Sau khi dùng bữa xong, Âm Mẫn Hoa đứng dậy kéo tay Tô Mạn ngồi xuống cạnh mình:
"Con ngồi đây đợi ta một lát".
Từ bên trong, Âm Mẫn Hoa cầm theo hộp gỗ nhỏ bước ra, ngồi xuống cạnh cô:
"Con đưa tay đây nào".
Tô Mạn gương mặt khó hiểu nhưng vẫn chìa tay ra. Âm Mẫn Hoa lấy từ trong hộp gỗ một chiếc vòng ngọc phỉ thúy màu xanh lục, chậm rãi đeo vào tay cô. Bà ngắm nghía một chút rồi mỉm cười hiền từ hỏi:
"Tô Mạn, con xem có đẹp hay không?".
"Đẹp ạ". Tô Mạn không chút suy nghĩ trả lời.
"Đây là vòng ngọc gia truyền của Lục gia dành cho con dâu, năm xưa mẹ chồng đã tặng ta, nay ta truyền nó lại cho con". Âm Mẫn Hoa vừa nói vừa vỗ vỗ vào tay cô, trong ánh mắt hiện lên tia hoài niệm.
Tô Mạn trong lòng có chút khó xử, cô và Lục Thiệu Quân chỉ là hợp đồng hôn nhân, bây giờ mà nhận vòng tay gia truyền của nhà họ Lục thì không thích hợp cho lắm. Tô Mạn ngơ ngác liếc nhìn sang Lục Thiệu Quân liền thấy anh khẽ gật đầu:
"Đây là vật dành cho con dâu của Lục gia, em cứ cầm đi".
Sau khi được sự đồng ý từ Lục Thiệu Quân, lúc này cô mới dám mỉm cười nhận lấy:
"Con cảm ơn ạ".
Âm Mẫn Hoa vui vẻ nở nụ cười hạnh phúc:
"Chuyện kết hôn giữa con và Thiệu Quân, hai ông bà ta thật sự không hề hay biết. Nhưng con yên tâm, những gì nên có bọn ta nhất định đều sẽ cho con". Âm Mẫn Hoa giọng điệu chắc chắn.
"Đứa con trai này của bác không biết cách thể hiện tình cảm, khó tránh sẽ khiến con thấy mủi lòng, nhưng đừng để ý mà hãy tin tưởng vào tình yêu của hai đứa nhé". Âm Mẫn Hoa không ngừng dặn dò. Bà nói rất nhiều, bởi bà thực sự yêu quý người con dâu này và mong hai người hạnh phúc.
"Vâng ạ". Tô Mạn mỉm cười, trong lòng suy nghĩ nếu sau này kết thúc hợp đồng hôn nhân với Lục Thiệu Quân, cô thật sự mong mình sẽ có một người mẹ chồng tuyệt vời như vậy, thật tâm xem cô như con ruột mà dặn dò chỉ bảo.
"À! con xem, bây giờ con đã là vợ của Thiệu Quân, thì cũng nên gọi ta một tiếng mẹ, gọi ông ấy một tiếng ba". Âm Mẫn Hoa đột nhiên nhớ ra, vừa nói vừa hướng ánh mắt sang Lục Khải Sơn.
"Vâng... mẹ... ba". Tô Mạn giọng điệu chần chừ, âm thanh lí nhí, nhỏ nhẹ gọi Âm Mẫn Hoa và Lục Khải Sơn.
"Vậy mới phải chứ". Âm Mẫn Hoa gương mặt hài lòng.
"Ba mẹ, con nhớ ra còn có việc ở công ty nên...". Lục Thiệu Quân đột nhiên lên tiếng nhưng lời nói chưa dứt đã bị Âm Mẫn Hoa cắt ngang.
"Ôi cũng đã muộn rồi, hai đứa có việc thì cứ đi trước đi, hai ông bà ta cũng không giữ lại nữa, khi khác có thời gian lại ghé thăm ba mẹ".
"Vâng ạ". Tô Mạn mỉm cười đứng dậy chuẩn bị cùng Lục Thiệu Quân rời đi.
Trên xe.
"Nếu không em tự bắt taxi cũng được, anh còn có việc bận không nhất thiết phải chở em về đâu". Tô Mạn lên tiếng, cô thực sự không muốn cản trở làm phiền Lục Thiệu Quân như này.
"Không sao". Lục Thiệu Quân lập tức từ chối, lái xe chở cô về biệt phủ của mình.
Sau khi vào nhà, Tô Mạn liền đánh một giấc đến hai giờ chiều. Vừa ngủ dậy ý định xuống tầng thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Là cuộc gọi từ Lục Thiệu Quân. Tô Mạn nhanh chóng bắt máy.
"Alo". Thanh âm Lục Thiệu Quân từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Anh có chuyện gì vậy?". Tô Mạn thắc mắc hỏi.
"Ờm... anh có để quên tập tài liệu ở nhà, không biết em có tiện đem nó đến công ty giúp anh được không?".
"Vâng anh để ở đâu vậy?". Tô Mạn nhanh chóng đồng ý.
"Nó ở trên bàn làm việc của anh".
Tô Mạn đi đến phòng của Lục Thiệu Quân liền nhìn thấy tập tài liệu đã để sẵn gọn gàng ở trên bàn liền nhanh chóng trả lời:
"Vâng em thấy nó rồi, anh đợi lát nhé".
Sau khi cầm tập tài liệu ra khỏi nhà, Tô Mạn bắt một chiếc taxi đi đến tập đoàn Lục thị. Cô nhanh chóng đi vào gặp lễ tân ở đó:
"Xin chào, tôi muốn gặp Lục Thiệu Quân".
"Cho hỏi cô có lịch hẹn trước không ạ?". Người lễ tân lên tiếng hỏi.
Tô Mạn chần chừ:
"Chưa, nhưng mà tôi là vợ của anh ấy, tôi đến để đưa tài liệu".
Vừa đúng lúc đó, Châu Huỳnh từ trong thang máy bước ra đi lại gần cô.
"Phu nhân, mời người".
"Không cần đâu, anh cầm tập tài liệu đưa lên cho Thiệu Quân là được rồi, tôi không làm phiền anh ấy nữa". Tô Mạn lắc đầu từ chối.
"Nhưng... vâng". Châu Huỳnh có chút chần chừ song vẫn nhận lấy tập tài liệu từ trên tay của Tô Mạn.
"Vậy tôi về trước nhé, nói anh ấy là đừng làm việc quá sức". Tô Mạn vẫy tay ý định rời đi, không quên dặn dò Châu Huỳnh. Hôm trước thấy vẻ mặt khó chịu của Lục Thiệu Quân, cô liền nghĩ có lẽ là do công việc quá nhiều dẫn đến kiệt sức nên mới nói thêm Châu Huỳnh như vậy.
"Vâng". Châu Huỳnh gật đầu ý đã hiểu, sau đó liền vào trong thang máy.
Tô Mạn đang ý định rời đi thì bỗng thanh âm Lý Nhã từ phía sau vang lên gọi lại:
"Xin lỗi, làm phiền một chút nhưng cô có thể đi uống cafe với tôi được không?".