Tô Mạn mới thầm nghĩ có lẽ mục đích mà anh muốn kết hôn giả với cô chính là để qua mặt ba mẹ. Nhưng cô thật sự thắc mắc: 'Lục Thiệu Quân tài giỏi như vậy, phụ nữ bên cạnh chắc chắn nhiều không kể, chỉ cần anh yêu cầu nhất định có người sắn sàng làm vì anh, tại sao anh lại cứ khăng khăng với người bạn gái cũ mà chọn gương mặt này của cô chứ?'.
Một lát sau, Lục Thiệu Quân đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác nói:
"Anh còn có việc ở công ty...".
Lục Thiệu Quân chưa kịp dứt lời, Tô Mạn đã lên tiếng:
"Ừm, vậy anh đi đi".
Anh phút chốc sững sờ nhưng nhanh chóng định thần lại rời đi. Còn cô, sau khi suy nghĩ đi nghĩ lại vẫn không cảm thấy mình có điểm gì đặc biệt tốt lọt vào mắt xanh của Lục Thiệu Quân ngoài khuôn mặt có vài phần giống với người bạn gái cũ này. Vì vậy, Tô Mạn quyết định sống an phận một chút, nếu không lỡ như đợi đến khi anh tìm được người càng thích hợp hơn, càng giống với người đó hơn thì liệu cô có còn giá trị để thương lượng với anh không chứ.